Kinh Tửu Tửu cưỡi trên người Bạch Ngộ Hoài, nếu như lúc này có thể chạy quanh thì chắc cậu đã sốt ruột đến mức chạy vòng quanh đám người này rồi.
Cậu không biết làm sao mới có thể giữ bọn họ lại, đành phải theo bản năng lúc cưỡi ngựa, mười ngón len lỏi vào trong tóc Bạch Ngộ Hoài, túm lấy, kéo kéo ngả về sau.
Đợi đã-
Tóc của Bạch Ngộ Hoài vểnh vểnh lên, mọi người còn tưởng là gió trên núi buổi sớm lớn quá, nên thổi bay cả tạo hình người ta, cho nên là vội vàng đi đến giúp anh: "Bạch ca, đi nào, tôi che dù cho anh."
Bạch Ngộ Hoài mặt không đổi sắc giơ tay lên, sau đó đặt lên đầu mình, rồi lại nhìn lướt quá chiếc dù màu đen kia: "Không cần đâu."
Nói xong, anh lại bước về phía chiếc xe cách đó không xa. Vali của anh đương nhiên là có người khác xách hộ rồi.
Kinh Tửu Tửu thấy anh đi càng ngày càng nhanh, lại nắm chặt tóc.
Cậu lại ngả người ra sau, ngả mà muốn gãy cái thắt lưng luôn.
Nhưng mà người đàn ông này khi nãy bị cậu kéo còn mất thăng bằng cơ mà, sao bây giờ lại chẳng nhúc nhích gì nữa vậy, không biết ăn gì mà sống nữa. Ăn tạ à?
Đừng đi mà....
Bạch Ngộ Hoài đi tới trước cửa xe.
Cửa xe đã mở, nhưng anh không lập tức bước vào ngồi.
Quỷ thì vô hình.
Thật ra thì cho dù anh có trực tiếp ngồi vào thì Kinh Tửu Tửu cũng chẳng bị sao cả.
Nhưng Bạch Ngộ Hoài vẫn giơ tay lên giống như là bắt thứ gì đó trên đầu mình.
Kinh Tửu Tửu như bị một một lực vô hình nào đó kéo lấy, sau đó lại bị vứt đi.
Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì thân quỷ này đã ở trong xe rồi.
Kinh Tửu Tửu:?
Bạch Ngộ Hoài lúc này mới ngồi xuống theo, gật đầu với những người ngoài cửa: "Vất vả rồi."
Mọi người vừa thầm cảm thán ảnh đế thật phong độ, vừa vội vàng nói: "Không sao cả, không vất vả không vất vả."
Sau đó cửa xe tự động đóng lại, tài xế nhấn chân ga, cứ như thế mà chạy ra khỏi tòa lâu đài cổ.
Người bên tổ tiết mục nói không nên lời, sau một lúc lâu mới có thể lên tiếng: "Kiểu tóc của Bạch ca... hoang dã quá đi!"
Trên xe, tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau từ từ được nâng lên, còn Bạch Ngộ Hoài cũng hơi xoay đầu qua nhìn bên cạnh.
Trợ lý ngồi ghế trước cũng quay đầu lại: "Bạch ca?" "Bạch ca anh ngủ à?"
Bạch Ngộ Hoài nhìn thẳng vào Kinh Tửu Tửu.
Thiếu niên vẫn còn mơ màng, đôi mắt cũng phiếm hồng.
Khuôn viên tòa lâu đài cổ rất lớn, muốn đi ra ngoài hoàn toàn cũng phải mất bốn năm phút.
Kinh Tửu Tửu thầm tính.
Cho dù qua được cửa này thì cũng không qua được cửa tiếp theo... Cậu nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, mắt thấy đài phun nước và cái cổng lớn ngày càng gần....
"Vèo" Xe chẳng dừng lại, chạy thẳng một mạch, cuốn bay những chiếc lá trên mặt đất.
Ngay lúc chiếc xe đi qua cổng, Kinh Tửu Tửu lại bỗng như một con người, có cả nhịp đập của tim. Sau đó nhảy vào lòng Bạch Ngộ Hoài trốn.
Tôi phải về rồi...
Tôi không muốn về đó...
Bạch Ngộ Hoài bất ngờ với hành động của Kinh Tửu Tửu, cằm của thiếu niên tựa lên vai anh, cả người cuộn lại, dán lên người anh. Rõ ràng đây là quỷ... nhưng Bạch Ngộ Hoài lại cảm giác như anh có thể nghe được tiếng tim đập của cậu, cảm nhận được dòng màu chảy trong người cậu.
Thiếu niên ở trong lòng anh đang run lên.
Run còn dữ dội hơn khi xem phim kinh dị nữa.
Bạch Ngộ Hoài đưa tay lên vỗ về cơ thể thiếu niên. Đưa mắt nhìn xuống, anh thoáng thấy làn da trắng muốt bị lộ ra của thiếu niên.
Xe chạy càng ngày càng xa.
Tài xế còn thậm chí đang bật bài hát mà Bạch Ngộ Hoài thích nghe lên.
Lúc này đột nhiên trời đổ mưa, mưa càng ngày càng lớn đập vào cửa sổ xe, cũng nhẹ nhàng gõ vào tai của Kinh Tửu Tửu.
Âm thanh này nghe thật rõ.
Rõ giống như là cậu đang ở trong rừng mưa vậy.
Không biết đã qua bao lâu rồi, Kinh Tửu Tửu chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không cảm nhận được lực mạnh kéo cậu về tòa lâu đài cổ.
Cậu cẩn thận ngẩng đầu, mở mắt ra.
Nhìn qua cửa sổ xe, cậu lại thấy đường đi và núi rừng.
Cậu đã ra khỏi đó rồi sao?
Kinh Tửu Tửu ngẩn ra.
Cậu ra khỏi tòa lâu đài cổ rồi!
Lúc này Bạch Ngộ Hoài lại thầm nhíu mày, thiếu niên này còn chưa lấy lại tinh thần sao? Nhát gan đến vậy à? Không phải ban nãy to gan lắm sao?
Bạch Ngộ Hoài đang chuẩn bị nói cho cậu rằng, anh nhìn thấy cậu.
Thì lúc này thiếu niên cũng nhảy ra khỏi người anh.
Thiếu niên quay về ghế ngồi mình, quỳ lên ghế nhìn về phía sau, chốc lát lại quay sang cửa sổ bên trái mà nhìn, chốc lát lại ghé lên đùi Bạch Ngộ Hoài thò đầu sang cửa sổ bên phải mà ngắm...
Cứ nhảy lên nhảy xuống.
Nào có chút gì gọi là sợ hãi?
Cảnh vật bên ngoài cho dù mang màu sắc đơn điệu của núi rừng, nhưng đối với thiếu niên này, đây là một loại hấp dẫn rất lớn, cậu có thể nhìn ngắm mãi trong mấy tiếng liền luôn cũng được.
Bạch Ngộ Hoài đành phải nuốt lại lời đang định thốt ra.
Bây giờ thiếu niên cảm thấy nằm úp sấp trên người anh khá là thoải mái, nhảy nhót khắp xe một lượt cũng mệt rồi, vì thế dứt khoát cứ như thế mà nằm im bất động.
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Quên đi vậy.
Anh siết chặt ngón tay, coi như là không thấy, từ từ nhắm mắt lại.
Người đại diện biết anh mệt mỏi nên cũng sẽ không báo cáo gì cho anh cả, chờ đến khi xe đã về đến biệt thự của Bạch Ngộ Hoài, người đại diện đứng chờ ở cửa lập tức bước đến đón anh.
"Bạch ca!" Người đại diện vội mở cửa xe.
Bạch Ngộ Hoài cảm giác được Kinh Tửu Tửu hơi giật mình.
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Bạch Ngộ Hoài: "Nói nhỏ chút."
Người đại diện:?
Người đại diện nhìn sắc mặt Bạch Ngộ Hoài, thầm nghĩ có thể gần đây Bạch ca ngủ không ngon, nên cố nói nhỏ lại: "Anh không sao chứ? Lúc nhận điện điện thoại của tổ tiết mục, em suýt bị hù chết rồi. Chuyện này tất cả là tại em. Lần sau sẽ không nhận nữa!"
Lời nói của người đại diện vô cùng chân thành tha thiết.
Nhớ lại cảnh tượng lúc vừa nhận điện thoại, nghe thấy tin mấy người Bạch Ngộ Hoài bị rơi xuống hố, cậu ta muốn khóc ngay tại chỗ.
Bạch Ngộ Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thản nhiên đáp lại: "Ừ."
Nhưng lại không lập tức xuống xe.
Người đại diện vòng ra phía sau xe dỡ vali xuống, đợi đến lúc vòng lại, thấy Bạch Ngộ Hoài vẫn ngồi yên ở đó, cậu ta lo lắng: "Anh không bị thương chỗ nào chứ?"
Bạch Ngộ Hoài: "Không có."
Thiếu niên này sao vẫn không động đậy vậy?
Kinh Tửu Tửu ghé sát đầu vào cửu sổ xe, cuối cùng cũng đánh giá cảnh vật xa lạ xung quanh xong rồi.
So với khu biệt thự khi xưa cậu ở cũng không khác lắm, chỉ là căn nhà này được xây đẹp hơn thôi.
Cậu lưu luyến mà dời đi tầm mắt, vừa quay đầu thì phát hiện người đàn ông bên ngoài xe thúc giục Bạch Ngộ Hoài xuống xe.
Đợi tôi với!
Kinh Tửu Tửu vội dính chặt lấy lưng Bạch Ngộ Hoài, đu hai tay hai chân lên bám lên người anh.
Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới cử độnng.
"Chuyển đồ vào xong là mọi người đi được rồi." Anh nói với người đại diện.
Người đại diện biết anh muốn bế quan đọc kịch bản vì thế cũng không làm phiền, gật đầu đáp lại, sau đó cậu ta chuyển vali, rồi để lại thư và quà của fan và đồng nghiệp, ngoài ra còn có quà nghỉ phép của công ty...
Phòng khách chẳng mấy chốc bị lấp đầy.
Sau đó bọn họ đều rời đi.