Chương 15: Dao Quang Kiếm Không Phải Luyện Như Vậy.
Nếu bàn về thiên phú, không thể nghi ngờ Thủy Linh là tồn tại số một số hai trong số đệ tử trẻ tuổi.
Chỉ tiếc là, Thủy Linh muốn nhanh chóng mạnh quá mức gấp gấp, xuất kiếm sắc bén, góc cạnh rõ ràng, cùng với Dao Quang kiếm hoà hợp âm nhu đi ngược lại.
Vì vậy chậm chạp không có cách nào lĩnh hội được tinh tuý, chân chính luyện thành Dao Quang kiếm pháp.
Đan Dao nghiên cứu toàn bộ Thất Tinh kiếm pháp 8 năm, lại thêm tu luyện tâm pháp nội gia tuyệt đỉnh Minh Ngọc Công. Nhãn lực rất cao minh, sao có thể không nhìn ra Thủy Linh đang mê chướng trong kiếm?
Tu tiên luyện đạo, sợ nhất là gặp phải mê chướng.
Nhất là đối với những thiên tài tu luyện, thiên phú càng cao, mê chướng càng sâu.
Bây giờ Thủy Linh còn trẻ, mới có luyện tập Dao Quang kiếm pháp không lâu, Thanh Tĩnh tán nhân sẽ cho rằng Thủy Linh sẽ chuyên tâm vào tu luyện nội tức hơn, không cách nào luyện kiếm nhiều hơn. Cho nên tuyệt sẽ không nghĩ đến, đồ đệ bảo bối của mình đã lâm vào mê chướng.
Nếu như không sớm loại trừ sớm một chút, thì dần dần sẽ tất phải ảnh hưởng đến đạo cơ.
Tu tiên là một con đường, nhưng đồng thời thế tục cũng vô cùng kỳ thị giới tính.
Nam tu nhiều hơn nữ tu, nữ tu muốn trưởng thành, thì phải nhiều vất vả gian nan hơn nam tu.
Nữ tu có tu vi cường đại, đã ít nay lại càng ít hơn.
Thủy Linh thiên phú tuyệt hảo, nếu như có thể kiên trì bền bỉ tu luyện, thì nhất định trong tương lai có xông ra tên tuổi ở Thiên Huyền Đại Lục, vì nữ tu mà tăng thêm vẻ vang vinh dự.
Mầm non tốt như vậy, nếu bởi vì mê chướng mà ảnh hưởng đến tu hành, có chút đáng tiếc.
Đều là nữ tu, đều là một phần tử của Dao Quang phong, ta sẽ giúp ngươi một tay.
Đan Dao lấy từ trong hệ thống ra một món đồ, có màu băng lam nhạt, hiện lên hình hồ điệp, tản ra khí hàn băng lãnh thấu xương.
Cái này là mặt nạ băng ngọc hồ điệp, là hệ thống của cô đánh dấu ra. Không chỉ có thể che mặt, mà còn có thể giải độc, chữa trị dung mạo bị tổn thương.
Đan Dao đem mặt nạ đeo lên mặt, nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng.
“Là ai?”
Thủy Linh sắc mặt đại biến, trường kiếm dựa theo âm thanh đâm thẳng về phía Đan Dao.
Thủy Linh thấy Đan Dao giấu ở sau lưng đám trúc xanh, rất lâu mà cô không có phát giác, hẳn là người có tu vi cao thâm, không dám khinh thường.
Một kiếm này đâm ra, kiếm mang bắn rất mạnh, giống như linh xà cuồng vũ, người bình thường khó mà tránh được.
Nhưng mà Đan Dao là nhân vật bậc nào, ngón tay điểm nhẹ, đã đánh nát kiếm mang.
Tiếp sau đó Đan Dao duỗi hai ngón tay, như chậm mà nhanh, kẹp lấy mũi kiếm của thanh trường kiếm.
“Cái gì?”
Thủy Linh hoảng hốt, vận khởi linh lực rót vào thân kiếm, muốn đem kiếm rút về.
Ngờ đâu, cảnh giới tu vi của Đan Dao cao hơn Thủy Linh hai đại cảnh giới
Hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm, vững như bàn thạch, sao mà đoạt lại được chứ?
Thủy Linh dùng sức để rút, liên tục vận khí, mũi kiếm vẫn cứ không thể nhúc nhích tí nào.
Đan Dao mỉm cười: “Chút linh lực của ngươi, khó mà làm ta rung chuyển.”
Vừa mới nói xong, Đan Dao buông ngón tay ra, mũi kiếm thoát khỏi khống chế.
Thủy Linh đang dùng sức lôi kéo, chợt thoát lực, thì cả người đứng không vững, kém chút nữa là ngã xuống đất.
Thủy Linh lảo đảo lui ra sau mấy bước, cảnh giác nhìn Đan Dao.
Phải biết rằng, đây là đại phái tu tiên Thất Tinh cung, cao thủ nhiều như mây, thủ vệ sâm nghiêm.
Người bình thường nhất định khó mà xâm nhập, người này cố ý lên tiếng gây chú ý với mình, cũng không ra tay làm hại, chẳng lẽ là một vị tiền bối trong tông?
Không đúng, tiền bối trong tông đều là người tu đạo, đều mặc đạo bào của riêng mình. Người này toàn thân màu trắng, nhìn không giống.
Đừng nhìn Thủy Linh là nữ tử, tâm tính trầm ổn hơn với đệ tử nam phong khác nhiều.
Thủy Linh hỏi: “Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?”
Đan Dao không có trả lời thẳng, chỉ nói: “Kiếm pháp của ngươi có vấn đề, Dao Quang kiếm pháp chân chính không có luyện như vậy.”