Chương 8

"Anh đẹp trai, anh có bạn gái không?" Có người bắt chuyện với Lộ Tinh Lâm.

Dư Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tự tin, hơi khom người đứng cạnh Lộ Tinh Lâm, màn hình điện thoại của cô ấy đang sáng.

Ánh mắt của Lộ Tinh Lâm từ từ dừng lại trên cô ấy, cười: "Không có."

"Vậy, em có thể xin WeChat của anh không?"

Lộ Tinh Lâm chỉ nhẹ nhàng nhướn mày, trông có vẻ quen thuộc, không có gì phải do dự, mở màn hình điện thoại ra.

"Tất nhiên."

Toàn bộ quá trình, Dư Lạc đều ngồi ở đối diện, không nói một lời, cho đến khi bữa ăn kết thúc, Tôn Khả đi trước thanh toán hóa đơn.

Dư Lạc nhìn Lộ Tinh Lâm, không nhịn được mà hỏi:

"Anh lúc nào cũng như vậy sao?"

Lộ Tinh Lâm nhìn cô: "Như thế nào?"

"Có ai thể hiện thiện cảm là anh liền nhận ngay." Dư Lạc nói, "Giống như vừa rồi."

Lộ Tinh Lâm cười nhẹ, hỏi lại: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi còn phải thủ thân như ngọc sao?"

"Vậy, chuyện tôi theo đuổi anh, vẫn còn tính chứ?" Dư Lạc hỏi tiếp, "Hoặc, nếu anh thích người khác rồi, thì có thể đồng ý hợp tác với tôi không?"

Không cần theo đuổi nữa.

Ban đầu cô chỉ định đến để bàn chuyện hợp tác, không ngờ lại để mình vướng vào chuyện này... còn phải theo đuổi bạn trai cũ, rồi lại bắt đầu một mối quan hệ tình cảm hời hợt với anh.

"Không được." Lộ Tinh Lâm nghịch điện thoại.

"Tại sao?" Dư Lạc thắc mắc.

Lộ Tinh Lâm rũ mắt nhìn cô, trả lời với ý tứ sâu xa: "Tôi chỉ muốn chơi thử phiên bản của em thôi, không được sao?"

Dư Lạc: "..."

Anh đúng là một tên biếи ŧɦái.

Tôn Khả thanh toán xong, gọi phục vụ đóng gói lại thức ăn còn thừa, rồi giúp cầm hộ, còn nói với Dư Lạc chỗ có lò vi sóng trong câu lạc bộ để hâm nóng đồ ăn.

Dư Lạc nghe xong, cảm ơn rồi lên xe chuẩn bị trở về.

Trên đường về, Tôn Khả là người lái xe, vì Lộ Tinh Lâm nói anh không muốn lái, nên ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm nay mọi việc coi như đã xử lý xong, ba người quay lại câu lạc bộ, Dư Lạc đơn giản chào bọn họ rồi xách theo phần thức ăn thừa trở về phòng mình trước.

Lộ Tinh Lâm và Tôn Khả lại chưa vội chia tay.

Tôn Khả nhận được một khoản chuyển khoản từ Lộ Tinh Lâm, anh gửi thẳng 2000, với ghi chú 【Bữa tối】.

Mức tiền này, mặc định là Lộ Tinh Lâm mời. Tôn Khả không cảm thấy ngạc nhiên.

Dù sao thỉnh thoảng, Lộ Tinh Lâm cũng sẽ mời một bữa.

Còn được, cô gái nhỏ lần đầu tiên đến, mời ăn một bữa, coi như có chút phong độ quý ông.

Trước khi chia tay, Lộ Tinh Lâm hỏi Tôn Khả có muốn hút một điếu thuốc không, hai người mỗi người châm một điếu, đầu thuốc đỏ rực dưới ánh đèn đường lập lòe.

Khi hút thuốc, những điều họ nói thường là những chuyện vặt vãnh.

"Này, hiếm thấy cậu đồng ý cho con gái WeChat đấy, hôm nay cô gái kia, cậu thích à? Không giống lắm..." Tôn Khả nhắc đến chuyện đó.

Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ nhìn vào yêu cầu kết bạn trên màn hình, tiện tay bấm mở, rồi từ chối luôn.

"Không thích." Anh nói.

"Đệt, cậu có bệnh à, không thích mà còn đồng ý cho WeChat? Câu cá hả đại ca?" Tôn Khả chỉ trích Lộ Tinh Lâm.

Anh ta vừa nói xong, liền thấy Lộ Tinh Lâm dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút được hai hơi, vứt vào thùng rác.

Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm làm người nghe khó hiểu, có chút tự sa ngã.

"Cứ coi như tôi có vấn đề đi."

Tôn Khả: "?"

Còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Lộ Tinh Lâm hỏi: "Dư Lạc ở phòng nào?"

Tôn Khả: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

Kỳ lạ thật.

"Chẳng phải cô ấy đang theo đuổi tôi sao?" Lộ Tinh Lâm hừ nhẹ, "Tôi sợ ngày nào đó đêm tối gió lớn, cô ấy bất chợt muốn tìm tôi ăn vạ, tôi phải tránh phòng cô ấy ra."

Vẻ mặt anh như thể rất phiền khi thấy phụ nữ.

Tôn Khả: "..."

"Phòng 201."

"Được."

Lộ Tinh Lâm gật đầu, biểu cảm thực sự làm người ta khó đoán, Tôn Khả chỉ nghe thấy anh cười nhạt.

"Trước khi cô ấy theo đuổi được tôi, đừng hòng đυ.ng đến một sợi tóc của tôi."

Dự báo thời tiết cho biết, đợt rét đậm đang đến gần, mang theo mưa và giảm nhiệt độ trên diện rộng.

Lúc 2 giờ sáng.

Thành phố Bắc Kinh đổ một trận mưa lớn.

Quản lý câu lạc bộ bị đánh thức bởi tiếng sấm nổ vang, thức dậy đi vệ sinh, liếc nhìn điện thoại, phát hiện ra vị thiếu gia khó hầu hạ nhất đã gửi một tin nhắn.

【Đổi phòng.】

Vốn dĩ anh ta chỉ đang nửa tỉnh nửa mê, nhưng khi thấy tin nhắn này thì giật mình tỉnh hẳn, suýt chút nữa không ngủ nổi.

【Có chuyện gì vậy đại thiếu gia? Phòng trước đây có chỗ nào không hài lòng sao?】

Phòng của Lộ Tinh Lâm là phòng được câu lạc bộ tốn công sức nhất, anh đòi ở tầng thượng, có cảnh đẹp, tầm nhìn rộng rãi, và sau khi chuyển vào, anh còn tháo toàn bộ nội thất đơn giản của câu lạc bộ.

Anh có gu riêng, mời một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, tự mình trang trí lại toàn bộ.

Phòng của Lộ Tinh Lâm thậm chí còn được phỏng vấn bởi một chương trình về trang trí vì thiết kế quá xuất sắc, nhưng bản thân anh không thích xuất hiện trước công chúng ngoài lĩnh vực đua xe.

Vì vậy, chuyên mục phỏng vấn này là do quản lý giúp anh nhận, nhân tiện cũng ghé qua ngắm nhìn căn phòng sang trọng của vị thiếu gia này.

Rạng sáng 2 giờ, Lộ Tinh Lâm thế nhưng trả lời ngay lập tức.

【Dột.】

【Trận mưa lớn đã làm nước ngập vào phòng tôi!】

Quản lý: ?

Anh ta có đang mơ không? Phòng được thiết kế riêng của Lộ Tinh Lâm, trang trí công phu, mà lại dột nước?

Cả câu lạc bộ đều có thể bị dột, nhưng phòng của Lộ Tinh Lâm tuyệt đối là nơi kiên cố nhất!

Nhưng anh ta cũng không dám hỏi, chỉ thuận theo: 【Được, anh muốn chuyển đến chỗ nào? Vẫn là tầng thượng chứ? Tôi sẽ xem phòng trống giúp anh.】

Lộ Tinh Lâm trả lời một cách tùy ý.

【Lười.】

【Không muốn leo cầu thang.】

Khu ký túc xá của câu lạc bộ, tầng một cũng là nhà để xe, các tay đua thường đỗ xe trực tiếp vào đó rồi lên lầu, để đảm bảo chất lượng cuộc sống của mọi người, tòa nhà được xây dựng theo phong cách biệt thự liền kề.

