Chương 18: Hoài nghi
Mọi người trong Thất Tinh cung đều biết, Hoa Nữ ở Bách Hoa cốc tư chất bình thường, là một cô gái xấu xí có khuôn mặt bị hủy hoại.
Cho dù Thủy Linh có hoài nghi như thế nào, cũng không có khả năng nhìn thấu ngụy trang của cô, trừ phi cô chủ động bại lộ.
“Trước tiên ngươi ở đây chờ một lát, ta đi lấy hoa.” Hoa bà bà nói.
“Được! Phiền bà bà.”
“Ừm!” Lúc Hoa bà bà quay người đi, đột nhiên chớp chớp mắt đối với Đan Dao.
Đan Dao dĩ nhiên cũng hiểu ý của Hoa bà bà, tận dụng trong khoảng thời gian bà đi lấy hoa, lôi kéo, tạo mối quan hệ tốt với Thủy Linh.
Sau khi Hoa bà bà đi, Đan Dao thấy Thủy Linh thỉnh thoảng ngắm mình, thì cười: “Thủy Linh sư muội, ngươi nhìn ta làm cái gì?”
Đan Dao không phải là đệ tử chính thức của Thanh Tĩnh tán nhân, mà chỉ là Hoa Nữ của Bách Hoa cốc. Thân phận có sự khác biệt, không thể xưng là sư tỷ sư muội.
Nhưng cô có ân truyền đạo, giải đáp nghi hoặc cho Thủy Linh, cho nên cũng không câu nệ mấy thứ này.
Thủy Linh nghe vậy, lập tức lúng túng, vội nói: “Cái kia…..Cái kia, sư tỷ không nên hiểu lầm. Chẳng qua là ta cảm thấy thân hình sư tỷ có chút giống cao nhân tiền bối chỉ điểm cho ta.”
“Cao nhân tiền bối?” Đan Dao cười ha ha: “Sư muội, có phải muội nói đùa với ta. Ngươi nhìn bộ dạng này của ta, có thể là cao nhân tiền bối gì sao?”
Nghe Đan Dao nói lời này, đầu tiên Thủy Linh sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại.
Mọi người đều biết, người ở Bách Hoa cốc đều là những người có tư chất bình thường mà tông môn sàng lọc xuống.
Thủy Linh nhập môn tương đối trễ, dù chưa tham gia đại điển thu đồ 8 năm trước.
Nhưng cũng nghe nói trước kia Đan Dao bởi vì tư chất quá kém, dung mạo hỏng, mới bị đày đến Bách Hoa cốc là Hoa Nữ.
Mà vị nữ tiền bối chỉ điểm cô Dao Quang kiếm pháp đại thành là một người có tu vi cao thâm, tầm mắt xuất chúng.
Lấy tư chất và thiên phú của Đan Dao, sao mà có thể là người kia được?
Xem ra, thực sự mình nhìn nhầm.
Mình luyện Dao Quang kiếm pháp xuất hiện mê chướng, ngay cả sư phụ mình là Thanh Tĩnh tán nhân cũng không phát hiện.
Vị nữ tiền bối kia lại có thể một mắt nhìn thấu, chỉ điểm cho mình đột phá. Có thể nhìn thấy được người này là cường giả tuyệt thế thực lực trên sư phụ mình.
Nghĩ tới đây, Thủy Linh càng thêm lúng túng, lại không khỏi càng thêm bội phục với vị nữ tiền bối đó, lòng sinh kính trọng.
“Đúng là không giống, sư tỷ, thực xin lỗi, là ta lỗ mãng.”
Đan Dao khoát tay áo: “Không sao, chắn chắn là sư muội tu luyện quá mức khắc khổ, mệt nhọc quá độ, cho nên mới xuất hiện ảo giác.”
Thủy Linh gật đầu một cái: “Có lẽ vậy.”
Đột nhiên, trong lòng Thủy Linh run lên.
Không đúng, người trong Thất Tinh cung chỉ biết cô thiên phú hơn người. Đạo pháp thần thông gì đều vừa học đã biết, vừa luyện đã mạnh.
Không ai biết, sau lưng hào quang thiếu nữ thiên tài, tràn đày mồ hôi và gian khổ.
Ngoại trừ vị nữ tiền bối đêm hôm đó, căn bản không có người nào biết cô âm thầm vụиɠ ŧяộʍ luyện công.
Nhìn cô gái có nửa khuôn mặt đầy tia máy trước mặt này, làm sao biết cô ấy tự mình tu luyện rất khắc khổ?
Chẳng lẽ, cô ấy thực sự là vị nữ tiền bối thần bí kia?
Nhưng mà năm nay cô ấy cùng lắm chỉ có 20 tuổi, thời gian nhập môn chỉ có 8 năm, tại sao có thể có thể có tu vi cao thâm như vậy?
Thủy Linh mỉm cười với Đan Dao, nghĩ thầm, xem ra về sau mình nên tới Bách Hoa cốc đi loanh quanh.
Hoa bà bà cầm hoa đi tới, nhìn thấy Thủy Linh đang cười với Đan Dao, nụ cười vô cùng hòa khí, còn tưởng rằng Đan Dao dùng nước hoa tạo được mối quan hệ tốt với Thủy Linh.
Nha đầu này, bình thường quen lười biếng, thời khắc mấu chốt xem ra cũng không bị tuột xích xa.
Không tồi, không tồi, đáng giá vun đắp.
Hai người hàn huyên phút chốc, rồi Thủy Linh liền cầm hoa rời đi.
Trước khi đi, Thủy Linh còn nói, về sau nếu có rảnh rỗi, còn sẽ tới tìm Đan Dao nói chuyện phiếm