Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 91: Bày tỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh đi qua ngồi xuống cạnh Hạ Ly, thấy cô ôm bụng thì đã biết có chuyện gì rồi.

"Có đau lắm không?"

Hạ Ly cắn môi vốn dĩ muốn lắc đầu không muốn anh lo lắng, nhưng cơn đau xa lạ từ bụng dưới truyền đến khiến cô chỉ có thể thành thật gật đầu.

Trần Cảnh đau lòng đưa tay thay cô lau mồ hôi trên trán.

"Để anh đi hỏi Thích Hân xem cô ấy có thuốc không."

"Vâng."

Trần Cảnh đứng lên rời đi, Thích Hân đang ngồi ở quầy nhân viên thấy thế liền hỏi:

"Sao vậy?"

"Cô có thuốc giảm đau không?"

Tần Thích Hân nghe thì biết anh muốn hỏi thuốc giảm đau nào, cô lắc đầu.

"Không có."

Mày của Trần Cảnh cau chặt, anh lấy di động ra gọi một chiếc taxi rồi quay về chỗ Hạ Ly.

"Ly Ly, anh đưa em đi viện."

Hạ Ly nhịn đau vịn lấy tay anh, lắc đầu.

"Đây chắc là phản ứng sinh lý bình thường chỉ cần uống thuốc sẽ không sao, em không muốn đi bệnh viện đâu."

Cô vừa nói xong bụng lại quặn đau, tay cô dùng sức mà bóp chặt tay anh. Trần Cảnh thấy cô như thế cũng không trì hoãn lâu nữa.

"Được, sẽ không đi bệnh viện."

Anh dìu cô đứng lên đi ra ngoài, trời vẫn còn đổ mưa anh vì sợ cô ướt nên tận lực dùng thân mình che chắn cho cô lên xe.

"Em ráng chịu một chút nhé."

Hạ Ly dựa cả người lên ngực anh, bụng đau đến mức khiến cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

"Bác tài, ghé vào tiệm thuốc phía trước một lát đi ạ."

Tài xế gật đầu đánh tay lái dừng lại trước một tiệm thuốc, Trần Cảnh đội mưa chạy vào trong không quá 5 phút sau đã vội vàng chạy về.

Vai áo và tóc anh đã bị nước mưa thấm ướt nhưng Trần Cảnh không quan tâm, anh vội lấy thuốc và nước vừa mua cho Hạ Ly uống.

"Ngoan, uống thuốc vào sẽ không đau."

Hạ Ly há miệng uống thuốc xong lại tiếp tục mềm oặt dựa lên người anh.

Xe chạy rất nhanh liền dừng trước cửa một khách sạn, Trần Cảnh trả tiền cho tài xế xong liền dìu Hạ Ly đi vào trong đặt một phòng.

Đứng ở quầy tiếp tân, cô nhân viên nhìn căn cước của anh rồi lại nhìn về phía Hạ Ly mặt mày nhợt nhạt. Trần Cảnh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, anh lạnh nhạt lên tiếng.

"Cô nhanh lên một chút, cơ thể em ấy không được khoẻ."

"À vâng, xin lỗi quý khách."

Cô ta hồi phục lại tinh thần vội vàng đưa thẻ phòng cho Trần Cảnh.

Đến khi đi vào phòng Hạ Ly lập tức nằm oặt trên giường cả cơ thể đều cuộn lại thành một đoàn, Trần Cảnh vào sau cô trên tay anh còn cầm thêm một túi chườm nóng không biết lấy từ đâu.

Anh đi đến ngồi xuống cạnh giường, đem túi chườm nóng áp lên bụng dưới cho cô.

"Còn khó chịu không?"

Bụng truyền đến một luồng ấm áp Hạ Ly khép mắt thở ra một hơi.

"Đỡ hơn rồi ạ."

Trần Cảnh nghe vậy cũng thở phào một hơi, nhẹ giọng đưa tay vỗ vỗ lưng cô.

Hạ Ly hé mắt nhìn anh, thiếu niên rắn rỏi cao lớn, ngũ quan anh tuấn sắc nét, mái tóc ướt mưa khẽ rũ trước trán khiến cả người anh toát lên một vẻ cấm dục khó tả.

Tim Hạ Ly thoáng chốc đập bang bang, nhớ đến cảnh tượng lúc chiều nhìn thấy, cô cắn môi chần chừ hỏi:

"Anh tiểu Cảnh, anh có người mình thích rồi sao?"

Trần Cảnh nhướng mày cũng nhớ đến cảnh tượng lúc chiều mà cô đã nhìn thấy, anh âm thầm quan sát nét mặt của cô bỗng dưng hiểu ra phản ứng giận hờn của cô khi đó là gì, anh khẽ nhếch môi cười.

"Vậy em có biết thích là cái gì không?"

Hạ Ly hơi nhíu mày thành thật lắc đầu.

"Không ạ."

Cô chỉ biết bản thân không thể xa anh quá lâu, cũng không thể nhìn anh thân thiết với chị gái nào khác bởi vì khi đó cô sẽ rất khó chịu.

Trần Cảnh nằm xuống cạnh cô, anh khẽ nghiêng người chống tay lên đầu. Có chút xấu xa nghịch lọn tóc cô trong tay.

"Thích là phải giống như cách anh đối tốt với em, lo lắng cho em và trong đầu cũng chỉ nhớ một mình em."

Anh nói rồi nhịn không được đưa tay gõ lên trán cô một cái.

"Đồ ngốc."

Hạ Ly mở to mắt nhìn anh chằm chằm cái miệng nhỏ vì kinh ngạc mà không thể khép lại được.

Anh tiểu Cảnh vừa nói cái gì thế? Gì mà giống như cách anh đối xử với cô mới gọi là thích?

"Anh...em..."

Trần Cảnh thấy cô bị doạ cho ngơ luôn thì không khỏi buồn cười, anh đưa tay xoa má cô ánh mắt dần trở nên nhu hoà khó tả.

"Ly Ly, em có thích anh không?"

Hạ Ly lặng lẽ kéo chăn lên che đi nửa gương mặt chỉ để lộ hai mắt, cô khẽ nuốt nước bọt con ngươi đảo quanh vài vòng quyết định mặc kệ ngượng ngùng, khẽ gật đầu một cái.

Cô không biết thích là gì, nhưng cô biết mình thích anh, anh chính là điều ngoại lệ đặc biệt của cô.

Thấy cô gật đầu đáy mắt Trần Cảnh loé lên ánh sáng hưng phấn, anh nhịn không được vươn tay kéo cô ôm vào lòng thật chặt.

Hạ Ly bất ngờ bị anh ôm cũng không giãy dụa, ngược lại rất hưởng thụ ngửi ngửi mùi hương trên người anh.

Ôm một lúc lâu Trần Cảnh cũng kiềm chế được cảm xúc của bản thân không dám làm chuyện quá phận, anh khẽ buông cô ra trịnh trọng mà nói với cô.

"Ly Ly, đợi em tốt nghiệp cấp 3. Chúng ta hẹn hò có được không?"

Hạ Ly đang vui vẻ nghe thế thì nhíu mày khó hiểu hỏi anh:

"Tại sao phải đợi đến lúc đó ạ?"

Bây giờ hẹn hò luôn không được ư?

Trần Cảnh buồn cười nhìn thấu chút tâm tư nhỏ này của cô, ngón tay anh vân vê nhẹ nhàng ấn ấn lên cánh môi cô.

"Bây giờ em còn nhỏ chuyện quan trọng vẫn là học tập, anh vốn muốn đợi thêm vài năm nữa mới nói ra. Nhưng cô gái ngốc nhà em ăn giấm chua nhiều quá."

Nếu có thể anh muốn đè cô ra mà thương yêu, chứ cần gì phải nhẫn nhịn như bây giờ.

Hạ Ly bĩu môi.

"Vậy anh hứa đấy nhé, đợi em tốt nghiệp sẽ làm người yêu của anh."

Trần Cảnh bật cười hôn lên trán cô một cái.

"Em chạy không thoát đâu, đừng lo."

Hạ Ly cười tủm tỉm nằm trong lòng anh dần dần khép hai mắt ngủ say. Trần Cảnh thấy cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lại nhịn không được khẽ hôn lên khoé mắt cô.

"Sống lại đời này, anh rất mãn nguyện."

Hai người ngủ ở khách sạn một đêm rồi rời đi, Hạ Ly không còn đau bụng như ngày đầu sáng sớm đã đói meo kéo Trần Cảnh đi ăn sáng.

Trong tiệm hủ tiếu Hạ Ly cúi đầu ăn ngon lành, Trần Cảnh thì đang nghe điện thoại của Hoàng Minh.

"Tớ đang trên xe, có lẽ sẽ đến sớm hơn 10 giờ."

"Ừ, cúp đây."

Trần Cảnh ngắn gọn ngắt máy không thèm nể mặt em rễ tương lai, tay anh vươn đến lấy khăn giấy lau miệng cho Hạ Ly.

"Em bao lớn rồi, ăn uống còn dính trên khoé miệng thế này."

Hạ Ly cười hì hì ngước mặt lên cho anh lau, từ khi biết anh cũng thích mình thì cô chẳng còn e ngại điều gì, kể cả sự nghiêm khắc của anh như bây giờ.

Trần Cảnh bất đắc dĩ thở dài lau miệng cho cô.

"Ăn xong, đưa em đi tham quan một vòng trường học chịu không?"

"Vâng ạ."

Cô rất muốn nhìn thấy nơi anh học tập ra sao và Hạ Ly cũng không ngờ rằng lần đi tham quan này lại truyền một nguồn động lực vô hình cho ước mơ của cô. Thi đỗ trường đại học M, một trong những trường đại học chính quy của cả nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »