Chương 25: Cao tầng kinh hãi
Bên tĩnh thất Dao Quang phong.
Mặc dù Thiên địa Song Ma bị hai đóa lưu ly Quan Châu dọa chạy, nhưng mấy vị nữ trưởng lão và một đám nữ đệ tử đều bị thương không nhẹ.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất vận khí một hồi lâu, lúc này mới khôi phục được mấy phần nguyên khí.
Trong đó có một nữ đệ tử mở to mắt hỏi: “Trưởng lão, hai lão ma đầu đó, sao đột nhiên rời đi?”
Lời này cũng là lời những người khác muốn hỏi.
Nghĩ tới Thiên địa Song Ma hung tàn độc ác tới cỡ nào.
Vừa rồi hai kẻ đó có thể đem toàn bộ người ở đây dồn vào tử địa, tại sao lại đột nhiên bị dọa chạy?
Nữ trưởng lão mặt tái nhợt, nghiêm mặt, chậm rãi nói: “Mới có cao nhân xuất thủ cứu giúp, lấy hai đóa lưu ly Quan Châu dọa chạy ma đầu.”
“Cao nhân xuất thủ cứu giúp?”
“Hai đóa hoa dọa chạy ma đầu?”
“Này….Sao có thể như thế được?”
“Trưởng lão, hai lão ma đầu này là đại tu sĩ Ngưng Anh cảnh.”
“Phóng mắt toàn bộ Thất Tinh cung, ngoại trừ trưởng giáo và tất cả các phong chủ ra, thì không có người nào có thể ngang hàng, làm sao bị hai đóa hoa dọa chạy được?”
Một đám nữ đệ tử nghe trưởng lão nói như vậy, đều bị khϊếp sợ không thôi, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Thủy Linh dùng kiếm chống đỡ thân thể đi qua, nhặt lên một cánh hoa trên mặt đất, nhẹ nhàng nhéo nhéo, kinh ngạc nói: “Hoa bóp một cái là nát, là hoa thật, cũng không phải ám khí hình hoa, tại sao có thể có uy lực lớn như vậy?”
Ánh mắt của nữ trưởng lão tĩnh mịch: “Chính vì nguyên nhân như thế, mới thấy được tu vi của người ra tay có bao nhiêu thâm bất khả trắc.”
Thủy Linh hiếu kì nói: “Người xuất thủ kia là ai đây?”
Nữ trưởng lão lắc đầu: “Không biết, tu vi của người này rất cao, đã vượt quá tưởng tượng. Chỉ sợ chỉ có trưởng giáo và các vị phong chủ mới có thể biết. Chuyện tối nay, nhất định phải lập tức báo cáo, miễn cho hai lão ma đầu này quay lại.”
Nói xong, nữ trưởng lão liền sai hai đệ tử thụ thương hơi nhẹ đi tới cấm địa báo cáo chuyện này.
Khi mấy người Thanh Hư biết được chuyện này, cũng cực kì hoảng sợ.
Lúc này Thanh Hư đạo trưởng phân phó hai người ở lại giúp Thanh U đạo trưởng chữa thương, hồi phục nguyên khí.
Ông ấy cùng với bốn người Thanh Tĩnh tán nhân, cấp tốc phá cửa đi tới Dao Quang phong xem tình uống.
Mặc dù biết lần chiến đấu này rất hung hiểm, nhưng nhìn một đám đệ tử và trưởng lão sắc mặt trắng bệch ngồi xếp bằng trên đất chữa thương. Mấy nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp từng người bị hút thành từng cỗ thây khô.
Dù Thanh Hư đạo trưởng hàm dưỡng hơn người, cũng không chịu được giận tím mặt.
Thanh Tĩnh tán nhân thì trực tiếp mắng lên: “Hai tên cẩu tặc chết đói trên đường này, dám ra tay ác đối với đệ tử của ta như vậy. Đừng để ta bắt được bọn hắn, bằng không ta nhất định sẽ cho bọn hắn biết cái gì là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Thanh Tuyền đạo trưởng nhặt lên một cánh hoa trên mặt đất, thở dài: “Chỉ hai đóa mẫu đơn, đã có thể dọa sợ Thiên địa Song Ma hung danh hiển hách chạy mất. Người này nắm giữ linh lực đã đến mức không thể tưởng tượng nổi.”
Thanh Dương đạo trưởng trầm ngâm nói: “Trưởng giáo sư huynh, ngươi nói người này là ai?”
Thanh Hư đạo trưởng lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, hai đóa hoa mẫu đơn này vừa bóp đã nát. Nếu như muốn đã thương Thiên địa Song Ma Ngưng Anh kỳ, ít nhất phải có tu vi Động Hư cảnh mới được.”
Thanh Tĩnh tán nhân khẽ gật đầu, nói: “Phóng mắt toàn bộ Thất Tinh cung, ngoại trừ trưởng giáo sư huynh là Động Hư ra, thì những người khác đều dưới Động Hư. Nhưng không phải trưởng giáo sư huynh, vậy thì là ai?”
Lập tức Thanh Tĩnh tán nhân đưa ra nghi vấn chuyện đã xảy ra, từ đầu đến cuối không đoán ra.
Thật tình không biết, Đan Dao còn đang ở Ngưng Anh kỳ đỉnh phong, cách Động Hư chân chính vẫn còn một đường.