- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đánh Cắp Trái Tim
- Chương 40
Đánh Cắp Trái Tim
Chương 40
Hai chữ "xin lỗi" vẫn được nhắc tới liên tục theo tiếng khóc thảm thiết của Y Tiêu, ngay cả bầu không khí cũng bốc lên hơi nước. Sở Toàn đang nằm trên giường luống cuống nhìn người đang khóc dưới đất. Cô thật sự không biết nên an ủi em ấy thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể khó khăn giơ tay trái lên xoa đầu người nọ, "Xin lỗi... Chị không biết trả lời thế nào với câu hỏi em là gì của chị..."
Sở Toàn như có như không vuốt ve mái tóc đen nhánh trên đầu Y Tiêu. Cô bất giác hít một hơi thật sâu, dường như có thể ngửi ra hương trái cây trên sợi tóc ấy.
"Có thể em là người rất quan trọng với chị, không chỉ là bạn bè bình thường như vậy... Mặc kệ em có tin hay không, nhưng lúc đó chị thật sự có nghĩ đến em, chỉ là sợ em sẽ lo lắng nên mới... Chị không biết em sẽ vì thế mà bị tổn thương, chị không nghĩ tới..."
Âm thanh nức nở dần nhỏ lại, lúc này Y Tiêu mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Toàn. Nước mắt trào ra không ngừng như đê vỡ, vừa khóc vừa thức cả đêm khiến hai mắt Y Tiêu sưng đỏ như quả đào chín. Ai đã từng nói 'lúc phụ nữ khóc không thành tiếng chính là sát thương lớn nhất', Sở Toàn xem như đã lãnh giáo. Cô lập tức quên thân đau nhức, miễn cưỡng ngồi dậy thoát khỏi miếng vải treo chân phải.
"Chị làm gì vậy, bộ muốn thành người què hả?"
Y Tiêu thấy người kia uốn éo không yên liền nổi giận đùng đùng, lập tức đứng lên. Có lẽ do ngồi quá lâu nên vừa đứng lên lập tức xây xẩm mặt mày, suýt nữa lảo đảo ngã nhào trên đất. Còn chưa đứng vững đã vội vàng ấn người Sở Toàn xuống.
"Chị đã tàn phế nửa người rồi mà không chịu nằm yên. Để em xem chị sẽ làm gì với nửa đời tàn tật!?"
Y Tiêu vừa cẩn thận treo giò heo lên chỗ cố định, vừa oán niệm linh tinh.
"Chẳng phải còn có em sao..."
Thừa dịp Y Tiêu vội vàng cột băng vải, Sở Toàn nhỏ giọng nói thầm một câu. Thấy em ấy không khóc cũng không giận liền nhếch nhẹ khóe môi. Đại khái là nhếch môi dữ quá nên đυ.ng đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn mặt dày làm ra vẻ thông minh.
"Ha ha, Tiêu, chị mà què thì em có chăm sóc chị không? Chị biết em tốt nhất..."
"Cứ nói em làm loạn, xem ra chị cũng không kém bao nhiêu, bây giờ em cũng sẽ dằn vặt chị!"
Sở Toàn nhíu mày nhìn Y Tiêu tự sân tự oán mình, chỉ có so đo chứ không hề trách cứ. Tâm trạng dâng lên niềm xúc động, dịu dàng nắm lấy tay người nọ kéo về bên người.
"Y Tiêu, hai chúng ta đều dày vò lẫn nhau. Lần này trở về từ cõi chết, chị hiểu ra rất nhiều chuyện. Trước kia là do chị quá hồ đồ, chỉ khi sắp lìa đời mới có thể hiểu rõ thứ mình muốn. Thế nên từ hôm nay trở đi, chúng ta hãy đến với nhau, như nam và nữ vậy. Chị rất nghiêm túc... Em nghĩ sao?"
Sở Toàn nói xong liền thấp thỏm nhìn chằm chằm Y Tiêu. Cô hy vọng có thể nhìn thấy gì đó từ mắt em ấy, lúng túng, phẫn nộ hay buồn bực cũng được, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy, lâu đến mức không dám hy vọng gì nữa. Sở Toàn chán nản buông tay Y Tiêu ra, vô lực tuột xuống mép giường.
"Vẫn không được, đúng không? Xin lỗi, chị làm em sợ rồi..."
"Tạ tỷ tỷ, chị đang thổ lộ với em đấy ư?"
Sở Toàn còn chưa nói xong, Y Tiêu đột nhiên mở miệng, "Chị có biết em chờ câu nói này bao lâu rồi không?"
"Vậy là em đồng ý?"
Sở Toàn híp mắt liếc nhìn cô gái vừa khóc vừa cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Hừ, vừa không có hoa, vừa không có quà, làm gì có chuyện ngon ăn như thế..."
Tuy ngoài miệng tức giận nhưng hai má Y Tiêu đã đỏ bừng tự bao giờ. Hai tay cô níu chặt góc áo, hai chiếc dép thỏ bông đáng yêu thỉnh thoảng đè nhẹ lên nhau. Sở Toàn chưa hề thấy qua tư thế ngượng ngùng như thế, chợt cảm thấy mới mẻ.
