Chương 4-1: Phân hoá.

Trước khi tổ chức đại hội thể thao, giáo viên chủ nhiệm của lớp ba Tần Thanh cố ý gọi Loan Lễ ra nói chuyện riêng, "Nhất định phải canh chừng học sinh lớp chúng ta, đừng để các em ấy xung đột với học sinh lớp bốn." Tần Thanh dừng một chút, ngượng ngùng nói, "Giáo viên chủ nhiệm lớp bốn Nhạc lão sư……. Em cũng biết mà, cô ấy tương đối hiếu thắng. An toàn là trên hết, thi đấu chỉ là phụ thôi."

Loan Lễ hiểu ý của Tần Thanh, thi đấu là thi đấu, cạnh tranh cũng phải lành mạnh, không nên gây ra chuyện không đáng có.

Cô gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu, "Cô yên tâm."

Tần Thanh cười, vỗ vỗ bả vai cô, "Trở về học tập đi."

Cùng lúc đó, ở trong văn phòng Nhạc Thu, cô cũng dặn dò Kỳ Hướng Tinh, "Tần lão sư lớp ba tuy nhìn qua rất dịu dàng, nhưng nếu cô ấy quyết định chuyện gì thì tám con ngựa cũng không kéo lại được.", ở trong ánh mắt hài hước của Kỳ Hướng Tinh, Nhạc Thu không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, "Em nhìn đám học sinh tăng động của lớp chúng ta, đừng để chúng nó chọc giận Tần lão sư."

Kỳ Hướng Tinh đứng đắn nói: "Dạ được! Lão sư yên tâm, em nhất định sẽ làm đúng!"

Chờ đến khi Kỳ Hướng Tinh đi khỏi, một lão sư khác trong văn phòng cười nói, "Nhạc lão sư, lớp của cô là lớp trưởng phụ trách tất cả mọi chuyện à!"

Nhạc Thu đắc ý, "Cũng không phải! Tôi cũng giúp các em ấy!"

Buổi chiều thứ hai, khai mạc đại hội thể thao, nắng gắt cuối thu vẫn còn dư âm, ánh mặt trời chói mắt, buổi chiều hai ba giờ là thời điểm nhiệt độ cao nhất.

Trong phòng nghỉ, Kỳ Hướng Tinh ngồi đưa lưng về phía Loan Lễ, số báo danh tham gia đại hội thể thao đeo ở phía sau lưng cô.

Đầu ngón tay thon dài của Loan Lễ linh hoạt, cẩn thận mà khâu lại bảng số, vuốt phẳng nếp uốn trên đó.

Cô vỗ bả vai Kỳ Hướng Tinh, "Được rồi!", âm thanh Loan Lễ nhẹ nhàng, mang theo cảm giác mờ mịt, không chân thật.

Kỳ Hướng Tinh đứng lên, lúc này nhìn cô cao hơn so với Loan Lễ, thân hình đĩnh bạt, sức sống bắn ra bốn phía.

Đột nhiên đứng lên nên đại não Kỳ Hướng Tinh có chút choáng váng, cô theo bản năng mà đặt tay trên vai Loan Lễ, lộ ra hai răng nanh nhỏ, tươi cười xán lạn, "Loan Lễ, cậu yên tâm, tớ chắc chắn sẽ đánh bại lớp cậu."

Loan Lễ bất đắc dĩ cười, tươi cười mang theo chút dung túng, "Được rồi, tớ biết cậu sẽ làm được mà!", nói xong, cô sửa sang lại bảng số của Kỳ Hướng Tinh, "Mãnh A giỏi nhất, cố lên nhé!"

Tươi cười trên mặt Kỳ Hướng Tinh càng thêm xán lạn, không biết tại sao mà vành tai đỏ một mảng. Cô không được tự nhiên mà quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tớ nói sẽ đánh bại lớp cậu, cậu không có tức giận sao?"

Loan Lễ nghe thấy lời cô nói, nhẹ giọng cười. Tiếng cười lọt vào tai Kỳ Hướng Tinh, kí©h thí©ɧ làn da của cô nổi da gà.

Kỳ Hướng Tinh nghĩ Loan Lễ mềm mại như vậy, có phải lúc ở trên giường sẽ bị bắt nạt hay không?

Cô nghĩ thầm không được, Loan Lễ nhất định phải là của cô.

Kỳ Hướng Tinh đột nhiên ghé sát vào bên tai Loan Lễ, trong ánh mắt sáng lấp lánh, "Cậu có thích huy chương hạng nhất không?"

Loan Lễ chớp đôi mắt một chút, đại não nhất thời có chút hỗn loạn, cô bị động tác xảy ra đột ngột của Kỳ Hướng Tinh doạ sợ, "Cái gì?"

Kỳ Hướng Tinh cười lộ ra răng nanh, "Yên tâm, tớ nhất định sẽ lấy về tặng cho cậu."

Trước khi thi đấu năm phút, các tuyển thủ đứng ở đường băng đợi lên sân khấu, thính phòng bên cạnh sân thể dục tràn đầy âm thanh hò hét che trời lấp đất.

"Kỳ Hướng Tinh cố lên!"

"Kỳ Hướng Tinh là nhất!"

"Kỳ Hướng Tinh xông lên!"

Bạn học trong lớp Kỳ Hướng Tinh còn giơ lên một cái biểu ngữ thật lớn.

"Kỳ Hướng Tinh! Mãnh nhất A!

"Mãnh A xuống núi! Mềm O né tránh!"

Bạn học lớp ba cách vách không vui, "Các người cổ vũ thì cổ vũ đi, dẫm lớp chúng tôi làm cái gì?"

Bạn học lớp bốn mắt trợn trắng, "Ai dẫm mấy người làm gì? Lớp trưởng Loan Lễ của các người không phải là manh O sao?"

"Còn chưa có phân hoá đâu! Chuyện này ông trời cũng không biết, làm sao các người biết là A hay O?"

"Kiểm tra đo lường phân hoá của lớp trưởng, mấy người cũng có rồi, mấy người còn giả bộ không biết cái gì nữa?"

"Cậu có khoẻ không?", Loan Lễ mặc đồng phục màu trắng, trong tay cầm một chai nước, vừa rồi lúc bắt đầu cô đã cảm thấy Kỳ Hướng Tinh không thích hợp, hô hấp của Tinh Tinh có chút rối loạn.

Cô lấy khăn ướt từ trong túi ra, hơi ngửa đầu giúp Kỳ Hướng Tinh lau mồ hôi, mặt đầy lo lắng, "Môi của cậu có chút trắng bệch."

Kỳ Hướng Tinh hít sâu, hoạt động cổ một chút, mồ hôi theo cổ chảy xuống, lọt vào cổ áo, rơi xuống xương quai xanh.

Ánh mắt Loan Lễ mang theo tính xâm lược, nhìn chằm chằm xương quai xanh Kỳ Hướng Tinh một lúc lâu, cô phục hồi tinh thần lại, sắc mặt không thay đổi mà nói, "Uống một chút nước đi!"

Kỳ Hướng Tinh lắc đầu, cảm giác trước mắt như có mấy ngôi sao chạy loạn, cự tuyệt Loan Lễ, "Đồng chí lớp trưởng lớp ba, cậu không nên có ý đồ quấy rối tớ, vô dụng thôi! Vừa rồi bạn học của cậu còn nói sẽ xử lý tớ!"

Loan Lễ mày hơi nhíu, liếc mắt nhìn bạn học lớp chính mình đang đứng bên cạnh Kỳ Hướng Tinh, bạn học đó cả kinh, đột nhiên có cảm giác lạnh ở sau lưng, có chút hoảng loạn mà nhìn xung quanh.

Cô yên lặng thu hồi tầm mắt, âm thanh ôn nhu như cũ, "Được rồi, uống một chút nước đi, trời quá nóng rồi!"

Kỳ Hướng Tinh có cảm giác mặt mình nóng lên, đột nhiên cảm thấy may mắn trời hôm nay quá nóng, như vậy Loan Lễ sẽ không biết cô đỏ mặt.

Trong lòng cô ấm áp, lại xụ mắt nhận lấy bình nước trong tay Loan Lễ. Nắp bình đã bị vặn ra, bất quá Kỳ Hướng Tinh đang hoảng loạn nên không có chú ý tới chi tiết nhỏ này, cô uống một ngụm, nghe được âm thanh vang lên.

"Học sinh không liên quan mau rời khỏi đường băng, trận chung kết thi chạy 400m của cao nhị sắp bắt đầu!"

*cao nhị = lớp 11.