Chương 36

Câu lạc bộ thật sự quá lớn, không thể tham quan hết trong một buổi sáng, Liễu San San sau hai tiếng đi dạo đã than mệt, đòi trở về.

"Mệt chết rồi, tôi phải về phòng tắm một cái, nằm trên giường nghỉ ngơi. Dù sao những thứ này cũng không nằm trong phạm vi công việc, không cần phải xem tiếp, đúng không?"

Nhân viên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ gọi xe đưa chúng ta về khu ký túc xá."

Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Dư Lạc.

Thật không thể không cảm thán.

Vẫn là phóng viên Dư tràn đầy sức sống!

Hai người trở về khu ký túc xá, sau khi nhân viên hướng dẫn vài điều liền rời đi, chỉ còn lại Liễu San San và Dư Lạc đứng đối mặt nhau một lúc lâu ở cửa.

Lúc này không có ai bên ngoài, Liễu San San cũng lười giả vờ, lộ rõ tính khí tiểu thư, muốn trả lại gấp đôi những ấm ức hôm nay.

"Dư Lạc đúng không? Để tôi nói trước cho cô biết! Cô chắc cũng biết rõ tình cảnh của mình hiện tại là gì, một thực tập sinh nhỏ bé cũng dám chống đối tôi?"

"Sau này cô tốt nhất nên phối hợp chút đi, nếu không..."

Dư Lạc lạnh lùng đảo mắt qua: "Nếu không thì sao?"

Liễu San San nhớ lại cảnh buổi trưa Lộ Tinh Lâm đứng về phía Dư Lạc, đoán rằng hai người này chắc chắn có gì đó không thể nói ra.

"Nếu không, tôi sẽ nói ra mọi chuyện giữa cô và Lộ Tinh Lâm, xem cô còn dám ở lại tòa soạn làm việc không!"

Dư Lạc nghe xong, bỗng nhiên cười.

Không cần giải thích, không cần thay đổi nhận thức của người khác, chỉ cần thuận theo mà nói.

Cô không hề phản bác, chỉ nhướng mày.

"Nếu Liễu tiểu thư nghĩ rằng mình cũng có thể thu phục được Lộ Tinh Lâm, vậy thì...."

"Cứ thử đi."

Nói xong, Dư Lạc nhìn gương mặt tái mét của Liễu San San, không thèm để ý, quay lưng bước vào phòng mình.

Hoàn toàn không để ý rằng cửa phòng đối diện hé mở một khe hở.



Tô Bạch chờ cả hai người đều đóng cửa lại mới cẩn thận đóng cửa phòng mình, vẫn còn bàng hoàng vì vô tình nghe trộm.

"Đệt, này là có ý gì?" Tô Bạch lập tức quay lại, "Cậu và Dư Lạc đã đạt được giao kèo gì?"

Nghe có vẻ không đúng lắm.

Nhưng khi Tô Bạch quay lại, lại đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Lộ Tinh Lâm, anh ta sợ tới mức né sang một bên.

......Quả nhiên! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Dư Lạc, Lộ Tinh Lâm sẽ biến thành một kẻ điên! Hàng thật đó!

"Không có gì." Lộ Tinh Lâm tùy ý đáp, quay lại ngồi trên ghế sofa, "Chỉ là thú vị thôi."

Tô Bạch nghe mà đau đầu, thái dương giật giật: "Nói rõ đi."

"Theo đuổi được tôi, tôi sẽ đồng ý yêu cầu phỏng vấn của cô ấy." Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm vô cùng tự nhiên, còn mang theo chút trêu đùa.

Tô Bạch nhíu mày một chút, sau đó liền giãn ra.

Tô Bạch nói: "Hóa ra cậu nói cô ấy theo đuổi cậu, chính là kế hoạch của cậu?"

Lộ Tinh Lâm: "……..."

"Tôi đã nói mà, Dư Lạc làm sao có thể chủ động chia tay cậu rồi lại chủ động theo đuổi cậu được? Đó không phải là tính cách của cô ấy, tôi có cảm giác là cô ấy bị ép buộc."

Lộ Tinh Lâm: "……..."

"Tôi thấy cậu nếu không thì buông bỏ đi, vừa rồi cậu có nghe thấy không? Cô ấy nói với đồng nghiệp như vậy, rõ ràng xem cậu chỉ là công cụ thôi."

Theo đuổi thì cứ theo đuổi, dù gì cô ấy cũng không để ý.

"Trò chơi tình cảm vớ vẩn này cậu cứ chơi đi, xem thử Dư Lạc có để ý cậu không? Cảm giác như cậu đang tự vui vẻ một mình vậy."

Lộ Tinh Lâm im lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn chuẩn bị đi bơi.

Anh cúi đầu, thốt ra hai chữ: "Đừng quản."

Tô Bạch: ...

Được thôi, dù sao thì Lộ Tinh Lâm cũng tự nguyện, thích cái cảm giác bị bạn gái cũ xoay vòng vòng thế này.

Buổi tối, Liễu San San không gây ra chuyện gì, coi như yên tĩnh.

Chỉ là sáng hôm sau ra ngoài, Dư Lạc hiếm khi không gặp được Lộ Tinh Lâm, cô đứng ở cửa ngẩn người một lúc.

Anh có tức giận vì chuyện hôm qua không? Sau đó không muốn để ý đến cô nữa?

Nhưng Dư Lạc nhanh chóng kìm nén cảm xúc.

Chỉ là tình cờ không gặp, cũng bình thường thôi.

Cô chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng mở cửa, Dư Lạc theo bản năng ngẩng đầu lên, chuẩn bị mở miệng, tên anh đã treo ở bên môi cô.

