Chương 37

“Tôi, không giống họ.”

Quả thực, anh không giống họ. Nhưng câu này do chính Lộ Tinh Lâm nói ra thì thật kỳ lạ.

Dư Lạc không biết phải đáp lại thế nào, nên cứ im lặng, không ngờ hôm nay Lộ Tinh Lâm lại nói nhiều như vậy.

“Hai người chỉ vừa mới quen biết thôi, đâu cần vừa gặp đã phải đi chung.”

“Cần tôi nhắc em không? Hiện tại em vẫn đang theo đuổi tôi, đúng không?” Dù hôm qua có cãi nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc.

Dư Lạc bị Lộ Tinh Lâm chặn đến mức không nói nên lời. Ban đầu cô cảm thấy anh đang cưỡng từ đoạt lý, nhưng nghe anh nói xong lại thấy, hình như cũng có chút hợp lý.

Lộ Tinh Lâm thấy cô không nói gì, liền hơi cúi người, tiến lại gần hơn, hơi thở nóng rực của anh áp lên mặt cô, cố ý nhấn mạnh, như muốn khıêυ khí©h.

“Em đang theo đuổi tôi, tức là, em thích tôi.”

“Em có thể đối xử với người mình thích giống như đối với người lạ sao?”

Dư Lạc vội vàng quay đầu sang chỗ khác: “Ai thích anh chứ…”

Thật kỳ lạ.

Trước giờ anh chỉ nói đến chuyện “theo đuổi,” chưa bao giờ nhắc đến từ “thích.”

“Đừng có chối.” Lộ Tinh Lâm khẽ hừ một tiếng. “Nếu em không thích tôi, sao lại đồng ý với yêu cầu vô lý của tôi?”

Phải theo đuổi được, nhất định phải yêu đương thì mới được phỏng vấn.

Dư Lạc: …

Lúc này cô thực sự cảm thấy Lộ Tinh Lâm đang giở trò vô lại.

Cãi nhau liền giở trò vô lại, mặt dày mày dạn. Đây chính là phong cách của Lộ Tinh Lâm, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

“Anh nói sao thì là vậy!” Dư Lạc chỉ còn cách trả lời như thế.

Cô không muốn thừa nhận, cũng chẳng muốn phủ nhận.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, Lộ Tinh Lâm cũng không kiên quyết kéo cô vào chuyện này nữa. Dư Lạc xoay người rời đi, nhưng không lâu sau lại phát hiện Lộ Tinh Lâm đi bên cạnh mình.

Dư Lạc đột nhiên nhận ra khoảng cách giữa hai người không hề thay đổi, dù ngày hôm qua đã có một cuộc cãi vã.

Trong ký ức, dường như…

Nếu cô là người chủ động, Lộ Tinh Lâm sẽ có thái độ như một đại thiếu gia được người ta chiều chuộng. Nhưng nếu cô lùi bước…

Lộ Tinh Lâm sẽ chủ động tiến lên một bước.

Anh không phải là người đứng yên tại chỗ, dù bề ngoài có vẻ lười biếng, giống như cần người khác dỗ dành.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Chỉ cần cô lùi một bước, anh sẽ tiến một bước; cô lùi hai bước, anh sẽ tiến hai bước.

Nếu, cô lùi chín mươi chín bước…

Lộ Tinh Lâm cũng sẽ tiến về phía cô chín mươi chín bước.

Liễu San San tỉnh dậy, đã bỏ lỡ giờ ăn sáng. Cô ta lười biếng lấy điện thoại ra xem tin tức, thấy chủ nhiệm Mã gửi đến rất nhiều tin nhắn.

【San San à, phải để ý giúp đỡ Dư Lạc một chút nhé. Đám thực tập sinh lần này thật sự khó dạy quá… Cô để ý mối quan hệ của cô ấy với Lộ Tinh Lâm, đến lúc thích hợp thì ra tay giúp đỡ. Cô cũng biết rồi đó, hiệu quả và lợi ích khi công việc này hoàn thành rất khả quan, nếu chú của cô không nhờ cậy, tôi cũng không đẩy cô vào đây đâu! San San, hãy thể hiện cho tốt! Đừng để tôi và chú của cô thất vọng nhé!】

Cô ta trả lời một câu “Vâng,” rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Kể từ khi biết sẽ đến đây, chủ nhiệm Mã ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại nói với cô ta, Dư Lạc là người như thế nào, và cô ta nên làm gì.

Liễu San San thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy chóng mặt, nhưng cô ta cũng không để ý nhiều.

Cô ta rửa mặt xong, trước khi ra ngoài thì gọi cho Dư Lạc.

“Alo? Cô đang làm gì vậy? Nói là làm việc cùng nhau mà, cô hoàn toàn không nghĩ đến đồng nghiệp gì cả sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh và xa cách của Dư Lạc.

“Bây giờ là 10 giờ rưỡi sáng.”

