Nhưng Dư Lạc vẫn không kìm được mà lẩm bẩm: "Không sợ lạnh, vậy mang áo khoác theo làm gì? Cố tình tăng thêm việc cho tôi… chẳng phải là làm khó người ta sao?"
Không ngờ nói nhỏ như vậy mà vẫn bị Lộ Tinh Lâm nghe thấy.
Anh liếc cô một cái.
"Không muốn cầm à?"
Dư Lạc: "Không hẳn là không muốn…"
"Không muốn cầm thì em mặc vào mà đi," Lộ Tinh Lâm cắt ngang lời giải thích của cô, "Tránh để người ta nói tôi bắt nạt một cô gái."
Dư Lạc: "Tôi là giá treo quần áo di động à?"
Lộ Tinh Lâm bị lời nói của cô chọc cười, cái kiểu nói móc này thật là…
"Xin lỗi, giá treo quần áo của tôi không có loại mỏng manh, yếu ớt như em đâu." Lộ Tinh Lâm đưa tay, dùng ngón trỏ chọc vào vai cô.
Chỉ một ngón tay thôi mà cảm giác như sắp đẩy cô ngã xuống.
"Nếu muốn ứng tuyển vào vị trí giá treo quần áo di động của tôi, Dư tiểu thư e là còn phải ăn nhiều thêm một chút."
Lộ Tinh Lâm nói xong câu này, liền đi thẳng về phía trước, không có ý định đợi cô.
Dư Lạc ôm chiếc áo khoác chưa kịp xếp gọn của anh, khẽ gấp lại một chút, rồi ngẩng đầu lên, thấy mình có chút không theo kịp bước chân anh.
Cô đã từng nhìn bóng lưng của Lộ Tinh Lâm vô số lần, nhưng mỗi một lần trước đây, anh đều luôn đợi cô.
Dư Lạc cứ tưởng rằng chia xa nhiều năm như vậy, đã lâu không gặp, những thói quen cũ sẽ bị lãng quên.
Không ngờ rằng, thực ra không hề có gì bị lãng quên cả.
Hai người khi đã từng yêu nhau sẽ có những ký ức và thói quen đặc biệt chỉ thuộc về họ.
Vì vậy cô lại ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Lộ Tinh Lâm đang bước về phía trước, gần như vô thức gọi anh bằng giọng điệu dịu dàng.
"Lộ Tinh Lâm!"
"Anh phải đợi tôi chứ, đừng đi nhanh như vậy…"
Đèn đường phía trước bất ngờ tắt một ngọn, có lẽ là do ánh sáng lờ mờ tạo ảo giác, cô cảm thấy bước chân của anh thật sự chậm lại đôi chút.
Dư Lạc chạy lên, không mất nhiều thời gian để bắt kịp anh.
Cả hai cùng đi về phía trước, bóng của họ kéo dài ra, đi cạnh nhau, Dư Lạc bỗng nhún vai một cách bất đắc dĩ.
Đi cùng anh trong im lặng như vậy, bỗng dưng cô lại muốn gọi tên anh.
Không có lý do gì cả.
Chỉ là, rất muốn gọi anh.
Cô mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: "Lộ Tinh Lâm."
Không gian im lặng một lúc lâu, Dư Lạc nghĩ rằng mình sẽ không nhận được bất kỳ phản hồi nào, nhưng khi cô đã gần như bỏ cuộc, thì lại nghe thấy tiếng anh đáp lại.
"Ừm."
Cô không muốn quá nhiều, chỉ muốn một lời hồi đáp.
Trong khoảng thời gian yên lặng sánh bước bên nhau, Dư Lạc nhớ lại trước khi chia tay…
Thực ra cô đã nói với Lộ Tinh Lâm một vài lời nặng nề.
Cô không còn nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết thế nào, chỉ nhớ rằng trước khi thay số điện thoại, trước khi hủy bỏ quá khứ, cô đã gửi cho Lộ Tinh Lâm vài tin nhắn.
