Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh

Chương 14:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọn người dữ tợn bắt đầu xé quần áo trên người cô bỗng một tiếng

Ầm...!

Một đoàn người áo đen tiến vào trong giữ chặt bọn chúng, khiến bọn chúng hung hăng đánh lại nhưng không đủ trình liền bị khống chế.

Hàn Lãnh một thân áo choàng đen hùng mãnh tiến vào, nhìn người con gái anh yêu quần áo rách nát, đầu chảy máu ngất xỉu khiến ánh mắt anh nhuộm đỏ. Hàn Lãnh tiến về phía Hạ Ly đang nằm trên mặt đất, anh cởi bỏ áo choàng đắp cho cô, bế cô vào lòng, giọng lạnh như âm 100 độ

"Đưa bọn chúng về trụ sở....dùng hình"

"Vâng"

Đoàn vệ sĩ cúi đầu tuân mệnh giải hết bọn người đến trụ sở. Hàn Lãnh ôm chặt cô trong tay tiến thẳng đến bệnh viện. Hạ Ly được y tá đưa vào trong phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, máu từ đầu liên tục chảy xuống....

Hàn Lãnh ngồi gục trên hàng ghế, đáy mắt hiện lên tia sợ hãi. Anh chưa từng sợ như vậy kể cả việc 2 năm trước anh bỏ cô cũng chưa từng sợ mất cô như vậy, anh quay sang vệ sĩ phân phó

"Điều tra cho tôi"

Vệ sĩ gật đầu cung kính làm theo.

Ngồi đợi chừng hơn 3 tiếng, phòng cấp cứu sáng đèn, vẫn vị bác sĩ khám cho cô lần trước bước ra

"Ai là người nha bệnh nhân"

"Tôi là chồng cô ấy"

"Anh làm chồng kiểu gì mà một tháng vợ nhập viện hai lần hả, lần trước không nói lần này còn bị chấn thương..."

Hàn Lãnh đen mặt nhìn vị bác sĩ khiến ông lập tức ngậm miệng vào chuyện chính

"Cô ấy qua cơn nguy hiểm nhưng cần theo dõi và truyền dinh dưỡng cho tốt mới khỏe lại được"

"Được"

Hàn Lãnh thở phào nhẹ nhõm đi vào ngồi xuống cạnh cô. Đầu cô có miếng băng vải quấn ngang, tay chân đều được sát khuẩn sạch sẽ, cô ngủ rất yên tĩnh như thiên sứ. Hàn Lãnh nâng nhẹ tay cô hôn lên khẽ thì thầm

"Anh xin lỗi...em dậy đi..."

Anh thủ thỉ rất nhiều với cô, nhưng chốt lại một câu anh liền đứng lên

"Anh yêu em...."

Hàn Lãnh rời bệnh viện đến thẳng trụ sở chính. Hai bên là dàn vệ sĩ áo đen nghiêm chỉnh cung kính cúi đầu

"Lão đại"

"Chúng đâu"

Một tên vệ sĩ dẫn anh đến khu dùng hình. Một bọn người máu me đầy mình, có người đã chết do bị đau đớn không chịu được, có người bị một ngón chân ngón tay trông bọn chúng rất thảm...

Hàn Lãnh cao cao tại thượng ngồi trên ghế nhìn quét bọn chúng nhàn nhạt mở miệng

"Ai sai tụi mày"

Bọn chúng liền lắc đầu nguầy nguậy vì chúng làm việc rất có uy tín tuyệt đối không tiết lộ người thuê dù có bị gϊếŧ

"Ha..đúng là lũ chó trung thành..."

Bọn chúng nãy giờ run bần bật nép sát vào nhau không dám lên tiếng

"Tao không gϊếŧ chúng mày....."

Nghe được câu không bị gϊếŧ, bọn bắt cóc mừng rơn nhưng không để chúng vui mừng bao lâu Hàn Lãnh lạnh nhạt lên tiếng

"Mang vào đây"

Vệ sĩ đem một vài người phụ nữ và vài đứa trẻ đang khóc lóc giam vào một cái l*иg

"Tụi mày chắc biết đây là ai..."

Bọn chúng tím mặt lại nhìn vợ con đang bị nhốt liền lên tiếng vang xin thảm hại

"Hàn thiếu....xin hãy tha cho vợ con chúng tôi.....ngài gϊếŧ chúng tôi...cũng được....nhưng xin tha cho họ....."

