Chương 5-2
Lí Hách nhìn chằm chằm tờ đơn ly hôn trên bàn suốt gần ba giờ đồng hồ
Buổi chiều, lúc anh gọi điện thoại cho Dương Dương cô còn nghe máy, ngữ khí cũng không tệ, anh còn cho rằng mưa gió đã qua, bầu trời lại quang đãng.
Ai ngờ lúc anh về lại thấy nhà cửa đã quét dọn sạch sẽ mà không thấy bóng dáng của cô đâu. Anh vội gọi điện cho cô hỏi cô đơn ly hôn là có ý gì?
Cô nhàn nhạt đáp:
–
Anh là luật sư, hẳn là hiểu hơn em chứ, lúc nào đến cục dân chính thì báo cho em biết
Cô không giận dữ, không cáu gắt, chỉ khách sáo có lệ rồi cúp máy. Sau đó anh lại gọi nhưng di động đã chuyển vào hộp thư thoại
Cô không tức giận nhưng anh lại tức giận!
Người vừa xẩy thai hẳn là phải ở nhà chứ không phải đi làm cái gì mà li hôn. Huống hồ cô còn không khỏe, không nên tự làm mình mệt nhọc. Cô dọn dẹp nhà cửa thế nào, chẳng nhẽ cô cho rằng dọn dẹp rồi là có thể dọn sạch dấu vết cô từng tồn tại?
Sau đó anh phát hiện quần áo của cô đã không còn, giận càng thêm giận, cho dù muốn bỏ nhà đi thì chẳng lẽ không thể chọn lúc khác sao?
Ngay sau đó anh lại phát hiện không còn quần áo của Dương Dương, tủ quần áo cũng chẳng rộng thêm là mấy thì mới nghĩ, cô chưa từng tự mua quần áo mới cho mình. Quần áo của cô quá ít ỏi chẳng giống một người phụ nữ chút nào mà vest của anh hết bộ này đến bộ khác chật kín tủ. Bởi vì cô luôn nói dáng vẻ của đàn ông là niềm tự hào của phụ nữ.
Sự tức giận tiêu tan trong nháy mắt.
Xin lỗi… anh lại xin lỗi, anh có cần phải lấy máy tính để tính xem anh rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với cô?
Thứ nhất, quá bận rộn, luôn gạt cô sang một bên. Thứ hai, anh chỉ suy nghĩ cho người khác mà quên rằng vợ anh cũng cần sự quan tâm, chăm sóc của anh. Thứ ba, anh tiêu hết tiền của cô khiến cô luôn sợ hãi sự nghèo khó. Thứ tư, anh luôn khiến cô mệt mỏi, còn mình lại thoải mái đi làm người tốt…Cứ như vậy, anh phải viết bao nhiêu giấy mới có thể thống kê hết đây.
Điện thoại chợt vang lên, anh vội nhào qua nhận máy:
–
Dương Dương, em ở đâu?
–
Em không phải Dương Dương, em là em gái anh, Lý Vi.
Khẩu khí của cô rất tệ hại như thế bị người trong khắp thiên hạ trêu chọc
Trên thực tế, gần đây cô thực sự không được thoải mái, bởi vì người đàn ông cô yêu không được mẹ thích. Cô đã chứng kiến cảnh mẹ mình đối xử thế nào với người nhà mới mà bà không thích cho nên đánh chết cũng không đưa bạn trai về nhà. Mấy hôm trước cô còn kiên quyết mà nói muốn tự chủ cuộc sống của mình
Nhưng mẹ cô hiểu cô được nuông chiều thành quen, rửa bát đũa thế nào cũng không biết thì sao có thể sống độc lập được nên bà cũng không sợ, rất yên tâm, không những không thỏa hiệp mà còn sẵng giọng nói: có bản lĩnh thì đừng mang theo đồ đạc gì, một mình tự ra ngoài mà sống.