【Chúng ta vẫn nên chia tay thôi, sau này anh cũng đừng tốt với em như vậy nữa, em sẽ có gánh nặng.】
【Sau khi em đi, đừng tìm em nữa.】
【Mỗi người hãy sống tốt cuộc sống của mình.】
Dư Lạc thậm chí không đợi Lộ Tinh Lâm trả lời, liền rút thẻ SIM ra và hủy nó, từ đó về sau cô không bao giờ gặp lại anh.
Cô không biết Lộ Tinh Lâm đã phản hồi thế nào.
Nhưng cô đại khái có thể đoán được.
Người kiêu ngạo như Lộ Tinh Lâm, chắc chắn không thể chịu được việc bị bỏ rơi một cách vô lý như vậy.
Anh vốn dĩ là trung tâm của mọi sự chú ý, đầy kiêu ngạo và phóng khoáng.
Khi yêu nhau, Lộ Tinh Lâm cũng từng "cảnh cáo" cô: “Phải trân trọng tôi, biết không? Nếu không qua ngôi làng này rồi, sẽ không còn cửa hàng nữa đâu."
Trên thế giới này, sẽ không có Lộ Tinh Lâm thứ hai ở tuổi 18, anh sẽ không còn là Lộ Tinh Lâm chiều chuộng cô như trước đây.
Thời gian luôn tàn nhẫn.
Vì vậy, người trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Dư Lạc cuối cùng cũng nhận ra rằng, cái gì gọi là, người quen thuộc nhất lại là người xa lạ nhất.
Lộ Tinh Lâm dẫn bọn họ đến một nhà hàng Trung Quốc kiểu mới, ngay khi Dư Lạc mở thực đơn, cô theo bản năng nhìn giá cả.
.....68 tệ một phần rau xào, tại sao không đi cướp?
Ngẩng đầu lên, cô thấy Lộ Tinh Lâm tự nhiên chọn món, thêm vào ứng dụng đặt món trên điện thoại nhiều món sơn hào hải vị.
Nhẹ nhàng, một bữa ăn ba người đã lên đến mức tiêu chuẩn cả ngàn tệ.
“Tiểu Dư, có món nào cô thích ăn không? Chọn đi.” Tôn Khả nhắc nhở.
“Không sao đâu, tôi không đói lắm, các anh chọn món mình thích là được rồi.” Dư Lạc đóng thực đơn lại, cảm thấy thái dương giật giật vì giá quá cao.
Lộ Tinh Lâm nhân cơ hội đó đặt món, cằm anh hơi nâng lên.
“Tôi đã chọn xong.” Lộ Tinh Lâm thông báo với bọn họ.
Tôn Khả liếc nhìn Lộ Tinh Lâm, giọng điệu có chút trách móc bất đắc dĩ: "Tiểu Dư vừa mới tới, cậu cũng phải cân nhắc xem cô ấy muốn ăn gì chứ, sao lại tự mình quyết định hết rồi!?"
Tính khí của Lộ Tinh Lâm thực sự không dễ chịu, anh cũng không cản thấy là mình sai, ánh mắt lướt qua người Dư Lạc một cách nhẹ nhàng.
Rõ ràng là Tôn Khả đề xuất, nhưng Lộ Tinh Lâm lại thẳng thắn hỏi cô: "Em có ý kiến gì không?"
Dư Lạc lắc đầu, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, dường như đã sớm thành thói quen.
"Ý kiến của phụ nữ đã được hỏi qua, cô ấy không có ý kiến." Lộ Tinh Lâm lại liếc Tôn Khả, "Còn ý kiến của anh thì có cũng như không."
Tôn Khả: "..."
Thực ra Tôn Khả cũng tập mãi thành thói quen, chỉ là không ngờ rằng, ngay cả trước mặt người mới quen, Lộ Tinh Lâm cũng thiếu lịch sự như vậy!
Hoàn toàn không thèm giữ hình tượng cho mình sao?!
Hay là vì Dư Lạc đang theo đuổi anh, anh bắt đầu cậy sủng mà kiêu?
Tôn Khả cười khan hai tiếng, quay sang giải thích với Dư Lạc: "Cô sẽ quen thôi, đại thiếu gia của câu lạc bộ chúng tôi là vậy đấy."
Dù sao sau này bọn họ còn phải hợp tác…
Thích nghi với tính khí khó chịu của Lộ Tinh Lâm từ một bữa ăn là bước đầu tiên.
Thật ra Dư Lạc không nhìn rõ Lộ Tinh Lâm đã gọi món gì, mãi đến khi món ăn bắt đầu được dọn ra, cô mới biết anh đã gọi rất nhiều.
Từ tôm tươi, cá, sò đến các loại nấm bổ dưỡng, anh gọi một đống, ngay cả đĩa rau xào mà Dư Lạc đã nhìn qua cũng không thoát khỏi.
Tôn Khả thực sự không kén ăn, món nào cũng ăn, nhưng ăn một lúc thì mơ hồ cảm thấy không đúng.
Anh ta phàn nàn: "Sao tôi cảm thấy những món này bình thường cậu không ăn nhỉ? Khi nào thì cậu đổi khẩu vị thế?"
Hay là cố tình chọn món đắt, bắt cô gái nhỏ chia đôi tiền với anh? Nếu thế thì quá thiếu đạo đức…!
Lộ Tinh Lâm không trả lời trực tiếp, chỉ lạnh lùng nói: "Ăn cơm đi, sao mà nói nhiều thế?"
Dư Lạc không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cô lặng lẽ ăn cơm, dù không phải món mình gọi, nhưng nghĩ đến việc phải trả tiền thì cảm thấy xót ruột.
Cô cố ăn thêm vài miếng, cố gắng không bị lỗ!
Dù sao cũng là những món cô bình thường không dám tiêu tiền để ăn.
Cô nhìn đống đồ ăn rõ ràng sẽ còn thừa trên bàn, rồi hỏi: "Nếu ăn không hết, các anh có lấy về không? Nếu không thì có thể để tôi đóng gói mang về không?"
Dư lạc vừa hỏi xong, tay của Lộ Tinh Lâm khi đang gắp thức ăn bỗng khựng lại.
Một lúc sau, anh mới đáp: "Tùy."
Dư Lạc lịch sự nói "Cảm ơn", rồi tiếp tục cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, suốt quá trình không nói thêm lời nào.
Cô nhanh chóng ăn no, đặt đũa xuống, ngoan ngoãn chờ đợi.
“Tôi ăn no rồi, các anh cứ từ từ ăn nhé.” Dư Lạc chờ đợi, không nói lời nào.
Cô vốn chỉ muốn chờ, không ngờ rằng, Lộ Tinh Lâm liếc nhìn cô một cái, tay gắp thức ăn của anh khựng lại giữa không trung.
Dư Lạc nhìn anh, phát hiện Lộ Tinh Lâm không biết vì cái gì mà đang ngẩn người.
Cô nhớ lại thói quen kén ăn của Lộ Tinh Lâm, anh luôn thích nhét những món mình không ăn vào miệng cô một cách bá đạo.
Lộ Tinh Lâm chính là như vậy.
Rõ ràng bản thân không ăn, nhưng vẫn nghiêm túc bắt cô phải ăn, bổ sung dinh dưỡng cân đối, sau đó ngang ngược không nói lý mà ép cô ăn.
Vì vậy, Dư Lạc hơi nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy, cảm thấy không ngon à?”
Anh chàng kén ăn này, đến món mình gọi cũng không ăn?
Có lẽ vì giọng nói của cô quá tự nhiên, mang theo ký ức từng thuộc về hai người bọn họ cùng xâm chiếm trí não.
Lộ Tinh Lâm nhìn cô, đột nhiên buột miệng nói: "Bây giờ em ăn nhanh như vậy sao?"
Dư Lạc đột nhiên trố mắt.
Trước đây cô đúng là chúa lề mề, mỗi lần ăn cơm phải đợi đến khi các bác gái trong căng tin thu dọn bàn ghế mới ăn xong.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả ba người đều lúng túng trước câu nói của Lộ Tinh Lâm, bầu không khí ngượng ngập trong một giây, bỗng có một bóng người tiến đến, tiếp theo là giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên.