Đánh Bại Lính Đặc Chủng

2/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Đánh Bại Lính Đặc Chủng của tác giả Tiêu Bạch Luyện sử dụng ngôn từ mạnh mẽ. Lời lẽ thực tế khiến câu chuyện chân thật gần gũi, nếu có ngày không hiểu tại sao bạn lại trở thành thịt trong  …
Xem Thêm

Chương 10
Mục Dung Cẩm nghe vậy cũng không nhịn được mà cười to lên. Anh ta xấu hổ nói:

"Tôi thật sự không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng mà lão phật gia ở nhà thật sự thúc giục quá, thay đổi nhiều cách ép tôi đi xem mắt, để bà ấy được ôm cháu. Cho nên, cô Tô, vừa rồi tôi thật sự xin lỗi..

"Không sao cả, thương cảm với tấm lòng cha mẹ mà thôi"

Tô Ca nhún vai, không để ý gì nói. Thật ra đáy lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem mặt, quả nhiên là môn triết học sâu xa! Sau khi trở về liền nói với mẹ già không thấy ai được a.

Sau khi hai người nói hết chân tướng, trái lại không khi tốt hơn so với lúc đầu. Tô Ca phát hiện thì ra Mục Dung Cẩm là người rất hài hước, những việc vặt vãnh trong bộ đội dưới lời nói của anh ta đều biến thành vô cùng sinh động. Tô Ca dần dần nghe tới nhập tâm. Sau đó thầm than trong lòng, xem mắt thật sao, quen biết thêm một người bạn nói chuyện hợp nhau cũng rất được.

Hai người Tô Ca đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Cửa sổ là thủy tinh trong suốt, từ bên trong có thể nhìn thấy được mọi người đi lại trên đường. Mục Dung Cẩm đang kể kinh nghiệm thê thảm của anh ta khi lần đầu tiên bắn súng, Tô Ca nghe liền cười khanh khách.

Ánh mắt vô tình đảo qua bên ngoài,đột nhiên nhìn thấy bóng dáng màu đen vô cùng quen thuộc, giống như hình ảnh mà mình luôn nghĩ tới, Tô Ca cầm lấy túi xách, chỉ nói với Mục Dung Cẩm một câu:

"Có việc đi trước." Sau đó liền nhanh chóng đuổi theo, bỏ lại một mình Mục Dung Cẩm ngồi trong quán trà,có chút ảo não. Cô gái này khá được. Vừa rồi còn chưa có xin số điện thoại của cô ấy. Tô Ca vẫn chạy theo sau người kia, mãi đến khi người đó rẽ vào một con ngõ nhõ. Cô do dự một chút nhưng vẫn quyết định đi theo vào.

Người kia đang đi trước đột nhiên quay đầu, rõ ràng chính là Tần Mặc Nhiên. Đôi mắt của anh lấp lánh nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt đẹp trai hơi cau lại, anh nói:

"Cô sao lại đi theo tôi?"

Mặt Tô Ca liền trắng bệch, đúng nhỉ, sao bản thân mình lại muốn đi theo anh ta? Chẳng lẽ chỉ là vì lần trước anh ta đã cứu cô sao? Cái lý do này hình như quá đơn giản rồi.

Ấp úng mở miệng nói

"Lần trước ở Đại Lý, cảm ơn anh cứu tôi"

Tần Mặc Nhiên chợt nhíu mày nói "Cô muốn trả ơn?"

"À ... Đúng vậy" Trên mặt Tô Ca rất nhanh liền ửng đỏ, bởi vì cô phát hiện Tần Mặc Nhiên đang xoay người, từng bước một đi về phía cô. Khóe môi của anh vẫn hiện nụ cười trêu tức, chỉ là trong cặp mắt lạnh lẽo kia có hiện ra chút ít thần sắc nhu hòa.

Anh nói "Vậy thì, tôi sẽ cho cô cơ hội trả ơn" Chữ "hội" vừa mới nói ra, người liền trực tiếp gục xuống người Tô Ca. Lúc này Tô Ca mới phát hiện trên trán của anh lấm tấm mồ hôi, bên trong âu phục màu đen thậm chí có chút máu thấm ra. Chỉ là do quần áo màu đen, cho nên mới không dễ nhận thấy. Cắn chặt răng, Tô Ca hơi cởi âu phục của anh ta ra, mới thấy vết thương của anh ta, đúng là do bị bắn!

Đạn găm vào trong thịt, cách tâm chỉ chưa tới 3cm. Tô Gia cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập! Đây là đạn thật, cái tên Tần Mặc Nhiên này, rốt cuộc là ai?

