Chương 2
Tả Minh Vũ và Nghiêm Học chuẩn bị xong vũ khí và đồ dùng cần thiết, chạy nhanh ra khỏi nhà. Nghiêm Học bay nhanh hướng thang máy nhưng bị Tả Minh Vũ kéo lại.
“A Học, đi cầu thang thoát hiểm.”
“Đại ca, đây là tầng hai mươi chín! Em không muốn chạy đến què giò đâu!”
“Chưa từng nghe gặp phải chuyện khủng bố thì tuyệt đối đừng đi thang máy à?”
Nghiêm Học nhớ tới từng xem phim ma, ngồi thang máy không gặp kết quả tốt, đánh rùng mình, dứt khoát chạy tới cầu thang thoát hiểm. Cậu vừa đi vừa nói.
“Hì ha ha…sao em không biết được, tại em chọc anh chơi thôi!”
Tả Minh Vũ nhìn Nghiêm Học khóe miệng co rút, nghe tiếng cười khan, lòng thầm vui sướиɠ, ngoài miệng thì thuận theo lời Nghiêm Học.
“Đã nói mà, A Học thông minh như vậy thì sao giống thằng ngốc đi thang máy được!”
Nghiêm Học ngậm bồ hòn, lại chẳng thể nói gì, cậu tức giận chạy như bay xuống lầu, chuẩn bị đánh cương thi trút giận.
Nhưng chạy xuống tới tầng thứ chín vẫn không thấy bóng dáng cương thi đâu, Nghiêm Học chịu không được cô đơn phàn nàn.
“Minh Vũ, anh nói đám cương thi đi đâu rồi? Mà sao không thấy ai hết?”
“Chắc thông báo không chỉ truyền tin ngày hôm nay, mọi người đều đi tới phương bắc rồi. Tòa nhà này chắc là có không ít hộ gia đình.”
“Vậy sao không thấy cương thi đâu?”
“Em vội cái gì, anh bảo đảm sau này em thấy cương thi liền muốn ói!”
Đang nói thì hai người nghe có tiếng xột xoạt, còn có tiếng ùng ục trầm đυ.c. Tả Minh Vũ làm động tác im tiếng, che Nghiêm Học ra sau lưng, rón rén xuống dưới. Đi đến góc thang lầu, Tả Minh Vũ thò đầu ra xem, ngoái lại nói với Nghiêm Học.
“A Học, tình trạng này sớm muộn gì em sẽ gặp, anh không thể giúp em được gì, em hãy từ từ thích ứng đi.” Tả Minh Vũ nói xong sang bên cạnh nửa bước, ý bảo Nghiêm Học tự xem.
Nghiêm Học nuốt nước miếng, khẩn trương chậm rì rì vươn đầu ra. Tuy rằng có Tả Minh Vũ gợi ý đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng thấy cảnh thật thì cậu vẫn chịu không nổi kêu ra tiếng.Chỉ thấy trên nửa cầu thang nằm một người toàn thân đẫm máu rách bươm…a, không, là cương thi. Đầu cương thi bị đánh lõm vào một lỗ nhỏ, chân thiếu một cái, trong tay ôm đầu một phụ nữ, đói khát cắn mặt phụ nữ. Dưới chân cương thi là thân thể người phụ nữ, đã bị cắn nát bét, nội tạng từ trong bụng lòi ra, một bãi máu đỏ tươi.
“A!!!…ư…” Tả Minh Vũ nhanh chóng tiến lên bịt miệng Nghiêm Học nhưng vẫn muộn một bước.
Cương thi ghê tởm từ từ ngoái đầu, nhìn chằm chằm Tả Minh Vũ và Nghiêm Học. Đối diện một giây sau cương thi vọt lên, dùng một chân còn sót lại mạnh giẫm lấy đà, nhào tới Tả Minh Vũ đứng xích ra bên ngoài một chút. Bởi vì khoảng cách quá ngắn nên chắc chắn không tránh thoát được, Tả Minh Vũ cũng không muốn tránh. Anh mau lẹ giơ súng lên, đạn bay ra.*Đoàng!* một tiếng, đầu cương thi nở đóa hoa đỏ, óc văng tứ tung, té trên đất.
Tả Minh Vũ quay đầu nhìn Nghiêm Học, vừa lúc chạm vào ánh mắt kinh ngạc của cậu.
“Sao vậy? A Học?” Tả Minh Vũ khẩn trương hỏi. Anh sợ bộ dạng của mình hù Nghiêm Học.
Nghiêm Học nghe thanh âm của Tả Minh Vũ vẫn ngơ ngác vài giây sau đó bùng nổ.
“Minh Vũ! Minh Vũ thật là giỏi quá đi! Em cũng muốn giống như anh, làm một người đàn ông có thể bảo vệ được anh!”
Tả Minh Vũ nghe xong lời của Nghiêm Học thì khẽ thở ra, đã biết thần kinh Nghiêm Học hơi thô, sẽ không để ý những chuyện này.
Nghiêm Học mẫn cảm nhận ra suy nghĩ bất an của Tả Minh Vũ, nâng tay dùng ống tay áo nhẹ lau một giọt máu bắn trên mặt Tả Minh Vũ, khẽ hôn môi anh, nói.
“Đừng lo sợ, em đã nói rồi, dù xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không rời khỏi anh. Còn anh đã nói là sẽ tin em.”
Tả Minh Vũ hôn đáp lại Nghiêm Học, gật mạnh đầu. Đang lúc hai người ngọt ngào thân thiết thì lại tới hai con cương thi đánh gãy. Tả Minh Vũ rất tức giận, đây đã là lần thứ hai! Đang lúc Tả Minh Vũ định giơ súng bắn hai con ở dưới lầu đang cố bò lên thì bị Nghiêm Học cản cánh tay. Tả Minh Vũ ngoái đầu nhìn Nghiêm Học, khi đối diện ánh mắt nghiêm túc của cậu, anh gật đầu thu tay lại. Nghiêm Học không phải tay vừa, nếu đã quyết tâm làm người đàn ông có thể bảo vệ Tả Minh Vũ thì đương nhiên sẽ không yếu đuối. Cậu giơ súng bắn hai phát về phía hai con cương thi.
*Đoàng! Đoàng!* Vang lên hai tiếng, mặt đất có thêm hai xác cương thi và hai bãi ‘chè đậu hủ đầu người’.
Tả Minh Vũ vừa lòng cười, Nghiêm Học vui vẻ nắm tay anh đi xuống.
“Minh Vũ, không phải em thổi phồng chứ mỗi lần chơi thực chiến thì thành tích của em luôn rất tốt.”
“Biết biết, vợ anh sao là người bình thường được.”
“Biến, em là chồng!”
“Em là tiểu thụ cho nên là vợ.”
“Đi chết đi, tiểu thụ cũng có thể làm chồng!”
“A Học, cẩn thận chút, mới rồi vang thanh âm chắc sẽ hấp dẫn đến nhiều thứ.” Tả Minh Vũ đột nhiên nghiêm túc nói.
“Ừ, anh cũng phải cẩn thận.” Nghiêm Học nghiêm túc theo.
‘Đã biết em dễ bị dụ nhất mà.’ Tả Minh Vũ buồn cười thầm nghĩ.
Hai người nói chuyện thì tiếng động dưới lầu ngày càng lớn, lại là một đám cương thi ập hướng cầu thang.