Tổng cộng chỉ có bốn tầng.

Lúc trước, Lộ Tinh Lâm yêu cầu đặc biệt muốn một phòng yên tĩnh ở tầng trên cùng, cách xa cửa ra vào, thậm chí còn tự lắp đặt thang máy. Nhưng bây giờ chuyển đến khu vực khác, dĩ nhiên không còn thang máy.

Quản lý kéo xuống xem danh sách phòng trống, vì vẫn còn mơ màng, anh ta nhắn tin lại cho Lộ Tinh Lâm.

【203.】

【Ngay cửa thang bộ thôi.】

【Đảm bảo không khiến đại thiếu gia anh phải mệt nhọc.】

Sau khi nhắn xong, anh ta đợi thêm vài phút, nhưng không thấy Lộ Tinh Lâm trả lời, có vẻ như vị đại thiếu gia này đã hài lòng.



Một đêm này, Dư Lạc cũng trằn trọc không ngủ được.

Cô mở máy tính, ghi chú lại, suy nghĩ mãi và cuối cùng tạo ra một tài liệu mới có tiêu đề "Làm thế nào để nhanh chóng theo đuổi Lộ Tinh Lâm".

Mặc dù lúc trước chính cô là người phá vỡ bức màn ngăn cách, nhưng thực ra Lộ Tinh Lâm luôn là người chủ động hơn.

Năm năm trước cùng năm năm sau.

Tính cách của Lộ Tinh Lâm đã thay đổi rất nhiều, Dư Lạc không thể nắm bắt được anh, chỉ có thể đoán mò.

Thật sự không biết phải làm sao, cô đành tìm kiếm trên mạng những chiến lược để theo đuổi nam giới.

【Làm sao để theo đuổi chàng trai?】

1. Có thể trêu ghẹo anh ấy, nhưng đừng quá trực tiếp, phải nửa vời, giả vờ bình tĩnh.

2. Chiến thuật "lửa và băng"! Lúc đầu nên thân thiết, sau đó đột ngột biến mất, để anh ấy tự mình suy nghĩ.

3. Nếu đối phương hiểu rõ bạn, đừng tỏ ra quá giả tạo, hãy tự nhiên ở chung và thỉnh thoảng trêu chọc anh ấy!

Dư Lạc đọc những dòng này, có loại cảm giác đau khổ như sắp bước vào trận chiến, nhưng vẫn dán những lời khuyên đó vào tài liệu của mình và ghi chú bên cạnh: Đây là mấy mẹo từ đâu ra vậy?

Cô bắt đầu nhớ lại chuyện khi xưa, làm sao mà cô và Lộ Tinh Lâm lại yêu nhau?

Rất nhiều chi tiết dường như đã bị lãng quên, tình yêu là một thứ đến tự nhiên, họ chưa từng cố ý tạo ra nó.

Từ việc không ưa nhau cho đến việc ngày nào cũng dựa vào nhau. Là những ngày hè nóng bức, chia nhau một cây kem. Là Dư Lạc luôn bênh vực Lộ Tinh Lâm trước mặt thầy cô:

"Lộ Tinh Lâm rất ngoan, cậu ấy đang cố gắng học tập, chỉ cần cho cậu ấy thêm thời gian."

Và cũng là Lộ Tinh Lâm đã chắn cho cô một nhát dao.

Năm ấy, mùa hè đặc biệt nóng, Dư Lạc mặc một chiếc váy ngắn đi trượt băng, cô đã cẩn thận mặc quần bảo hộ, nhưng vẫn bị một đám côn đồ trên đường chú ý.

Chúng buông lời thô tục.

“Em gái, anh mời em trượt băng nhé, đi một mình à?”

“Con bé này ngon đấy, nhìn rất thanh thuần, đúng kiểu con gái ngoan ngoãn...”

Dư Lạc định bỏ đi, nhưng bị một tên túm lấy cổ áo.

"Bao nhiêu tiền? Tao bao trọn đêm."

Người này vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng "bốp" lớn, tiếng chai thủy tinh vỡ toang, mảnh vỡ rơi đầy đất.