Ngày đó cô chạy đến nhà anh trai nhưng anh trai đi vắng, là Dương Dương kiên nhẫn nghe cô trách móc. Dương Dương không bình luận gì nhiều, chỉ nói với cô một câu: “Một ngày nào đó em sẽ hiểu, cuộc hôn nhân không được người thân chúc phúc mệt mỏi cỡ nào”
–
Giờ anh không có tâm tình nghe chuyện em và mẹ cãi nhau, không có chuyện gì anh cúp máy đây
Lần đầu tiên Lý Hách trở nên ích kỉ. Bởi vì Dương Dương bỏ nhà đi khiến suy nghĩ của anh trở nê hỗn loạn. Anh không có cách nào để cẩn thận suy nghĩ, thậm chí còn không có cách nào để tưởng tượng những ngày sau này mình sẽ sống thể nào.
Anh dập máy
Ba giây sau điện thoại lại reo, anh ngồi phịch trên sofa không muốn nghe, một hồi, điện thoại chuyển sang chế độ thư thoại
–
Anh ơi, mau nghe máy đi, không nghe thì anh sẽ hối hận đấy, lúc trưa em đã gặp chị dâu…
Nghe thấy hai chữ “chị dâu”, anh vội nhấc máy:
–
Dương Dương đã đi tìm em?
–
Đúng, trưa hôm nay chị ấy đến nhà xuất bản của bọn em bàn bạc với sếp, đã quyết định nhận công việc mà lần trước em đã nói
–
Cô ấy đi bàn công việc? Cô ấy điên rồi sao, nhà thiếu tiền đến thế sao? Cô ấy vừa xẩy thai, phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt…
–
Cái gì? Chị dâu bị xẩy thai?
Tiếng kêu sợ hãi của Lý Vi kí©h thí©ɧ màng tai của anh:
–
Vì sao chị ấy bị xẩy thai? Đã biết chị ấy mang thai thì anh nên bỏ bớt công việc mà ở cùng chị ấy, sao có thể để chị ấy bị xẩy thai được? Chị dâu luôn mong muốn có con, nếu không phải hai người quá nghèo…
Cô thở dài, Lý Hách không nói gì thêm. Hai anh em dùng dằng bên điên thoại.
Hai phút sau, Lý Vi hít vào rồi lại thở ra, ép bản thân bình tĩnh, châm chọc sẽ đả kích người hơn là trách mắng, vì thế cô lãnh đạm nói:
–
Anh nói là nghỉ ngơi? Đang nói nhảm à? Rốt cuộc thì anh có biết rằng nhà anh nghèo cỡ nào không? Anh có biết không, bác sĩ từng chẩn đoán ra chị dâu có khuynh hướng bị lao lực? Anh có biết không, năm trước vì tiền thưởng tết của nhân viên của anh mà chị ấy lại có suy nghĩ kì lạ, chị ấy hỏi em là nếu chị ấy đi xin viện trợ thì có thể đem tiền về nhà trước giao thừa? Lý Hách, anh là đồ trứng thối, chị dâu mù mắt mới yêu anh!
Những câu hỏi “anh có biết không?” liên tiếp của em gái khiến anh há hốc mồm.
Viện trợ… Anh nào biết, anh cho rằng Dương Dương nổi tiếng như vậy, tiền nhuận bút hẳn là rất cao, cô kêu nghèo chẳng qua chỉ là không thích việc anh không thu phí của khách hàng, chỉ là muốn nịnh, muốn làm nũng, làm cho anh hiểu rằng cô đã vì anh mà làm bao nhiêu việc. Anh cho rằng cô kêu ca chỉ là giả, cũng như nói muốn chia tay vậy… Thì ra là thật, toàn bộ là thật, chỉ là anh chưa từng coi lời cô ra gì.
Quá mệt mỏi? Đúng, anh biết cô rất vất vả, cô luôn ngủ gật trên bàn máy tính nhưng cô nói đêm khuya sẽ khiến mạch văn tuôn trào, anh lại ngây ngây ngô ngô mà tin.
Chết tiệt, anh luôn làm cho cô cảm thấy mình là người xấu, luôn dùng mồm mép lạnh lợi ép cô thừa nhận rằng cô là quỷ thực dụng, anh lợi dụng sự lương thiện của cô mà yêu cầu cô mọi thứ, anh là thằng khốn nạn.
–
Giỏi quá nhỉ, bị xẩy thai rồi mà vẫn phải đi làm. Lý Hách, anh đúng là đồ khốn kiếp, nếu anh không phải là anh trai em thì em đã nguyền rủa anh xuống địa ngục rồi, đồ đàn ông thối tha!
Lý Vi không khống chế được, biết rõ là mỉa mai có tác dụng hơn chửi bới nhưng cô vẫn không nhịn được mà gào ầm ĩ vào điện thoại.
–
Khó trách cô ấy muốn ly hôn…
Giọng anh trầm xuống, từ đáy lòng dâng lên cảm giác áy náy vô hạn
–
Ly hôn? Tốt quá, cuối cùng chị dâu đã có được quyết định sáng suốt rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Ly hôn anh là quyết định sáng suốt sao? Anh luôn luôn cho rằng mình là người tốt, thì ra ở trước mặt Dương Dương anh chẳng chỉ là một kẻ xấu không hơn không kém, so với tên trộm kia thì anh còn đáng ghê tởm hơn
Sau khi Lý Vi giận dữ gác máy, Lý Hách vùi đầu vào gối ôm, cả người co lại như con tôm
Quyết định sáng suốt? Ly hôn với anh lại là quyết định sáng suốt?
Lý Hách, thằng khốn nạn như mày rốt cuộc đã làm những gì để đến cả ngay em gái mày cũng muốn mày xuống địa ngục!
Điện thoại lại vang lên, Lí Hách không nhận, anh đang tự trách mình đến độ không còn sức để nghe Lý Vi trách cứ thêm nữa.
Điện thoại lại chuyển qua hộp thư thoại: “Đây là nhà Lý Hách và Dương Dương, chúng tôi giờ không tiện nghe điện thoại, xin hãy để lại số điện thoại và tin nhắn, lúc về chúng tôi sẽ liên lạc ngay lập tức”
Tút… tút…
–
Lý Hách, là cha đây, hôm nay Dương Dương đã đến tìm cha. Con nhìn đơn ly hôn rồi thì chắc cũng đoán được mục đích của con bé. Con bé nói con là vĩ nhân, sự tồn tại của con làm cho xã hội vốn bất công có được chút công lý. Nó hi vọng cha tiếp tục ủng hộ lý tưởng của con. Cha đồng ý rồi, về sau hàng tháng cha sẽ đưa chi phiếu đến văn phòng luật, con tiếp tục làm việc con cho là đúng đi. Về phần công ty cha thì chờ đến khi cha không làm được nữa thì sẽ giao cho người có chuyên môn, con không cần lo lắng. Dương Dương thuyết phục cha rằng mỗi người đều có trách nhiệm trời ban, cha không có quyền bắt con phải chịu trách nhiệm với sự nghiệp của mình. Yên tâm, Dương Dương nó không oán giận gì con cả. Nó chọn để cho con đi tìm hạnh phúc của mình, nó nguyện ý rút lui. Chỉ là cha không hiểu, thực sự đáng vì Nghiêm Hân mà bỏ qua Dương Dương sao? Bỏ qua Dương Dương rồi, có lẽ đó sẽ là điều khiến con hối hận nhất đời? Giờ cha mẹ đã không thể quyết định gì với hôn nhân của con cái nữa, với Nghiêm Hân cha cũng không có thành kiến. Cha chỉ tiếc, tiếc vì đã mất một nàng dâu hiền. Nếu Nghiêm Hân thực sự là lựa chọn cuối cùng của con thì đưa nó về nhà đi, cha mẹ sẽ chúc phúc cho con.
Những lời của cha đập ong ong bên tai anh.
Không đúng, nếu Dương Dương lựa chọn rằng muốn anh được vui vẻ thì cô phải ở bên anh mới đúng. Nghiêm Hân không phải là lựa chọn cuối cùng của anh, lựa chọn cuối cùng của anh là Dương Dương. Anh đã nói rất nhiều lần rằng anh yêu cô, vì sao cô không hiểu, đến cả cha cũng không hiểu?
Đầu như bị cối đá nghiền nát, suy nghĩ của anh hỗn loạn cùng cực. Anh chỉ hiểu rằng, anh không có cách nào buông tay, cho dù Dương Dương rời bỏ anh là lựa chọn chính xác nhất
Lý Hách buông gối, thở sâu không khí không có hơi thở của Dương Dương, anh đột nhiên cảm thấy thật cô tịch. Nhìn phòng khách vắng bóng Dương Dương, ngực anh như bị đè nén lại, anh mờ mịt nhìn lại căn nhà đã ở suốt ba năm qua, anh không hiểu vì sao không gian vốn quen thuộc lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy?
Vì sao? Vì sao bọn họ đều tin rằng anh ở bên Nghiêm Hân mới vui vẻ? Vì sao Dương Dương không tin tưởng anh? Chẳng lẽ anh khiến cô thấy không an toàn?
Chuông cửa vang lên, không bị lừa nữa, Lý Hách biết rõ người đến tuyệt đối không phải là Dương Dương.
Anh nên sớm hiểu rằng khi cô không gây rối, cãi cọ, chỉ dùng một câu “không sao” để kết thúc mọi chuyện, khi cô gặp kẻ trộm, khi cô xẩy thai mà không có anh ở bên; khi cô đối diện với Nghiêm Hân, lòng có hiểu lầm nhưng cũng không đòi anh giải thích… với anh cô đã mất hết mong chờ.
Chuông cửa tiếp tục vang, Lí Hách đấm đấm trán đang đau nhức, đi ra mở cửa. Thật bất ngờ, ngoài cửa là Nghiêm Hân, cô ta mang một chai rượu vang đến cửa
–
Nghe nói anh ở nhà một mình, chắc sẽ nhàm chán, anh đã phá lệ vì em, em nghĩ rằng nên báo đáp mới đúng
Cô nháy mắt một cái thật xinh đẹp với anh, vẻ nghịch ngợm y như trong quá khứ. Lúc đó, cô chỉ cần nháy mắt một cái là anh sẽ nhào tới ôm chặt cô mà nói: “Em là cô gái đáng yêu nhất thiên hạ này”
Bà Lý nói, Lý Hách đã chia tay vợ
Điều này với cô ta mà nói chính là một tin tuyệt vời. Lý Hách rất lương thiện, cho dù bọn họ nối lại tình xưa thì anh cũng sẽ tuyệt đối không bỏ vợ. Giờ chuyện đã có thay đổi rồi. Cô ta biết anh là người tốt, rất tốt, năm ấy cô ta đã rất quá đáng với anh nhưng anh chẳng hề ghi hận trong lòng cho nên bây giờ cô ta mới quay đầu tìm anh
Nhìn Lý Hách cô ta mới biết mình ngu ngốc cỡ nào. Không hiểu vì sao khi đó lại buông tay anh mà chọn người đàn ông khác. Có lẽ vì cô ta không sớm biết anh có một người cha giàu có? Cũng có lẽ vì cô ta sớm nhìn ra anh không phải là người có thể làm nên sự nghiệp lớn, đem lại cho mình cuộc sống giàu có?
Tuổi trẻ thật ngu ngốc, cho dù muốn buông tay cũng nên điều tra gia thế bối cảnh của người ta trước, dù anh và người nhà cắt đứt thì sao, tiền của cha mẹ sớm muộn gì chẳng ở trong tay con mình
Lí Hách lẳng lặng nhìn Nghiêm Hân, đáy lòng anh vẫn còn đang nghĩ, anh và Nghiêm Hân thực sự chẳng thể có gì hơn, anh chỉ là giúp đỡ cô lúc cô cần mà thôi
Nghiêm Hân thấy anh không nói, đi lách qua anh mà vào nhà, thay dép lê của Dương Dương rồi đi vào phòng khách, tìm được hai chiếc ly rồi ngồi lên sofa
Lí Hách đứng ở cửa, lẳng lặng mà nhìn hành động của cô ta
Rượu vang… Lúc vừa kết hôn trong tủ cũng có mấy chai, mỗi lần anh thắng kiện bọn họ đều uống rượu chúc mừng. Về sau uống hết rồi nhưng cũng không mua thêm. Anh hỏi Dương Dương, cô nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi, mới trả lời: “Rượu vang đắt lắm!”
Trước khi kết hôn cô sống rất thoải mái nhưng sau khi kết hôn, vì chuyện anh muốn làm mà một tác giả nổi tiếng chỉ có thể sống cuộc sống nghèo khổ, còn hỏi Lý Vi việc xin trợ cấp. Như có hàng vạn cây kim châm vào tim anh, đau đến nhăn mặt
–
Hách, sao không vào?
Lúc Nghiêm Hân vẫy tay với Lý Hách thì phía sau lại có một tiếng nói truyền đến
–
Lý luật sư, anh biết bọn em tới hay sao mà lại đứng ngoài này chờ?
Lí Hách quay đầu, mọi người trong văn phòng luật đều tới, Giang Quốc Tân, A Hưởng, Tiểu Triệu, Tằng Tiểu Muội đều có mặt. Bọn họ tay xách nách mang, trông có vẻ là muốn đến nhà Lý Hách tụ tập nấu lẩu, nhậu nhẹt
Phát hiện thấy Nghiêm Hân ở trong phòng, Giang Quốc Tân tiến lên trước, hung hăng đạp vào cẳng chân Lý Hách, đau đến độ Lý Hách cong người lại
Thực sự rất tức giận, tuy rằng Lý Hách gặp đúng người sai thời điểm nhưng… Cô ta là Nghiêm Hân, ai dà, lúc trước cô ta đã đối xử với Lý Hách thế nào, chẳng lẽ Lý Hách đã quên? Cho dù Lý Hách lương thiện không so đo nhưng Dương Dương thì phải làm sao? Cô ấy làm mọi chuyện vì Lý Hách, là đàn ông, chỉ cần có chút lương tâm thì đều sẽ cảm động!
A Hưởng vừa thấy Nghiêm Hân thì lập tức phát hỏa. Thế này là sao, vợ vừa ra khỏi nhà thì tình cũ đã “xâm môn nhập hộ” (kiểu chiếm nhà), căn nhà này vẫn là cha mẹ chị dâu để lại, người đàn bà kia dựa vào cái gì mà dám bước vào đây?
Anh xông lên định chửi ầm lên với sếp nhưng Tiểu Triệu vội ngăn lại
Tằng Tiểu Muội luôn bình tĩnh đứng bên đánh mắt ra dấu cho bọn họ rồi cười khẽ hai tiếng, đi vào trong nhà
Hừ, phụ nữ phải để phụ nữ trị. Bà chủ khinh không thèm đấu nhưng vẫn còn có cô
Cô đi đến trước mặt Nghiêm Hân, cười cười nói:
–
Nghiêm tiểu thư, cô nhất định là không biết văn phòng chúng tôi có quy định: tuyệt đối không được lén tiếp xúc với khách hàng, nếu vụ việc của cô có vấn đề thì mời cô ngày mai đến văn phòng của chúng tôi rồi bàn
–
Hôm nay tôi đến không phải là với thân phận khách hàng mà là thân phận bạn cũ
Nghiêm Hân tuy mỉm cười nhưng mắt sắc như đao. Đứa con gái này quá vớ vẩn, chuyện riêng của sếp mà cũng dám quản
Tằng Tiểu Muội vươn tay trái qua eo, tay phải chống lên tay trái rồi tự vỗ vỗ khuôn mặt trẻ trung của mình
–
À à, thế lại càng không được, nam nữ hữu biệt (nam nữ khác nhau), đàn ông đã kết hôn trên cổ buộc sợi dây thừng, vẫn là mời Nghiêm tiểu thư về nhà sớm đi. Hôm nay bà chủ của chúng tôi không ở đây, nếu ông chủ vì chuyện này mà bị tiếng xấu thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của văn phòng, sẽ rất bất lợi với chúng tôi đó. Lần sau nếu muốn đến thì mời Nghiêm tiểu thư thăm dò một chút xem bà chủ của chúng tôi có nhà hay không. Hơn nữa…
Giọng điệu của cô rất ra vẻ, ánh mắt nhìn Nghiêm Hân từ đầu đến chân một hồi rồi cười nói:
–
Ngàn vạn lần đừng tự trang điểm mình giống như gái ở khách sạn, bằng không người ngoài còn cho rằng sếp của chúng tôi gọi cave đấy.
