Kinh Hạo thậm chí còn chắc chắn rằng bọn họ sẽ vì Kinh Tửu Tửu mà đến báo thù.
Năm đó lúc gã chưa đến ở nhờ Kinh gia, gã có từng nghe nói đến độ nổi tiếng của cậu em họ này. Gã khịt mũi khinh thường, thậm chí lòng còn mang đố kỵ. Cho đến khi chính mắt gã gặp rồi. Gã cảm thấy em họ này của gã giống như là chiếc vương miện nằm ở nơi cao nhất, là viên ngọc quý mà nhiều người khao khát muốn có được.
"Làm sao đây?" Kinh Hạo lúc này như con ruồi mất đầu.
Kinh Đình Hoa thấy gã như vậy, cảm thấy thật phiền chán.
Nếu không phải vì sản nghiệp của Kinh gia chỉ có thể giao cho người của Kinh gia, Kinh Long lại còn nhỏ tuổi, làm sao có thể đến phiên Kinh Hạo nắm giữ được?
Kinh Đình Hoa nói: "Cừu đại sư đã chạy đến lâu đài cổ rồi, khoảng hai ngày sau sẽ có hồi âm. Nhưng tốc độc của dư luận trên mạng lại nhanh hơn, nếu có ai hỏi con về Tửu Tửu, con phải trả lời là nó chưa chết, vẫn còn đang sống tốt."
"Chuyện này cũng chỉ có thể lừa người bên ngoài, còn Đinh gia, Ấn gia, Trần gia... lúc trước chúng ta nói với họ là Kinh Tửu Tửu đã chết rồi, phải lấy lại mấy món đồ liên quan đến nó ở mấy nhà đó để đốt cho nó mà."
"Con bị ngu à? Không biết tìm lý do để thoái thác à? Nói là đến nay Kinh gia vẫn chưa chấp nhận được chuyện Tửu Tửu đã chết, vẫn hi vọng là nó còn sống, cho nên không muốn bất cứ ai nhắc đến chuyện nó đã chết, nó mãi mãi sống trong lòng mọi người."
Kinh Hạo ngập ngừng đáp lại, lập tức ghi nhớ.
Kinh Đình Hoa cũng rời đi ngay.
Ông ta đặc biệt tra thử các tin tức liên quan đến tiệc từ thiện đó, nhưng không tìm được bức ảnh nào có mặt Kinh Tửu Tửu cả. Rõ ràng là do Kinh Hạo sợ quá mức nên đầu óc trở nên hồ đồ rồi.
Kinh Đình Hoa vừa rời đi, Bạch Ngộ Hoài ngay lập tức nhận được điện thoại.
"Ừ, tôi biết rồi."
Bạch Ngộ Hoài cúp điện thoại, xoay người.
Kinh Tửu Tửu đang nhìn anh bằng đôi mắt đầy mong ngóng.
"Kinh Đình Hoa... đến thăm Kinh Hạo." Bạch Ngộ Hoài trầm giọng nói.
Tâm tình của anh có chút phức tạp.
Tình cảm giữa anh và cha mẹ mình lạnh nhạt, nhưng lạnh nhạt cách mấy cũng còn đỡ hơn Kinh Đình Hoa.
Kinh Tửu Tửu khẽ thở dài: "Tôi cũng đoán là vậy. Nếu không thì Kinh Hạo cũng không thể quản lý được giải trí Đỉnh Phong."
"Chúng ta đến bệnh viện đi." Kinh Tửu Tửu nghĩ nghĩ, nói.
Bạch Ngộ Hoài cũng không hỏi vì sao, dẫn cậu ra ngoài.
Lần này, Kinh Tửu Tửu ở trạng thái quỷ hồn, cậu muốn cho ai thấy thì người đó mới có thể thấy, ngoài ra thì chẳng ai thấy được cậu.
Đến bệnh viện rồi, Kinh Hạo vẫn chưa xuất viện.
Chỉ là ở cửa Kinh Tửu Tửu liếc mắt thấy Quý Mạnh, cậu không khỏi quay đầu nói với Bạch Ngộ Hoài: "Anh có muốn tránh mặt đi một lát không? Tránh để người quen gặp thì tốt hơn."
Bây giờ thì cậu đã biết Bạch Ngộ Hoài là một đại minh tinh, độ nổi tiếng rất cao, nổi tiếng hơn Mạnh Hòa Tân mà cậu thích rất nhiều. Rất dễ bị chụp ảnh.
Bạch Ngộ hoài: "Không cần đâu."
Anh và Kinh Tửu Tửu lập tức đi về phía trước.
Quý Mạnh thấy Bạch Ngộ Hoài, lập tức sửng sốt: "Bạch ca, sao anh lại tới đây..."
"Có chút việc." Bạch Ngộ Hoài không chớp mắt lấy một cái mà đẩy cửa nước vào.
Kinh Hạo vốn đã bình tĩnh lại một tí, chợt thấy Bạch Ngộ Hoài, lại nghĩ đến Kinh Tửu Tửu, giọng cũng trở nên run run: "Anh, anh Bạch... đến thăm tôi à?"
"Sao Kinh tổng vừa gặp tôi đã ngất xỉu rồi?" Bạch Ngộ Hoài nhàn nhạt nói.
Kinh Hạo vừa định xin lỗi, nói rằng không phải do anh. Lúc này Kinh Tửu Tửu lại hiện hình, bám vào lưng Bạch Ngộ Hoài rồi từ từ leo lên.
Bạch Ngộ Hoài chỉ cảm thấy có dòng điện xẹt qua sau lưng.
Anh vô thức siết chặt ngón tay, nhưng vẫn để bé quỷ tùy ý leo lên, cưỡi lên cổ anh, cậu hơi hơi cúi người, hướng về phía Kinh Hạo mà dọa...
Kinh Hảo: "Bạch, Bạch... A... Kinh..."
"Quỷ! Quỷ kìa!" Mấy chữ bị nghẹn lại trong họng của Kinh Hạo cuối cùng cũng có thể thoát ra ngoài. Âm thanh rung trời, như muốn lật tung cả bệnh viện.
Kinh Tửu Tửu: "Ha ha ha."
Bạch Ngộ Hoài thấy cậu cười đến mức run lên, suýt nữa là ngã khỏi cổ của mình, đành phải đưa tay lên đỡ cậu. Đưa tay lên cũng vừa vặn đặt ngay mông của thiếu niên luôn.
Hóa ra... cũng vểnh thật.
Kinh Tửu Tửu hồn nhiên, khom lưng ôm lấy đầu của Bạch Ngộ Hoài, ghé vào tai nói với anh: "Anh ta cũng ngu ngốc quá. Trong bệnh viện là nhiều quỷ nhất, vừa vào đã thấy rồi." Cũng may là cậu đi cùng Bạch Ngộ Hoài nên cậu mới không sợ đó.
Kinh Tửu Tửu nói: "Anh ta mà gào lên quỷ một cái, bảo đảm tất cả quỷ đều sẽ kéo lại đây."
Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ, cũng chưa chắc.
Có anh đứng đó, mấy quỷ khác chẳng dám đến gần.
Nhưng nghĩ nghĩ một lát, Bạch Ngộ Hoài đưa tay lên, nhìn xuống, không chút chần chừ mà cắn lên đầu ngón tay mình.
Kinh Tửu Tửu:???
Bạch Ngộ Hoài không mang theo bùa.
Dùng máu của bản thân anh để vẽ bùa tạm thời là thích hợp nhất.
Động tác của Bạch Ngộ Hoài bí mật, vẽ một ký hiệu lên cổ tay mình.
Cậu muốn thấy tất cả quỷ kéo về đây, vậy thì xem đi. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.
Vừa vẽ bùa xong.
Cửa phòng bệnh bị một làn gió lạnh lẽo đẩy ra cái "rầm", mơ hồ như có vô số thứ gì đó tràn vào, lấp đầy cả căn phòng.
Kinh Tửu Tửu kẹp cổ Bạch Ngộ Hoài càng chặt hơn: "Hơi thở trên người anh sao lại trở nên yếu ớt như vậy?"
Kinh Tửu Tửu khịt khịt mũi: "Chẳng lẽ là do tôi vô tình hút sao?"
Cậu nhìn căn phòng bệnh đầy quỷ.
Có không đầu, có đứt nửa người, có chân be bét máu thịt, cũng có cả người bị thiêu cháy... dường như ở khoa cấp cứu có bao nhiêu kiểu chết thì tất cả đều tập trung hết về đây vậy.
"Không phải." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng trả lời, "Cậu không hút nổi tôi."
Nghe thấy giọng của anh, Kinh Tửu Tửu cảm thấy an tâm hơn.
Tốt xấu gì thì cũng có người sống ở đây!
Mà mấy con quỷ tràn vào phòng lúc này đều đồng loạt nhìn về phía Kinh Hạo, có con quỷ treo ngược mình trên trần nhà dí sát vào mặt Kinh Hảo, ồm ồm nói: "Cậu gọi bọn tôi đến... làm gì thế?"
Kinh Hạo không ngờ mới gào lên có một tiếng mà đã thấy một đống quỷ như vậy rồi.
Gã liều mạng xoa mắt, dùng lực mạnh đến mức thiếu điều như muốn móc luôn mắt ra ngoài vậy.
Một bà lão ngồi bên giường quay đầu lại, hốc mắt tối om, cười với gã: "Thằng nhóc này không cần mắt nữa hả? Vậy để bà giúp móc ra cho nhé."
Kinh Hạo: "A... A..."
Không gào nổi nữa, lại ngất xỉu.
Lúc này Kinh Tửu Tửu không vui vẻ lắm mà đá đá chân: "Anh đè trúng tôi rồi."
Một con quỷ nam mặc quần áo bệnh nhân quay đầu lại: "Có lỗi quá." "Cậu cũng đến dọa gã ta à?"
Kinh Tửu Tửu: "Ừ, nhưng mà tôi phải đi rồi."
Gương mặt tái nhợt của con quỷ nam này đỏ lên: "... Vậy lát nữa gã tỉnh, tôi giúp cậu dọa hắn nhé."
Kinh Tửu Tửu lễ phép: "Cám ơn nha."
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Hóa ra không phải quỷ nào cũng đáng sợ.
Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ.
Trách nhiệm của thiên sư là gϊếŧ quỷ. Hôm nay chắc anh cũng nên gϊếŧ một con quỷ mới được.
Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ.
Ký chủ đã mất tích mười bốn ngày rồi... Vậy mà tiến độ đe dọa vẫn cứ tăng!
Người máy nhỏ trong lâu đài cổ phiền muộn thầm nói.
- ------------------------------------------------
Lời tác giả:
Không chỉ có người thích Tửu Tửu mà quỷ cũng thích Tửu Tửu nữa.