"Tiêu, em lại đây, chị còn lời muốn nói."
Sở Toàn cười cười dùng ngón trỏ sắp tàn phế ngoắc ngoắc Y Tiêu.
"Có lời gì mà phải lại gần mới nói được?"
"Phải nói nhỏ vào tai mới được..."
Thấy dáng vẻ tự nhiên của Sở Toàn, chú "Thỏ trắng nhỏ" đang khó chịu đành đưa đầu đến gần môi người nọ, nào ngờ sói xám quá giảo hoạt, ỷ mình còn một tay cà tàng ôm lấy cổ nhỏ của 'thỏ trắng' rồi đặt môi lên cặp mắt sưng đỏ, sau đó đến mày, đến mũi... Nụ hôn chậm rãi, dịu dàng rơi xuống khắp nơi, dù động tình vẫn không quên nỉ non:
"Đừng khóc nữa, khóc đỏ mắt em, khóc đau lòng chị... sau này chị sẽ không bao giờ để em phải rơi nước mắt..."
Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta không kịp ứng phó. Đợi đến khi Y Tiêu phản ứng lại thì cả người hầu như đã bị cái đứa tàn phế ép sát. Cô vội vàng đứng dậy, cảm xúc mãnh liệt chưa kịp tiêu tan đã phải lui lại:
"Tạ Sở Toàn! Chị... chị... em..."
"Cái gì mà chị chị em em? Y Tiêu nhanh mồm nhanh miệng bị hôn có một cái đã líu lưỡi nói hết được rồi sao?"
"Tạ Sở Toàn! Chị là đồ xấu xa! Sao trước đây em không phát hiện ra con sói xám khổng lồ này nhỉ!"
"Thì bây giờ biết rồi đó! Hối hận đã muộn! Em đã bị bắt trói, em có quyền giữ yên lặng, nhưng tất cả những lời em nói ra sẽ bị bác bỏ. Bắt đầu từ bây giờ, cảnh sát sẽ tạm giam em trong tù với chị, kỳ hạn là cả đời... em có nguyện ý không?"
Sở Toàn nằm trên giường cười xấu xa nhìn 'tội phạm hiềm nghi', vậy mà kẻ tình nghi kia lại tỉnh bơ xoay người chui vào toilet.
"Này... này... em còn chưa nói em có nguyện ý hay không đấy!"
Y Tiêu quay người đóng cửa lại, bên tai kêu gào như sóng vỗ. Cơn nóng ran bên tai chứng thực tất cả không phải là giấc mộng, đó đều là sự thật. Cô mở vòi sen, hất nước lên mặt, dòng nước lạnh lẽo thấu xương đem đến cảm giác vô cùng sảng khoái. Lúc trước mình cứ mơ màng như mây trôi lờ lửng, lần này xem như đã thanh tỉnh được đôi chút. Sau đó, cô lập tức bưng chậu cùng khăn mặt đi ra ngoài.
"Thế nào, nghĩ xong rồi? Có nguyện ý hay không?"
"Không phải chị nói em có quyền giữ im lặng sao?"
Y Tiêu thấy người kia tra cứu đến cùng, hoàn toàn không có dự định dễ dàng buông tha mình mới tức giận nói.
"Im lặng chính là đồng ý, chị biết em vô cùng tha thiết nguyện ý! Cho dù 'say no' cũng sẽ bị bác bỏ! ..."
"Kiếp trước nhất định chị họ Vô tên Lại!"
Y Tiêu vắt khối khăn lông nóng, nhẹ nhàng lau chùi máu đen trên mặt 'vô lại' tiểu thư. Mặc dù hầu hết vết thương đã kéo vẩy, nhưng xung quanh vẫn có máu chảy ra, cộng thêm vết bầm tím lớn trên trán trông rất đáng sợ. Động tác dịu dàng cách mấy cũng khó tránh khỏi sẽ đυ.ng phải vết thương. Y Tiêu nhìn chằm chặp khuôn mặt đang nhăn nhó kêu 'đau' không ngừng, mặc dù biết rõ người này đang diễn trò nhưng tâm vẫn thương yêu không dứt, chân mày nhỏ dài khẽ nhíu lại, miệng lầm bầm:
"Đáng đời chị lắm, ai mượn ham làm anh hùng, chị tưởng mình là superman sao!"
"NO! NO! Chị chính là một superwoman!"
"Superwoman khoác áo choàng, mặc quần dài rồi mặc qυầи ɭóŧ!"
"Ha ha... Y Tiêu, em thật đáng yêu, a a... Chị may mắn nhặt được bảo..."
Sở Toàn vừa nở nụ cười liền đυ.ng đến vết thương bèn cố nhịn. Muốn cười mà không thể cười thực sự rất khó chịu, nếu không phải do nửa thân tàn phế thì cô đã cười đến lăn lộn rồi cũng nên.
"Chị biết mình chó ngáp phải ruồi rồi chứ gì!"
"Chị biết em đau lòng..."
"Tại sao lúc trước em lại bị Tạ Sở Toàn có bề ngoài nghiêm trang lừa gạt cơ chứ!? Nhất định là bị mỡ heo làm mờ tâm trí!"
Lau chùi xong, Y Tiêu vừa đỡ eo vừa tàn nhẫn ném khăn vào chậu khiến nước văng tung toé chẳng khác gì niềm vui trong tim hai người.
"Tạ Sở Toàn, hãy thành thật khai báo, chị đã quen bao nhiêu người trước em rồi? Nếu không thì sao có thể dỗ dành phụ nữ điêu luyện như thế được?"
Y Tiêu lau khô tay ra khỏi toilet, hai tay nâng cằm người trên giường, nghiêm túc hỏi.
"Oan uổng quá, em là người đầu tiên, là chị bị em bẻ cong!"
"Xùy, có quỷ mới tin chị!"
Y Tiêu chép miệng, ngượng ngùng quay mặt về hướng Sở Toàn không nhìn thấy rồi khẽ cong khóe môi.
Ngọt ngào qua đi, nhất thời không còn lời nói. Có lẽ do tâm trạng biến đổi nên hai người đối diện đều cảm thấy không gian hơi eo hẹp, chỉ có hai tiếng hít thở trong phòng bệnh yên tĩnh, cuối cùng dần hòa vào một tần suất...
"Tiêu, lại đây..."
Dưới bầu không khí ngột ngạt, cuối cùng madam Tạ cũng mất đi dũng khí kiên nhẫn đấu trí với phần tử tội phạm mà mở miệng trước, còn dùng móng heo vỗ vỗ bên giường.
"Làm gì?!"
Y Tiêu cảnh giác phóng ánh mắt sắc bén đến.
"Em thức cả đêm không mệt sao? Lên giường nằm một chút cho khỏe! Tiểu quỷ, em nghĩ bậy bạ gì thế, nhanh lên coi!"
"Không cần đâu, giường đâu có lớn, em ngủ cũng không yên, sẽ lấn chị mất. Em ngủ bên mép giường được rồi, chị cũng ngủ thêm đi..."
"Em ngủ rất ngoan, thật sự! Chị cũng không phải chưa từng thấy..."
Y Tiêu bất đắc dĩ lườm người 'vô lại' nào đó một cái, nghĩ thầm, "Lần kia ngủ trước mặt chị dĩ nhiên phải giữ tư thế tao nhã rồi!"
Sở Toàn mài muốn mòn lưỡi cũng không ngăn nổi Y Tiêu cố chấp. Hai người đều thuộc chòm sao Kim ngưu, hai con trâu thường sẽ không chịu nhường nhau. Mỗi lúc này, Sở Toàn đều sẽ lấy lý do nhóc con còn nhỏ không hiểu chuyện để tự an ủi mình, song cũng không cam tâm khuất phục. Lần này cũng thế, cân nhắc chốc nữa Y tá sẽ vào kiểm tra phòng nên đành phải chiều ý oắt con.
Đợi đến khi hơi thở Sở Toàn bình ổn, Y Tiêu mới lén bò tới mép giường rồi giở chăn ngồi dậy, lặng yên không một tiếng động, lùi ra khỏi phòng.
Sở Toàn đã tỉnh, thân thể bình an khiến Y Tiêu vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi trầm tĩnh lại cô mới phát hiện nội tâm hết sức hoảng sợ. Chưa bao giờ cô cảm thấy bàn chân tê dại khi vượt qua dòng xe tấp nập, cảm giác vô lực chưa từng có dâng lên tự đáy lòng. Cô lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, không đợi bên kia gầm gừ đã vội lên tiếng:
"A Vi, có phải chúng ta nhỏ bé đến mức ngay cả sinh tử của bản thân cũng không thể nắm giữ?"
Đầu bên kia điện thoại liên tục truyền đến âm thanh 'phì phò', không ai lên tiếng, hồi lâu sau mới có động tĩnh:
"Đã vào nghề này sẽ không có đường lui, sống chết chỉ là chuyện trong một ý nghĩ. Em nên sớm biết rõ mới đúng chứ! Tiêu, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không phải em, là Sở Toàn. Hôm qua chị ấy suýt chút nữa đã..."
Y Tiêu thống khổ nhíu mày, chất lỏng ướŧ áŧ bất ngờ nhỏ giọt xuống, "Giúp em điều tra xem là ai làm. Em cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là tai nạn."
"Cô ấy là thiên tài phá án, kẻ thù nhiều vô số kể, không phải chỉ có một hai người muốn lấy mạng đâu. Em tra được thì đã sao? Có thể làm gì? Y Tiêu, cô ấy là cảnh sát nên sẽ biết tự bảo vệ bản thân ra sao. Thân phận của chúng ta rất nhạy cảm, vẫn là..."
"Em chỉ hỏi, nếu Tư Hàm có chuyện, chị có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
Nơi đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Chị hiểu, tình yêu mà! Chị sẽ mau chóng cho em câu trả lời chắc chắn!"
"Cảm ơn..."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đánh Cắp Trái Tim
- Chương 40