"Lộ..." chỉ thốt ra một âm.

Chưa kịp nói xong, cô đã chạm mắt với người vừa bước ra từ phía đối diện. Dư Lạc nhận ra đó là tuyển thủ đã nói chuyện với Lộ Tinh Lâm ở sân huấn luyện hôm trước, cũng là một tay đua của đội bọn họ.

Cậu ta tựa vào cạnh cửa, nhìn Dư Lạc.

"Sao không đi cùng với Lộ?"

Dư Lạc cười nhẹ: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không thân đến mức phải cùng tiến cùng ra, chỉ là quan hệ công việc thôi."

"Vậy sao." Cậu ta gật đầu, tiến đến giới thiệu, "Phong Cảnh Thụy, tay đua số 10 của câu lạc bộ này."

"Dư Lạc, thực tập sinh kiêm biên tập viên của tạp chí Tiêm Phong." Cô tự nhiên hào phóng mà đưa tay ra.

"Đi ăn sáng không?" Phong Cảnh Thụy nói, "Vừa vặn có thể đi cùng nhau."

"Được thôi." Vừa vặn đυ.ng phải, thì cùng đi vậy.

Ở câu lạc bộ lâu như vậy, Dư Lạc vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với tay đua nào khác ngoài Lộ Tinh Lâm, vốn dĩ lần này cô đến đây với mục đích hợp tác chuyên môn.

Nhưng khi ở bên Lộ Tinh Lâm, hai người hầu như không nói về công việc.

Thực sự làm cho cô... như thể đến để yêu đương vậy.

Cho nên, báo cáo công việc hôm qua của cô cũng không có tiến triển gì đáng kể.

Phong Cảnh Thụy là người cởi mở, cũng không có gì kiêu ngạo, nhỏ tuổi hơn bọn họ một ít, giống như một cậu nhóc hoạt bát, muốn nói gì thì nói.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

"Thật sự chị và Lộ ca không có gì sao?"

"Ừ, không có gì đặc biệt cả."

"Vậy chuyện ở ngoài sân huấn luyện hôm đó là sao? Anh ấy nói chị là "đồ ăn" của anh ấy đấy! Tôi rất hiếm khi thấy anh ấy có biểu cảm đó, rất không vui, chẳng lẽ anh ấy thật sự không theo đuổi chị sao?"

"Nếu phải nói thì có lẽ là tôi đang theo đuổi anh ấy?"

Phong Cảnh Thụy đột nhiên hiểu ra, vỗ tay nói: "Khó trách anh ấy không vui như vậy!"

"Sao cơ?"

"Chị biết không, chị Lạc Lạc." Cậu ta thật sự không câu nệ, nói thẳng, "Con trai cũng có tính chiếm hữu với người đang theo đuổi mình đấy."

Dư Lạc: "…?"

Cô thực sự, không biết.

"Mặc dù nghe có chút vô lý, không cho ai có được, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu thì phải có." Phong Cảnh Thụy cười to, "Vậy tôi phải cẩn thận rồi, tôi sợ Lộ ca sẽ đánh tôi."

Cậu ta vừa nói xong, nhìn sang một bên, giọng nói đột nhiên tắt lịm.

Dư Lạc vốn đang nghe, cảm thấy buồn cười, nụ cười trên mặt còn chưa thu lại hết, thấy biểu cảm của Phong Cảnh Thụy thay đổi, cô cũng quay sang nhìn.

Kết quả là hai người đυ.ng phải với Lộ Tinh Lâm đang đi đến.

Phong Cảnh Thụy lo lắng lên tiếng: "À… Lộ... Lộ ca, không phải…"

Lộ Tinh Lâm cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng liếc Phong Cảnh Thụy một cái, rồi bước thẳng đến, nắm lấy áo khoác trên vai Dư Lạc.

Hầu như là kéo cô đi luôn.

Dư Lạc: ….

Mỗi ngày tôi rốt cuộc đã tạo nghiệp gì vậy!!

Cô bị Lộ Tinh Lâm kéo đi, lảo đảo suýt ngã, giữa đường Dư Lạc gọi anh mấy lần.

Lộ Tinh Lâm không có phản ứng gì.

Cứ thế mà đi thẳng.

Cuối cùng Dư Lạc có chút nóng nảy, "Lộ! Tinh! Lâm!"

Lúc này Lộ Tinh Lâm mới dừng lại, quay đầu nhìn cô, dùng giọng nghiêm túc gần như tra khảo hỏi cô.

"Sao lại đi cùng với cậu ta?"

Dư Lạc tuy đã nghe Phong Cảnh Thụy nhắc đến một chút, nhưng vẫn thấy Lộ Tinh Lâm có phần vô lý, cô chỉnh lại quần áo của mình.

"Lúc ra ngoài gặp phải nên cùng đi ăn sáng, có vấn đề gì không?" Cô nói một cách đúng lý hợp tình, "Nếu gặp anh ở cửa, tôi cũng sẽ đi cùng anh mà..."

Chỉ là cùng nhau đi một đoạn đường mà thôi.

Giữa hai người bọn họ thậm chí còn giữ một khoảng cách rất thân thiện, đến mức sợi tóc cũng không chạm vào nhau.

Nếu Lộ Tinh Lâm đối với khoảng cách như vậy mà cũng có tính chiếm hữu, thì thực sự có chút quá mức.

Nhưng bản thân anh, rõ ràng không nghĩ như vậy.

Lộ Tinh Lâm rũ mắt nhìn cô, ánh mắt đầy tính xâm lược, từng câu từng chữ mà nói cho cô.