"Tao tha cho bọn họ thì ai tha cho vợ tao....HẢ"

Nghe được âm thanh như phát ra từ ma vương, bọn chúng chỉ biết nài nỉ cầu xin, gục đầu xuống đất chảy máu.

Hàn Lãnh không biểu cảm, hai tay đan vào nhau

"Tao có nuôi vài con sư tử...bọn nó lâu ngày chưa ăn...nhân tiện ở đây có vài đứa....hay..."

"Cầu..cầu...ngài...tha cho vợ con chúng tôi...họ không có tội...."

Hàn Lãnh lại càng hận không thể bóp chết chúng, tha cho bọn khốn này thì ai tha cho cô, anh nghĩ đến cảnh cô khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng bọn chúng vẫn hung hăng xâm phạm cô khiến anh càng nổi cơn điên

"Tao cho chúng mày cơ hội cuối...nói"

Nhận thấy bọn chúng vẫn cố chấp, Hàn Lãnh liền ra lệnh

"Cho từng đứa một vào chuồng sư tử..."

"Không....tôi...nói...xin...ngài"

Bọn chúng đành chịu thua lên tiếng van xin

"Là...là...là...Tuyết tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, cô ta nói chỉ cần hϊếp da^ʍ Hạ tiểu thư và gϊếŧ cô ta thì sẽ cho chúng tôi tiền...nên..."

"Nên...bọn khốn chúng mày...."

Hàn Lãnh như nghe được câu trả lời, anh đứng phắt dậy rời khỏi ghế, ra lệnh

"Ha...dùng hình cho đến khi chết, ném xác cho sư tử, còn bọn họ thả đi"

Mặc bọn chúng cầu xin la hét dẫy dụa, Hàn Lãnh lạnh lùng bước ra khỏi trụ sở đến thẳng tập đoàn Hàn thị

"Mang cô ta đến đây..."

Một lát sau vệ sĩ mang Tuyết Trinh đến gặp anh, như biết có điềm chẳng lành, cô ta vội vàng nũng nịu

"A Lãnh sao nay lại muốn gặp người ta...làm người ta chưa chuẩn bị tốt..."

Hàn Lãnh xoay người, giọng lạnh băng

"Hahaaa...tôi từng cảnh cáo cô không được đυ.ng đến Hạ Ly nhưng cô lại làm trái lời tôi....giỏi...giỏi lắm"

"A..A...Lãnh anh nói gì người ta không hiểu..."

"Bọn chúng khai cô rồi Tuyết tiểu thư..."

Hàn Lãnh không nhanh không chậm lên tiếng khiến Tuyết Trinh sợ xanh người, giọng ấp úng chối

"Bọn...bọn nào...em không biết gì hết..."

"Cô sẽ từ từ biết thôi...trước khi đưa cô đến cảnh sát vì gϊếŧ cha mẹ Hạ Ly, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hậu quả khi chống lại tôi..."

Vệ sĩ kéo cô ta đi mặc cô ta la hét dẫy dụa...Đến căn phòng yêu cầu, vệ sĩ trói cô ta cố định vào giường, nhét một viên thuốc vào miệng cô ta bắt nuốt xuống, tiếp đó ra lệnh cho 10 tên đàn ông hôi hám lở loét bệnh tật khắp người vào phân phó

"Các người biết phải làm gì rồi chứ...làm xong tiền sẽ đưa các người"

"Vâng...vâng chúng tôi hiểu"

Vệ sĩ ra khỏi phòng khóa trái cửa lại để lại Tuyết Trinh bị bọn đàn ông ghê tởm ấy đè lên người. Cô ta liên tục vùng vằng, tiếng la hét trước đó thay bằng tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ...

Giải quyết xong mọi chuyện trong một đêm, Hàn Lãnh tới thẳng bệnh viện chăm sóc cô, anh sợ cô tỉnh lại không có ai liền bị tủi thân. Vào phòng thấy cô gái anh yêu vẫn nằm yên đó, vẫn xinh đẹp như cũ nhưng cô chỉ nhắm mắt. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường chạm nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của cô, giọng nói dịu dàng

"Anh đã giải quyết hết mọi chuyện rồi...sẽ không ai bắt nạt em nữa đâu...Hạ Ly...Ly Ly...dậy đi em..."

Có thể vì đêm qua xử lý quá nhiều việc khiến anh mệt mỏi liền ngủ thϊếp đi bên cạnh cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »