Chương 1: Gặp gỡ

Một biểu chiều cuối tháng 5, đáng lẽ nên trong xanh vương những sợi nắng cuố ngày nhưng không, hôm nay bầu trời đột nhiên âm u nặng nề hệt như tâm trạng của Dạ Lan lúc này. Cô đang đứng hứng chịu những lời nhạo báng, cười chê của bạn bè trong trường, xung quanh cô vang lên những lời lẽ tục tĩu, những tiếng cười hả hê

" Nhìn con béo đó kìa, nhìn có bẩn thỉu không cơ chứ, nhìn nó có khác gì cái thùng phi không"- Một tên hung hăng lên tiếng.

" So sánh nó với thùng phi là xúc phạm thùng phi đấy, nó phải là cái máy cỗ máy lăn mới đúng, lăn phẳng cả thế giới…hahaaa"- một giọng nữ cất lên rồi tất cả lại tiếp tục cười cợt, tay thì nắm bánh ngọt thừa, kẹo mυ"ŧ dở…vào người cô

Dạ Lan vẫn đứng trong vòng vây của họ, hứng chịu tất cả, tay cô nắm chặt thành quyền cố ngăn không rơi nước mắt. Đây không phải lần đầu cô bị đối xử như vậy nên nếu không thể nhịn ăn thì cô đành phải nhịn khóc, tỏ ra mạnh mẽ. Đang loay hoay tìm một lối thoát ra nhưng hình như đám đông càng lúc càng đông hơn tạo thế đàn áp cô khiến Dạ Lan mỗi lúc thêm hoang mang

Ngay lúc đó một tiếng hét chói tai vang lên: " Tất cả cút hết ngay"- Đó là tiếng của Nhược Linh Lung, bạn thân của Dạ Lan và cũng là một cô nàng bé bự không hề thua kém Dạ Lan. Tay Linh Lung cầm 2 viên gạch lớn giơ lên khua loạn xạ để rẽ đám đông chen vào đến bên Dạ Lan, miệng không ngừng la hét:" Nào, thằng nào ngon nhào đây, tao ném, tao đè chết chúng mày, đúng, tao là máy lăn đây, có tin tao lăn chết chúng mày không hả", dứt lời Nhược Linh Lung vung tay ném gạch về phía trước khiến đám đông chạy chạy té ngửa.

Chờ bọn họ giải tán hết, Nhược Linh Lung lúc này mới hướng mắt vẫn gợn những tia đỏ về phí Dạ Lan đang ướt đẫm mồ hôi vì tủi nhục, vì sợ hãi mà lên tiếng: " Sao mày ngu vậy, lúc chúng nó chưa đông lắm thì phải tìm cách mà chạy đi chứ, lần nào cũng để tao phải hộ giá vậy à"

" Cảm ơn mày, Linh Lung"- Dạ Lan ngậm ngùi nói trong nước mắt, lúc này nước mắt cô không sao ngăn nổi nữa.

" Thôi, nín ngay, lần sau phải mạnh me lên"- vừa nói NHược Linh Lung vừa đưa tay gạt nước mắt trên khuôn mặt mũm mĩm của cô bạn mình cũng không quên nói thêm: " À, hôm nay anh tao đến đón để đi ăn chia buông tao chạm mốc 100 cân, mày đi luôn không"

Dạ Lan nghe vậy không khỏi bật cười nhẹ: " Thôi, tao không đi đâu, chắc mấy hôm nữa tao cũng sẽ được ăn chia buồn như mày thôi, với lại tao trực nhật lớp chưa xong". Nói rồi như chợt nhớ ra cô còn chưa mang rác trong lớp đi vứt liền chào Linh Lung rồi vội vàng ục ịch chạy lại lớp mình, lúc nãy chỉ vì đang làm cô đói qua ra ngoài mua chút bánh mà bị đám đông kia trêu chọc.