"Tiểu...Cách cách, không được đưa anh tới bệnh viện, anh không thể tới bệnh viện!"

Mãi tới lúc nghe được Tô Ca nói một câu "Được" Tần Mặc Nhiên mới nhắm chặt hai mắt, chìm vào hôn mê. Tô Ca cắn răng, cô cố hết sức khống chế đôi tay run rẩy gọi điện cho Trần Lê. Trần Lê lái xe, 10 phút liền tới. Không thể đi bệnh viện, nhà cũng không thể quay về. Tô Ca cùng Trần Lê hai người hợp sức đỡ Tần Mặc Nhiên lên xe,trước mắt chỉ có thể tới chỗ Trần Lê ở nhờ rồi.

Tô Ca để Trần Lê đưa Tần Mặc Nhiên trở về trước,còn chính mình bắt xe khẩn cấp quay về bệnh viện lấy hòm thuốc cá nhân. Hai người đều có kinh nghiệm ngoại khoa dày dặn, nhưng điều kiện y tế ở nhà cũng rất đơn giản. Nhưng mà miệng vết thương sau khi được hai người cẩn thận xử lý liền khá hơn rất nhiều, đạn đã lấy ra rồi. Mấy ngày nay chỉ cần chút ý một chút hẳn là không nhiễm trùng.

Tô Ca thở phào một hơi, lau lau trán, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Trần Lê rửa tay, lập tức ngồi đối diện Tô Ca cực kỳ nghiêm túc nói:

"Tô Ca,tớ không phản đối cậu cứu người, tớ cũng không phản đối sau này cậu giấu người này ở đây. Chỉ là trước khi quyết định ra tay,cậu nhất định phải biết người này là ai, cậu có chắc cái tên này sau khi tỉnh lại sẽ không làm hại chúng ta không?"

"Anh ấy chắc chắn không!" Tô Ca vội vàng trả lời, cô kể lại cho Trần Lê chuyện xảy ra ở Đại Lý. Trần Lê nghe xong gật đầu hiểu rõ, nhẹ nhàng xoa tóc Tô Ca nói:

"Chỉ cần cậu cho là đúng, vậy thì làm thế đi" Tô Ca nghe vậy, yếu ớt cười. Có một người bạn thân thật là tót, cô ấy sẽ vào lúc mình vờ ngớ ngẩn kích động mà nhắc nhở mình, sẽ vào lúc mình đã quyết định, chắc chắn sẽ đứng bên ủng hộ mình, đó chính là tình bạn.

Buổi tối gọi điện cho mẹ già nói có việc không về nhà. Lại gọi điện tới bệnh viện xin phép. Trần Lê như bình thường ra ngoài hẹn hò, một mình Tô Ca cảm thấy có chút nhàm chán, giờ là đầu hạ, thời tiết cực kỳ nóng, cô tắm rửa một cái. Nghĩ nghĩ, lại bưng một chậu nước ấm lau người cho Tần Mặc Nhiên.

Cẩn thận cởi hết quần áo trên người anh ta, lại dụng khăn mặt thấm nước giúp anh ta lau người một lận, cố gắng không đυ.ng tới vết thương của anh ta, sau khi lau thân trên xong, Tô Ca lại cực kỳ bối rối, rốt cuộc thì có nên giúp anh ta cởϊ qυầи lau rửa thân dưới một chút không?

Như thếm giường như không tốt lắm? Bọn họ nhiều lắm mới chỉ là người lạ gặp mặt hai lần, nhưng mà không biết vì sao, cảm giác của chính mình với anh ta lại quen thuộc như thế. Do dự một chút,cô vẫn quyết định, làm người tốt thì làm tới cùng.

Mình là thầy thuốc, mà anh ta chỉ là người bệnh cần chăm sóc mà thôi. Cô tự nói với chính bản thân mình.

Nhưng, vừa cởi bỏ thắt lưng của anh ta, Tô Ca liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô ngẩng đầu, mới phát hiện anh ta chẳng biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, cặp mắt nhu hòa nhìn cô. Ánh mắt như thế giống như là đã nhìn thấy tất cả, bao gồm cả tâm tư ở sâu trong nội tâm mà ngay cả chính mình cũng không rõ ràng.

Tô Ca đỏ mặt, ấp úng nói:

"Tôi...tôi giúp anh lau người"

Mắt Tần Mặc Nhiên sáng lên,lấp lánh ý cười, anh nói:

"Anh biết"

Tô Ca cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa, động tác trên tay cũng nhanh hơn, tranh thủ nhìn không chớp mắt, chỉ chốc lát sau liền hoàn thành nhiệm vụ lúc đầu. Trong lúc đó, hai người đều không nói một câu, Tần Mặc Nhiên vẫn trầm mặc như ngày thường, mà Tô Ca thì lại thấy xấu hổ, có cảm giác như tội phạm có dũng khí phạm tội lại bị bắt tại trận.

Đổ nước đi rồi treo chậu lên, khi Tô Ca quay lại, Tần Mặc Nhiên đã tự mình mặc quần xong. Anh nghiêng người tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại giống như đang nghĩ gì đó. Tô Ca ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, trong lòng âm thầm có chút khẩn trương, người đàn ông này lúc tỉnh táo mang tới cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau. giơ tay nhắc chân, cho dù là tư thế dựa nghiêng tùy ý nhất, đều khiến cho người ta có áp lực vo hình, có lẽ, đây là cái được gọi là khí chất?

Chóp mũi thoảng qua mùi nam tính nhàn nhạt, nói không rõ rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy là cực kỳ mạnh mẽ, tính xâm lược quá mạnh mẽ. Nhưng mà người đàn ông như vậy, cô cũng không cảm thấy chán ghét, giống như trên người đàn ông này có một lực hấp dẫn trí mạng hấp dẫn cô.

"Qua đây" một giọng nam trong veo mà lạnh lùng, lộ ra chút khàn khàn không dễ phát hiện, Tô Ca ngẩng đầu, sau khi xác định rằng anh ta đang gọi cô, liền chậm chạp đứng dậy di chuyển tới bên giường. Mông mới vừa chạm tới giường thì cả người đã bị một cánh tay kéo qua ngã sấp lên bụng anh.

Tô Ca cảm thấy mặt có chút đau, cơ bắp trên người đàn ông này không phải có chút cứng quá chứ. Tô Ca vùng vẫy muốn đứng lên, ai ngờ anh ta thế mà lấy tay đè đầu cô xuống, không cho cô ngồi dậy.

"Cứ thế này mà nói chuyện đi!" Anh không thể nhìn cô, nếu không thì chính bản thân anh cũng không biết chắc chắn kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Tô Ca gật đầu, được rồi, có lẽ anh cảm thấy nói chuyện như thế này tiện hơn.

"Tiểu Cách Cách, bình thương em đều như thế này sao?"

Như thế này? Là như thế nào?

Tô Ca còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Tần Mặc Nhiên đã có chút lạnh lùng.

"Là việc đưa người đàn ông vốn không quen biết về nhà, em không sợ gặp nguy hiểm sao?"

Thanh âm của người đàn ông này rõ ràng đều đã rộ ra chút lạnh lùng. Tô Ca cảm thấy kỳ quái, anh sao lại tức giận rồi? Nhưng mà cô ngay từ đầu cũng không biết anh tức giận cái gì....

Cô thành thật trả lời

"Làm sao tôi có thể đưa người lạ về nhà? Anh không phải là người xa lạ, chúng ta có quen biết."

Tần Mặc Nhiên nghe vậy, sắc mặt dịu xuống, tay anh vén lọn tóc của cô nhẹ nhàng vân vê giữa ngón tay tinh tế, ngón tay thon dài xương tay rõ ràng.Sợi tóc bị anh quấn quanh ngón áp út, một vòng lại một vòng,nhìn giống như là một cái nhẫn.

Khóe môi Tần Mặc Nhiên hiện lên nụ cười ấm áp, cả người cũng không lạnh lùng như trước.

Tô Ca ghé vào trên người anh, cảm giác tay của anh đặt nhẹ trên vai mình, ngón tay ngẫu nhiên đưa qua lại trên tóc, cô thở phào một hơi, cả người thả lỏng ra không ít, nhẹ nhàng có cảm giác cực kỳ an ổn. Mệt mỏi kéo tới, cô vô thức liền ngủ thϊếp đi.

Tới khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau, trong phòng đã sớm không còn bóng dáng Tần Mặc Nhiên, cô tìm khắp cả phòng, thấy anh vậy mà ngay cả một tờ giấy nhắn cũng không để lại, chỉ có cuộn băng gạc dính máu ngày hôm qua vứt trong thùng rác, chứng minh chuyện ngày hôm qua không phải là cô đang nằm mơ. Anh giống như là giọt nước hòa vào trong biển người mênh mông, về sau có lẽ cũng không tìm được?

Chắc chắn là người của hai thế giới rồi, cho nên liền xem là ngay từ điểm bắt đầu, cuối cùng cũng sẽ giống như hai đường thẳng song song rất nhanh tách ra, mỗi đường đi về một phía khác nhau.

Thêm Bình Luận