–
Cô! Đừng quên tôi là khách hàng lớn của các người
Nghiêm Hân giận dữ, thở hổn hển
Tằng Tiểu Muội nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại nhưng lại cười rất vô tội:
–
Chậc chậc chậc, thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã mắc chứng mất trí nhớ. 38s trước còn nói mình không dùng thân phận khách hàng mà đến, giờ lại thành khách hàng rồi? Cô có cần nhanh chóng thuê người hầu không, sau này còn giúp cô đi đổ bô chứ
Tiểu Triệu và A Hưởng nhìn nhau. Không ngờ Tằng Tiểu Muội nhà bọn họ lại lợi hại như vậy
–
Cậu có chắc Tằng Tiểu Muội học kế toán chứ không phải học diễn xuất không? A Hưởng khẽ rỉ tai hỏi Tiểu Triệu
Tiểu Triệu nhún nhún vai, rồi ra dấu im lặng, cậu đang muốn xem kịch vui.
–
Cô có thân phận gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?
Nghiêm Hân giận dữ chỉ tay vào người Tằng Tiểu Muội mà quên mất “khí chất cao quý” của mình
–
Tôi sao? Tôi là đóa hoa duy nhất trong văn phòng luật, chức vị tuy bình thường nhưng tất cả bọn họ đều phải nghe tôi, có khi tôi gọi Lý luật sư là sếp, có khi lại gọi là “oppa”, cô có hiểu tiếng Hàn không?
Tằng Tiểu Muội dương mày. Cô đâu có nói dối, tiền lương là do cô phát, bọn họ đều cố gắng nịnh bợ cô. Đám đàn ông kia ai cũng lớn tuổi hơn, gọi oppa cũng đâu sai. Chẳng qua… cô nói như vậy là cố ý, cố ý để Nghiêm Hân hiểu lầm cô và Lý Hách có “quan hệ chặt chẽ”
Cô là em gái Lý Vi của Lý Hách? Nghiêm Hân nhíu mày. Cô em chồng tương lai đứng về phía Trình Tâm Di?
Tằng Tiểu Muội đi đến bên Lý Hách rồi ôm lấy tay anh, học theo mấy cô gái trên mạng mà chớp chớp đôi mắt to, cười vô cùng ngây thơ
Cô dựa đầu vào cánh tay Lý Hách rồi nói:
–
Oppa, chị dâu hôm nay bận việc, chị ấy sợ không về kịp nên bảo mấy người bọn em đến cùng ăn cơm với anh, tiện thể đánh đuổi hồ ly tinh. Còn anh thì sao, đừng có mà đần mặt ra thế chứ, thiên hạ này có ai không biết anh yêu chị dâu cỡ nào. Bọn em đến thay anh hóa giải hiểu lầm, bảo vệ sự trọng sạch đó
Tiểu Triệu cười, đi đến bên cạnh bàn, dùng kỹ xảo hoàn mỹ của mình mà đổ hai ly rượu vang về bình rồi mỉm cười nói:
–
Nghiêm tiểu thư, đây là rượu ngon, chúng tôi rất muốn giữ lại uống nhưng có chút lo lắng… lo rằng bên trong có thuốc mê, cô vẫn nên mang về tự uống đi
A Hưởng đẩy mọi người ra, mở ra một “con đường thênh thanh” rồi vươn tay nói:
–
Chị Nghiêm Hân, đi thong thả
Nghiêm Hân thở sâu, cô ta không ngu ngốc, cũng có tôn nghiêm của mình. Có lẽ hơi nóng vội nhưng cô sẽ không nhận thua như vậy. Muốn đấu sao? Được lắm, để rồi xem, cô ta không tin mình sẽ thất bại trong tay mấy kẻ này, cho dù là Lý Vi cũng đứng về phía Trình Tâm Di.
Cô ta cười nhạt rồi nói:
–
Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy mọi người liên hoan, tôi đi trước, mai lại gặp, em gái nhỏ, hẹn gặp lại.
Em gái nhỏ? Cả người Tằng Tiểu Muội nổi da gà, cô vội lắc lắc đầu, vai run run như muốn xua tan cảm giác rùng mình này
Cửa đóng lại, A Hưởng vỗ tay hô lớn:
–
Thắng rồi!