“Cô nói làm việc cùng nhau, là muốn tôi cùng cô lười biếng đến giờ này, bỏ lỡ cả công việc buổi sáng sao?”

Liễu San San: …

Cô ta im lặng vài giây, nghe thấy tiếng động bên phía Dư Lạc.

“Phóng viên Dư, vào đi, vất vả rồi.”

“Ừm, cảm ơn, hôm nay tôi chỉ phỏng vấn ngắn thôi.”

Dư Lạc nói xong hai câu này mới nhận ra mình quên tắt máy, liền vội vàng ngắt cuộc gọi, tiếp tục làm việc.

Đến đây mấy ngày, công việc cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.

Nhưng mọi thứ vẫn phải bắt đầu từ ba tiếng trước.

7 giờ rưỡi.

Dư Lạc đang ăn sáng cùng Lộ Tinh Lâm.

Thật hiếm khi, Lộ Tinh Lâm chủ động quan tâm đến công việc của cô: “Khi nào em mới bắt đầu thu thập tài liệu?”

Mấy ngày nay, thật ra Dư Lạc vẫn luôn chuẩn bị cho công việc, vì lúc trước nhiệm vụ giao đến quá đột ngột, cô bị sắp xếp đến đây ngay lập tức.

Và cô cũng không biết liệu mình có giống như những người khác, bị Lộ Tinh Lâm đuổi đi sau 48 tiếng không, cho nên cô chỉ có thể cố giữ bình tĩnh.

Dù sao, muốn hợp tác, vẫn phải vượt qua cửa ải Lộ Tinh Lâm trước.

Sau khi đến đây, cô đoán rằng nhiệm vụ này khả năng cao có thể sẽ hoàn thành, liền thức đêm chuẩn bị một số tài liệu và kế hoạch phỏng vấn.

Nhưng khi Lộ Tinh Lâm nhắc đến chuyện này, cô không khỏi tức giận, chọc vào miếng bánh mà anh gắp đến để xả giận.

“Tài liệu trực tuyến toàn bộ tôi đã xem xong rồi, hiện tại chỉ còn thiếu điều tra nghiên cứu cùng phỏng vấn thực tế và… phỏng vấn anh.” Cô nói, ngẩng đầu nhìn anh.

Lộ Tinh Lâm cảm thấy ánh mắt của cô như muốn “gϊếŧ chết” mình.

Dư Lạc đặt nĩa lên đĩa, trách móc: “Nếu không phải người nào đó vẫn luôn la hét bắt tôi phải theo đuổi được mới chịu đồng ý, thì lúc này tôi còn ngồi ở đây ăn sáng cùng anh sao?”

Nói xong, Lộ Tinh Lâm im lặng vài giây, sau đó cười ra tiếng.

"Ồ, hoá ra là tôi làm chậm tiến độ công việc của em." Anh nói.

Dư Lạc cau mày: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Phiền thật đấy! Lần trước cô đã nói rất rõ ràng với anh rồi, ba tháng là thời gian cho tiến độ công việc, không phải để chơi đùa với anh trong ba tháng!

Cô chuẩn bị chất vấn Lộ Tinh Lâm thêm một lần nữa, thì thấy anh bất ngờ ngả người ra sau, rồi nói:

"Đi đi."

Dư Lạc ngẩn người: "Gì cơ?"

Ánh mắt Lộ Tinh Lâm dừng lại trên người cô, nghiêm túc và trực diện: "Bây giờ không bắt đầu, chẳng lẽ đợi người khác cướp công lao của em à?"

Anh biết.

Cái gì cũng đều biết.

Nếu đây chỉ là trò chơi giữa hai người, Lộ Tinh Lâm nghĩ rằng có thể kéo dài thêm một chút, kéo dài đến khi có thể giữ cô bên cạnh mình.

Nhưng người chơi mới đã tham gia.

Anh phải đảm bảo rằng Dư Lạc sẽ thắng.

Nếu cô chọn đi con đường gập ghềnh, dễ mắc kẹt, vậy thì anh sẽ mở đường cho cô.

"Ba tháng sau."

"Tôi đoạt chức vô địch, em đến tìm tôi để làm phỏng vấn."

Hôm nay Lộ Tinh Lâm là người rời chỗ trước, để lại Dư Lạc ngồi đó suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức mắt cô cảm thấy khô và ửng đỏ.

Cô mở điện thoại, phát hiện sau khi rời đi, Lộ Tinh Lâm đã để lại một tin nhắn cho cô.

【Trò chơi kết thúc, em thắng rồi.】

Một khởi đầu mơ hồ, kết thúc cũng mơ hồ không kém.

Dư Lạc nhìn tin nhắn trên điện thoại, trong khoảnh khắc đầu tiên có một cảm giác không chân thực, như vậy điều này có nghĩa là…

Những chuyện quá khứ, bọn họ có thể bỏ qua.