Vừa trở lại lớp cô đã bị một nhóm cả nam cả nữ túm tóc, tát tới tấp vào mặt, đạp cô ngã vào góc tường , vừa đánh chúng vừa nghiến răng nói: " Đồ mỡ ngập não, dám lấy gạch chọi tụi tao à, chết đi chết đi con béo ". Sau một hồi đánh chán chúng rời đi bỏ cô đầu tóc rối bời, mặt mũi xước sát. nước mắt và máu từ mũi chảy hòa vào nhau.Dạ

Lan cố gắng lắm mới ngồi dậy được, cô khóc nấc lên, phần vì đau đớn, phần vì tự trách bản thân không thể tự bảo vệ, thiếu Nhược Linh Lung thì cô luôn bị bắt nạt.

Đang lúc tâm trạng như rơi xuống vực thẳm thì phía sau Dạ Lan vang lên tiếng bước chân khiến cô rùng mình, cô lo sợ ại có ai đó đến đánh mình, cô muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng sự đau đớn cùng hoảng loạn khiến cô như đông cứng lạii. Thế rồi tiếng bước chân dừng lại bêncạnh cô, một chiếc khăn tay giơ lên trước mặt cô cùng một hương bạc hà nhàn nhạt vô cùng dễ chịu. Dạ LAn bất giác đưa mắt lên nhìn chủ nhân chiếc khăn tay, anh đứng đó, dáng người thư sinh cao ráo, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, từ dáng mũii cao thẳng tắp đến đôi mắt lạnh lùng, đôi mổi mỏng đều làm Dạ Lan đứng hìnhmất mấy giây: “ Trời ơiii, sao lại có người đẹp đến vậy hả trời” Dạ Lan nghĩ

thầm.

Rồi một giọng nói trầm ấm vang lên: “Nhìn đủ chưa, hửm, cầm lấy đi”, nói rồi anh thuận tay ném chiếc khăn vào lòng Dạ Lan vẫn đang ngồi đơ ra ngắm anh, nước mắt cũng ngừng rơi. Không chờ cô lên tếng, anh lạnh lùng lách người bước xuống cầu thang, vì Dạ Lan ngồi chiếm hết lối đi nên phải khó khăn lắm anh mới bước qua mà không chạm vào cô.

“ Này…cảm ơn” – Không biết động lực từ từ đâu ra khiến Dạ Lan dũng cảm đứng lên lên tiếng với theo anh. Nghe thấy vậy,anh chợt dừng bước chân một chút rồi lại bước tiếp. Như có ma xui quỷ khiến, Dạ Lan chạy vội tới kéo nhẹ tay anh. Anh vẫn thế không đổi sắc quay mặt lại

“ À…anh …tên gì vậy?..à để tôi trảlại khăn sau khi giặt sạch”- cô ấp úng hỏi nhỏ

“ Phong Thần” – anh điềm tĩnh đáp lời. “ Phong Thần…Phong Thần không phải là đàn anh trên mình mấy khóa, là namthần nổi tiếng trong trường hay sao, nhưng anh ấy rất lạnh lùng không thânthiết với ai cả, cũng không tham gia hoạt động gì nên mình đến giờ còn khôngbiết mặt. Nhưng thật không ngờ vị nam thần ấy vừa đưa khăn tay cho mình…” DạLam ngẩn người nghĩ đến đây cô bỗng đỏ mặt

“ Cái khăn…không cần”- Anh lên tiếng phá tan dòng duy nghĩ của cô nhưng cô vẫn đơ ra nghe anh nói

“ Còn gì nữa không”

“ À,…à không” – cô lớ ngớ trả lời

“ Vậy…có thể buông tôi ra được chưa”-nh vừa nói mắt vừa đưa mắt nhìn vào cánh tay mình đang bị cô giữ chặt. Cô giật mình nhớ ra liền vội buông tay anh ra: “ Xin lỗi…xin lỗi…”

Rồi anh cứ thế bước đi để lại cô với một trái tim thổn thức cùng quyết tâm sẽ trở nên xinh đẹp để một lần nữa cô có

thể đứng trước mặt anh, đầy tự tin mà trả lại khăn tay cho anh: “ Phong Thần,hãy chờ em nhé”