Trần Cảnh không nán lại Cao gia quá lâu, anh phải đưa Hạ Ly về nhà ngay vì cô không được ổn cho lắm. Cô cứ không nói không rằng nếu có thể không rời khỏi anh thì nhất định cô chỉ chui rúc trong lòng anh không chịu ngẩn đầu lên.
Trần Cảnh nhìn thấy thế thì đau lòng không thôi, anh dịu dàng dỗ dành cô rất lâu nhưng lần này lại không hề có tác dụng.
Đưa cô về nhà, Hạ Ly liền đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng không chịu ăn uống gì.
Trần Cảnh thở dài tự mình vào bếp nấu chút đồ lót dạ, rồi mang đến phòng cho cô.
"Hạ Ly ăn chút cháo đi em."
Đặt khay cháo qua một bên, anh cúi người nhẹ nhàng nói nhỏ. Mà Hạ Ly vẫn không nhúc nhích cả người đều quấn chăn kín mít, Trần Cảnh có chút bất đắc dĩ thật sự hết cách với cô.
Anh không nỡ nặng lời nên chỉ ngồi xuống giường vén chăn lên đem cô gái vì nóng nực mà đỏ bừng hai má ra khỏi chăn. Đem cô kéo vào lòng, anh đưa tay múc một muỗng cháo đưa đến miệng cô.
"Nào, há miệng."
Hạ Ly lần này ngược lại rất ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng, sau khi bị anh cưỡng chế uống thêm nửa cốc sữa bò cô mới được thả ra.
Trần Cảnh đi dọn dẹp bát đũa xong lúc quay lại thì cô đã không trùm chăn nữa nhưng vẫn cứ yên yên tĩnh tĩnh nằm trên giường.
Anh đi đến đặt tay áp lên má cô khẽ xoa xoa, may mà lần này cô không có bị thương.
"Em ngủ đi anh ở ngay bên ngoài, có gì cứ kêu một tiếng anh sẽ vào ngay."
Cô vẫn không nói gì, anh thở dài cũng rất tự trách định đứng dậy rời đi ai dè lúc này mới phát hiện gốc áo đã bị ai đó nắm lấy.
"Đừng đi!"
Giọng nói cô rất nhỏ âm mũi lại nặng nghe sao cũng thấy rất giống đang làm nũng, Trần Cảnh nhìn cô một lúc lâu cuối cùng vẫn không nỡ từ chối cô.
"Ừm anh không đi."
Nói rồi, anh cởi dép leo lên giường vươn tay ôm cô vào lòng để cô gối đầu lên tay anh một tay anh luồn đến sau lưng cô khẽ vỗ về.
Hạ Ly được thế lấn người sang cọ cọ mặt vào ngực anh cánh tay nhỏ gầy ôm lấy eo anh không buông, hai người cứ thế im lặng rất lâu rất lâu.
"Trần Cảnh."
Bỗng Hạ Ly gọi một tiếng, thật ra tên anh cũng không hay đến vậy nhưng mỗi lần nghe cô gọi tên anh, chính Trần Cảnh lại nhịn không được muốn nghe thêm mấy lần.
"Anh ở đây."
Hạ Ly khẽ ngẩn đầu cho dù cô không nhìn thấy, nhưng cũng rất chuẩn sát mà tìm đúng môi anh nhẹ nhàng hôn lên.
"Chuyện hôm nay, khiến em nhớ lại trận hoả hoạn ở Tây Ảnh."
Trần Cảnh còn đang lân lân vì được cô hôn, thì cả cơ thể nhịn không được cứng đờ ánh mắt cũng dần tối đi.
Nhưng Hạ Ly vẫn không hay biết gì, cô cứ chậm rãi nói ra lời trong lòng. Như thể nếu ngừng lại một giây, cô sẽ không còn dũng khí để nói ra nữa.
"Anh biết không, lúc ấy em tưởng mình sẽ táng thân trong lửa em thật sự không cam lòng."
Cô đem nổi niềm không cam chịu nói ra, song lại cảm khái nói:
"Nghe nói bị lửa thiêu chết sẽ hồn phi phách tán em còn muốn kiếp sau được đầu thai làm người một lần nữa, có lẽ lúc ấy em sẽ thấy được ánh sáng."
Cơ thể Trần Cảnh khẽ run lên anh xiết chặt tay ôm lấy cô như muốn khảm cô vào người mình, Hạ Ly cũng không phản kháng cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh muốn khắc hoạ từng đường nét vào trong trí nhớ.
"Dù không cam lòng nhưng em vẫn phải bỏ cuộc. Nhưng không ngờ lúc ấy em lại gặp được anh."
Trần Cảnh nhìn đôi mắt vô hồn tràn ngập nước mắt của cô, trái tim như bị ai bóp chặt không thể thở nổi.
Anh nhớ lại dáng vẻ cô lúc đó, quả thật từ trước đến nay anh vẫn không lý giải được khoảnh khắc cô buông thõng hai tay ngồi bệt trên bậc thang ấy nó có bao nhiêu tuyệt vọng.
"Hạ Ly... Em có muốn được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa không?"
Nếu cô muốn, anh nhất định dùng hết khả năng của mình đi tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô. Nhưng Hạ Ly nghe thế chỉ khẽ mỉm cười, cô lắc đầu.
"Đã từng, nhưng bây giờ em không muốn nữa rồi."
Mắt cô đã bỏ lỡ cơ hội điều trị tốt nhất, căn bản không còn cách chữa. Trần Cảnh đưa tay ôm lấy mặt cô anh tiến đến khẽ hôn lên mi tâm cô, giọng nói nhẹ nhàng lại thỏ thẻ.
"Tại sao?"
Hạ Ly nhắm hai mắt cảm nhận nụ hôn của anh, nghe anh hỏi cô nhẹ cong khoé môi bàn tay nhỏ bé dời đến ngực trái của anh cô áp tay lên cảm nhận nhịp tim anh.
"Vì... Em có anh rồi, anh chính là đôi mắt của em, là người mang ánh sáng đến cuộc đời em một lần nữa."
Khoảnh khắc anh cứu cô thì một luồng ánh sáng hy vọng, đã không tiến động cứ thế rọi sáng nội tâm khép kín của cô.
Đó là định mệnh giữa hai người.
Trần Cảnh chấn động, anh kinh ngạc nhìn cô chăm chú. Hạ Ly không biết ngay lúc này đây Trần Cảnh đã bắt đầu có phần hối hận với việc làm của mình.
"Thế nên Trần Cảnh, em hy vọng nếu gặp tình huống nguy hiểm như hôm nay chúng ta có thể cùng nhau vượt qua được không?"
Cô vừa nói đến chuyện này chóp mũi đã bắt đầu cay cay.
"Nếu mất đi anh thì cuộc đời em sẽ không còn ánh sáng nữa, thà rằng để em táng thân trong biển lửa còn hơn."
Cô biết lúc ấy lửa đã bắt đầu lan đến tầng hai rồi, anh nhường Cao Thắng đi trước vì ông ấy phải ôm Tiếu Tiếu, còn anh đẩy cô đi trước vì không muốn ngọn lửa kia làm tổn thương cô.
Trần Cảnh nhắm chặt hai mắt, cảm giác tội lỗi dần lấn chiếm cả cõi lòng nó khiến anh ray rứt khó chịu khôn cùng, càng nghe cô nói anh càng không khống chế được tâm trạng mình.
Anh không tốt như cô tưởng tượng, mà cô cứ thế xem anh là ánh sáng đời mình. Còn anh ban đầu lại chỉ muốn chiếm lấy cô để thoả mãn ham muốn chiếm hữu của mình.
Trần Cảnh mở toang hai mắt không trả lời cô mà trực tiếp hôn lấy môi cô, nụ hôn không còn nhẹ nhàng như trước lần này anh rất thô bạo.
Anh cắn rồi mυ"ŧ lấy môi cô đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở răng cô tiến vào trong bắt đầu công thành đoạt đất, một chút phản kháng anh cũng không cho cô.
Hạ Ly bất ngờ bị anh hôn nhưng cô cũng không kháng cự còn rất ngoan ngoãn há miệng để anh hôn.
Trần Cảnh cảm nhận được cô thuận theo thì lý trí bắt đầu như ngựa hoang thoát dây cương. Không biết hai người hôn qua bao lâu, cho đến khi tâm trạng phập phồng của Trần Cảnh được ổn định lại anh mới rời khỏi môi cô, anh đưa tay vuốt ve cách môi đỏ mọng ấy có chút trầm mê, nói:
"Anh hứa với em chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa... Nhưng."
Anh ngừng một lát, lời nói ra lại vô cùng độc đoán.
"Cho dù có xảy ra một lần nữa, anh cũng sẽ làm như vậy."
Hạ Ly mỉm cười không phản đối lời anh.
"Vâng."
Nếu anh không thể trở ra khỏi biển lửa, thì cô sẽ đi tìm anh.
Trần Cảnh cũng mỉm cười cúi đầu tiếp tục hôn cô, lần này còn kịch liệt hơn lần trước hôn đến mức Trần Cảnh có phản ứng.
Hạ Ly cảm nhận được có cái gì đó chống bên hông mình cô cũng không còn nhỏ nên liền biết là cái gì, hai má thoáng chốc đã đỏ bừng.
Trần Cảnh hơi thở nặng nề bật cười một tiếng, anh chống người dậy muốn tự đi giải quyết.
"Xin lỗi, anh vào nhà vệ sinh."
Nhưng anh vừa nhỏm người dậy liền bị Hạ Ly ôm lấy eo, cô gái hai má đỏ bừng khẽ cắn cắn môi.
"Nếu anh muốn em có thể cho."