Trong biệt thự Kinh gia.
Kinh Đình Hoa nhíu mày nhìn cảnh đứa con bảy tuổi của mình ngồi dưới đất chơi ghép hình. Bộ ghép hình đó có hơn một nghìn ba trăm mảnh. Đứa nhỏ mới ghép chưa đến ba mươi mảnh đã phá tan nát.
Một người phụ nữ bên cạnh vội ngồi xuống dỗ dành.
Kinh Đình Hoa ngồi ở đằng kia, không hề cử động.
Kém quá xa.
Lúc Kinh Tửu Tửu cỡ tuổi này đã chơi chán mấy trò ghép hình, rubik, đã bắt đầu học đàn piano và giải đề vật lý rồi. Thậm chí còn có thể ngồi lên đùi bọn họ cùng xem báo cáo của công ty mà không chê chán nữa.
Nhưng sao lại kém xa đến thế?
Kinh Long thừa hưởng dáng vẻ của ông ngoại, vẻ ngoài không khôi ngô, cũng không xinh đẹp. Nhìn cậu bé có chút khờ, chỉ số thông minh cũng không quá xuất sắc.
Mà Kinh Tửu Tửu thì lại khác.
Từ lúc mới sinh đã đáng yêu, xinh đẹp như ngọc như tuyết, được thừa hưởng bộ gen tốt nhất, vẻ ngoài xuất sắc.
Cậu thông minh, được dạy dỗ rất tốt, về nhan sắc thì thậm chí con đẹp hơn Úc Nhiên. Rất khó có ai không thích cậu.
Kinh Long có chỉ số EQ thấp, luôn khó hòa hợp với người khác.
Còn Kinh Tửu Tửu thì như là có năng lực khiến người ta yêu thích vậy. Chỉ cần cậu đứng đó, chẳng khác nào vầng trăng tỏa sáng trên bầu trời đầy sao. Lúc còn nhỏ, không biết có bao nhiêu đứa trẻ nhà giàu khác muốn làm bạn với cậu.
Lúc đó Úc Nhiên còn cười cười, dõng dạc nói: "Tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này, không có gì là Tửu Tửu không thể có."
Kinh Đình Hoa cũng nghĩ thế.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Kinh Đình Hoa nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó, nhận điện thoại.
"Alo."
Người ở đầu bên kia điện thoại nói càng nhiều, sắc mặt Kinh Đình Hòa càng trở nên khó coi.
Kinh Đình Hoa lập tức bảo vệ sĩ chuẩn bị xe, đi tìm Kinh Hạo.
Nào ngờ, cuối cùng lại tìm được người trong bệnh viện.
Kinh Hạo cũng vừa mới tỉnh lại.
"Kinh tổng không sao chứ?" Quý Mạnh vội hỏi.
Kinh hạo nhìn cậu ta một cái, thấy mắt cậu bé diễn viên này đã đầy tơ máu, lúc này mới cảm thấy dễ chịu.
Nhưng chút thoải mái đắc ý này rất nhanh lại bị sự sợ hãi chèn ép.
Lúc này Kinh Đình Hoa đẩy cửa bước vào: "Con nói con thấy ảnh chụp của Tửu Tửu sao?"
Quý Mạnh không ngờ lại có thể gặp trực tiếp boss lớn của Kinh thị ở đây, kích động đứng lên, đang định chào hỏi, thế mà đối phương lại không kiên nhẫn lướt nhìn cậu ta: "Đuổi cậu ta ra ngoài."
Hai vệ sĩ lập tức bước đến dẫn người ra.
Kinh Hạo thấy chú mình lại không hề khách sáo với người của mình, gã định nói gì đó, Kinh Đình Hoa đã đưa tay ra đỡ gã ngồi dậy.
"Đưa điện thoại đây." Kinh Đình Hoa nói.
Kinh hạo vội nuốt lời định nói của mình về, vội nói: "Con, con xem được ảnh chụp trên điện thoại của Quý Mạnh, là người vừa nãy đó. Nhưng... hôm qua thật sự con đã thấy Kinh Tửu Tửu! Ở tiệc từ thiện, nó đứng bên cạnh Bạch Ngộ Hoài. Tất cả mọi người đều thấy được nó!"
"Không thể nào." Kinh Đình Hoa phủ định.
"Thật mà, con thật sự thấy nó nên mới sợ đến mức vào viện mà..." Kinh Hạo nhịn không được mà tự vạch trần bản thân mình.
Kinh Đình Hoa thấy dáng vẻ không có tiền đồ của gã, đương nhiên lại càng không tin.
"Nhưng quả thật là đã xuất hiện phiền phức rồi." Kinh Đình Hoa trầm giọng nói.
Kinh Hạo nghe thế, sắc mặt lại càng tái hơn.
Gã sợ Kinh Tửu Tửu biến thành lệ quỷ đến tìm gã, gã không muốn cổ mình bị lệ quỷ bẻ đâu.
Kinh Đình Hoa bảo thư ký đưa iPad tới rồi vứt vào trong lòng Kinh Hạo: "Có một đám người quay chương trình ở lâu đài cổ, đã vậy còn quay luôn mấy bức tranh vẽ Tửu Tửu nữa."
Kinh Hạo cầm iPad, càng xem sắc mắc càng khó coi.
"Mọi người... đều thấy rồi?"
Mấy lời khen Kinh Tửu Tửu tràn ngập trên mạng. Bọn họ khen vẻ đẹp của thiếu niên, rồi lại tiếc vì không thể gặp được, càng nói, bọn họ càng bàn tán về lý do tại sao cậu lại chết...
Kinh Hạo phát run.
Mọi người... Tất cả mọi người đều sẽ nhớ đến Kinh Tửu Tửu...
Ở thời đại internet phát triển như này, cho dù bọn họ có bảo bao nhiêu người đi dọn dẹp tin tức trên mạng đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào dọn dẹp hết được.
Người bàn tán về Kinh Tửu Tửu ngày càng nhiều.
Bí mật của Kinh gia có thể sẽ bị phanh phui.
Chưa kể đến những người bạn của Kinh Tửu Tửu nữa...