Chương 22: Âm thầm ra tay (1)
Diệt Địa Pháp cười lạnh: “Vô dụng, ta và sư huynh đều tiến vào Ngưng Anh trung kỳ, mà trong số các ngươi không có ai là Ngưng Anh cảnh. Đánh nhau với bọn ta không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe, tự tìm đường chết.”
Thiên Sát Long khinh miệt nói: “Đừng tưởng rằng nhiều người thì có thể giành thắng lợi, cảnh giới kém hơn, không phải là thứ mà các ngươi có thể bù đắp. Nếu lão đạo cô Thanh Tĩnh ở đây, có lẽ chúng ta còn mấy phần kiên kị. Đáng tiếc, bà ta và mấy lão bất tử lỗ mũi trâu kia đều đang bế quan, không thể phân thân, các ngươi đều phải nhận lấy cái chết….”
Lời còn chưa nói hết, một đường kiếm quang hình cung đâm tới.
Người xuất thủ, chính là Thủy Linh.
Cô biết mình không đánh lại hai lão ma đầu này.
Nhưng Thanh Tĩnh tán nhân có ân sinh đối với cô.
Nếu không có Thanh Tĩnh tán nhân, cô đã sớm biến thành tân nương xung hỉ, chết theo lão địa chủ.
Ở Dao Quang phong 7 năm, Thủy Linh đã sớm đem Dao Quang phong trở thành nhà của mình. Đem Thanh Tĩnh tán nhân và mọi người, xem như mẹ và người nhà của mình.
Làm sao cô có thể chịu đựng được Thiên địa Song Ma làm càn trong nhà cô, tùy tiện tàn sát người nhà của mình được?
Bởi vậy, cho dù biết rõ không phải là đối thủ, cô cũng muốn chiến đấu đến cùng.
Thiên địa Song Ma thấy Thủy Linh đâm kiếm tới, kiếm quang lạnh thấu xương, kiếm mang sáng lập lòe, biến thành hình cung, tất cả đều là tinh túy của Dao Quang kiếm.
Thiên Sát Long ‘A’ một tiếng: “Kiếm pháp không tệ lắm, tuổi còn trẻ, có thể tu luyện Dao Quang kiếm đến mức này. Thiên phú rất cao, chỉ tiếc tu vi không đủ, kiếm pháp tốt cũng vô dụng.”
Hắn ta duỗi ra một ngón tay, đυ.ng về phía thanh trường kiếm.
Thủy Linh lập tức như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất.
Nhưng cô vẫn không buông bỏ, giãy giụa từ dưới đất bò dậy. Vung thanh kiếm, đâm vào chỗ trọng yếu của Thiên Sát Long.
“Hừ! Lấy trứng chọi đá, không biết sống chết.”
Thiên Sát Long chỉ dùng một ngón tay.
Trường kiếm trên tay Thủy Linh vỡ vụn thành từng mảnh, cả người đổ xuống giống như một gốc rạ, bay ngược ra xa, ngã xuống đất.
“Sư huynh, đừng lãng phí thời gian, gϊếŧ bọn họ đi.” Địa Diệt Phượng không kiên nhẫn nói.
“U Minh quỷ vực.”
Thiên địa Song Ma bộc phát ra ma khí nồng nặc, trong nháy mắt, tạo thành một mảnh quỷ vực, đem mọi người bao phủ lại.
Trong mắt Thiên địa Song Ma, mấy trưởng lão này cũng được, đệ tử cũng tốt. Cảnh giới không tới Ngưng Anh đều giống như sâu kiến, bọn hắn tùy tiện động một ngón tay là có thể bóp chết.
Quỷ vực đáng sợ, chợt xuất hiện mấy cái bàn tay, giữ chặt cổ mỗi người.
Sau vài tiếng ‘Ken Két’ của mấy nữ đệ tử bị vặn gãy, máu bị rút sạch, biến thành thây khô mà chết.
Thấy một màn như vậy, đám người bị dọa sợ cho tái mặt.
Mấy nữ trưởng lão tạo thành một vòng trong, bảo vệ đệ tử ở giữa, cắn răng kiên trì.
Có thể tu vi của mấy người bọn họ kém xa Thiên địa Ma Song, dù kiên trì thế nào, vẫn khó thoát vận rủi.
“Chẳng lẽ hôm nay chúng ta chết trong tay hai lão ma đầu này sao?”
Khóe miệng Thủy Linh rướm máu, mặt trắng bệch, mặt đầy phẫn nộ, không cam lòng và tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cách đó không xa bay tới hai đóa hoa mẫu đơn lưu ly Quan Châu.
Hai đóa lưu ly Quan Châu không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng, nhưng tiếng xé trời vô cùng lớn, cả hai đều bắn thẳng vào mặt Thiên địa Song Ma.
Hai người bọn hắn kinh hãi, vội vàng đảo ngược lại chưởng, đánh về phía lưu ly Quan Châu.
Linh lực thôi phát, lưu ly Quan Châu nổ tung, cánh hoa bay tán loạn bốn phía, trông rất đẹp mắt.
Mặc dù Thiên địa Song Ma đánh nát đóa hoa, nhưng lòng bàn tay lại đau nhức đến kịch liệt, cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Bông hoa mẫu đơn này bị bóp vỡ tan tành, có thể chấn động đến mức hai tay bọn hắn đau nhức kịch liệt.
Đáng sợ hơn là, bên trong hoa mẫu đơn còn có một cỗ chí âm chí hàn, giống như giòi bọ trong xương, không ngừng đóng băng ma lực trong cơ thể bọn hắn.