Chương 20

"Không, ta chỉ đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành thôi."

"Ra vậy, phu nhân Hestia."

Về mặt pháp lý, tất nhiên tôi có quyền chạm vào gia sản, nhưng thực lòng tôi nghĩ rằng tôi thực sự không được Caelus chào đón. Do đó, bất kể người hầu nghĩ gì về tôi, chẳng hạn như quản gia hay người giúp việc, bác sĩ; Tôi phải xin phép Caelus, lãnh chúa trước. Bằng cách đó, tôi có thể tự tin vào bản thân và tự tin vượt lên trước những người có thể chết dưới quyền của tôi.

Khi người quản gia biết tôi muốn nói gì,ông ấy có thể tóm lấy tôi bằng cách nói, "Không, người thực sự là nữ hầu tước thực thụ." Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến Caelus càng sớm càng tốt và bằng một cách lặng lẽ.

Caelus đang ngồi trên sân thượng của phòng mình. Người hầu bên cạnh nhận thấy tôi đến và lặng lẽ rút lui.

"Caelus, Ta là Hestia."

Anh ấy từ từ quay đầu lại giọng nói của tôi.

"Có chuyện gì?"

Vẫn là giọng nói trầm, nhưng tôi biết không phải vì nó ác ý. Tôi nghĩ đó là Caelus ban đầu.

Nhân tiện, mỗi khi tôi nhìn thấy “vẻ đẹp trưởng thành” đó, trái tim tôi lại đập loạn nhịp. Caelus-nim, anh ấy là thiên thần từ trên trời rơi xuống phải không? Tôi là người bị anh bắt gặp nhưng anh vẫn đang giả làm *tượng trong viện bảo tàng. .

* TN: Tôi nghĩ là ám chỉ cô ấy bị anh ấy mê hoặc nhưng anh ấy lạnh như tượng.

Tôi nhanh chóng tập trung tâm trí của mình trước khi những suy nghĩ chi phối tôi. Tôi không thể làm gián đoạn sự nghỉ ngơi của anh ấy trong một thời gian dài, vì vậy tôi phải nhanh chóng nói với anh ấy phải làm gì.

“Nếu hầu tước cho phép ta, ta sẽ giải quyết công việc của Ilion với người quản gia. Dường như có một số vấn đề cấp bách cần giải quyết ”.

Rồi Caelus bật cười, tặc lưỡi.

“Chà, ta đoán là mình đã chểnh mảng quá lâu rồi.”

“A,ta hoàn toàn không có ý như vậy! Ta thực sự muốn hầu tước nghỉ ngơi nhiều hơn. Tuy nhiên, đã có báo cáo của trưởng đoàn rằng thời gian sửa chữa bờ đê không được trì hoãn lâu hơn nữa… ”

"Có thật không?"

Tôi đã thêm một chút vội vàng.

“Ta không yêu cầu ngài để ta xử lý mọi việc một mình, nhưng ta sẽ làm việc với quản gia về những việc cấp bách phải làm ngay bây giờ. Tất nhiên, ta sẽ báo cáo với hầu tước sau đó ”.

Caelus uể oải ngả đầu ra sau, giọng nói như một tiếng thở dài, với một kiểu cười trống rỗng.

“… Thật may mắn khi ai đó có thể thay thế vị trí của ta, phải không?”

“Nhưng ta không thể làm điều đó một cách hoàn hảo như hầu tước. Không thể lấy đầy vị trí được ”.

“Đó là điều ta từng nghĩ. Ta không thể cảm thấy nhẹ nhõm khi để nó cho bất cứ ai, vì vậy ta nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa chỉ khi ta tự mình làm điều đó ”.

“….”

Caelus liếc nhìn tôi.

"Nhưng bây giờ ta không biết tại sao và đã làm hết sức mình."

“…….”

Tim tôi nhói lên. Tôi cảm nhận được nỗi đau của một người đã cố gắng từ bỏ cuộc sống của họ trong phút chốc.

Những lời nói ra khỏi môi tôi một cách khó khăn,

“a ước mình có thể giảm bớt gánh nặng cho hầu tước một chút….”

Trái tim khiêm tốn của tôi. Nếu tôi có thể cho anh ấy tất cả những gì tôi có thể để anh ấy tồn tại, tôi sẽ rất vui khi làm như vậy.

Tôi không cần nhận lại. Tôi không cần nhận bất cứ thứ gì từ Caelus. Dù sao thì chẳng có gì tôi muốn đạt được hay muốn có được trên thế giới này.