Chương 13

Sau khi buột miệng nói ra câu đó, Tô Bạch cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cứng đờ mà lùi lại hai bước, cười khô khốc: “Thật trùng hợp, đã lâu không gặp.”

Dư Lạc cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại: “Ừ, đã lâu không gặp…”

Cô cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh ta.

Nhân viên hoàn toàn bối rối, nhỏ giọng lẩm bẩm: "ĐM... Hóa ra mình mới là con chuột trong ruộng dưa..."

Đột nhiên anh ta cảm thấy mình như một tên hề, mấy câu vừa rồi không khác gì một quả bom hạt nhân.

Anh ta rất biết điều, lùi sang một bên, nói: “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi ăn cơm trước đã haha…”

Tô Bạch khẽ gật đầu, vẫy tay với anh ta.

Người đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Tô Bạch và Dư Lạc đứng ở đó, cả hai cũng xấu hổ im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, Dư Lạc là người mở lời trước: “Đừng hiểu lầm, tôi đến đây vì công việc, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”

Tô Bạch hơi ngẩn ra, cũng chỉ có thể đáp lại.

“Đúng là trùng hợp thật.” Tô Bạch nói, “Cậu đã gặp Lộ Tinh Lâm chưa?”

Anh ta rất tò mò Lộ Tinh Lâm sẽ phản ứng như thế nào.

Lộ Tinh Lâm là tính tình đại thiếu gia điển hình, ghét nhất là bị người khác bất ngờ phản bội, cứ như những kẻ vô ơn vậy.

Sự ấm ức lớn nhất trong đời của vị đại thiếu gia này chính là bị mối tình đầu bỏ rơi, đến giờ bọn họ vẫn còn trêu chọc anh về chuyện này.

Dư Lạc gật đầu: “Hôm qua đã gặp rồi.”

Tô Bạch hóng chuyện: “Cậu bình thản vậy à? Không thể nào, gặp lại người yêu cũ mà không có chút phản ứng nào, lạnh lùng vậy sao?”

Lông mi của Dư Lạc khẽ run.

Phải rồi, trong mắt người khác, cô chính là kẻ phản bội lạnh lùng đó.

Dư Lạc không trả lời.

“Thế Lộ Tinh Lâm không đuổi cậu ra khỏi chỗ này à?” Tô Bạch cười khẽ.

Dư Lạc lắc đầu.

Tô Bạch: ...

Biết ngay mà! Thằng này chắc chắn lại làm con chó trung thành cho Dư Lạc rồi!

Vừa im lặng một chút, Tô Bạch lại nghe thấy Dư Lạc cười gượng, giọng cô đầy ẩn ý.

“Anh ấy không nhận ra tôi.”

Tô Bạch: ...........................

Hả?

Làm sao có thể như vậy chứ, đệt, cô ấy đang nói gì vậy?

Tô Bạch càng thêm bối rối, gãi đầu lẩm bẩm: “Đệt, chẳng hiểu hai người này đang làm trò gì nữa...”

Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên bị ai đó nắm chặt vai.

Lực tay của người đó không hề nhẹ, khiến Tô Bạch đau đớn nhíu mày, hít một hơi rồi quay đầu lại.

Quả nhiên, Tô Bạch nhìn thấy Lộ Tinh Lâm với vẻ mặt như thể mình nợ anh tám trăm vạn.

Tô Bạch: “?”

Lộ Tinh Lâm rũ mắt nhìn anh ta: “Cậu đang làm gì?”

Tô Bạch cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu, mình từ xa đến thăm, sao lại gặp phải cái biểu cảm như đang thiếu nợ thế này?

Vì vậy, anh ta lập tức chỉ vào Dư Lạc đang đứng bên cạnh.

“Nói chuyện với người yêu cũ của cậu chứ còn gì, cậu không thấy à?” Tô Bạch không hề khách sáo, “Mắt cậu mù hay là mất trí nhớ vậy, Dư Lạc nói với tôi rằng cậu không nhận ra cô ấy.”

Lộ Tinh Lâm: ...

Dư Lạc: ...

Ánh mắt của Tô Bạch di chuyển qua lại giữa hai người một lúc, rồi thẳng thắn nói:

“Hồi đi học cậu với cô ấy gây náo loạn cả trường, bây giờ quay đầu lại nói với tôi là quên à? Cậu mẹ nó đang giả vờ cái gì vậy?”

Rõ ràng là mắng Lộ Tinh Lâm, nhưng Dư Lạc lại căng thẳng hơn cả anh.

Không khí lại im lặng thêm hai giây nữa.

Tô Bạch dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn Lộ Tinh Lâm, nhưng Lộ Tinh Lâm thoạt nhìn vẫn rất thoải mái, anh liếc nhìn Dư Lạc một cái.

Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm cà lơ phất phơ, vẫn mang chút ý cười xấu xa, anh thừa nhận quá nhanh khiến người khác không thể tìm ra chút sơ hở.

"Tôi không muốn nhận, không được sao?"

Dư Lạc không quá ngạc nhiên, việc anh giả vờ không quen biết cô cũng hợp tình hợp lý. Cô chỉ im lặng cụp mắt xuống, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tinh Lâm.

"Anh đã ăn sáng chưa?"

Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, rồi chủ động hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Tất nhiên rồi." Dư Lạc chớp mắt, "Chẳng lẽ anh đã quên chuyện chúng ta hẹn hôm qua sao?"

Tô Bạch nghe thấy hai người nói chuyện ám chỉ, lại đoán được: "Lộ Tinh Lâm, sao lại thế này? Cậu thật sự..."

Lộ Tinh Lâm biết anh ta định nói gì, đảo qua một ánh mắt lạnh lùng, khiến Tô Bạch im miệng, sau đó giải thích.

"Cô ấy đang theo đuổi tôi, cậu không nhìn ra à?"

Tô Bạch: ...

Thực sự không nhìn ra.

"Đúng vậy, tôi đang theo đuổi anh ấy... Vì vậy..." Dư Lạc nhân cơ hội nói thêm, rồi quay sang nhìn Lộ Tinh Lâm, "Anh có thể đợi tôi một lát không?"

Lộ Tinh Lâm liếc nhìn Dư Lạc, rồi nói: "Được."

Tô Bạch: "..."

Hai người con mẹ nó rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai đây?

Anh ta hoàn toàn không còn lời nào để nói nữa, cảm thấy nếu tiếp tục tham gia, mình sẽ trở thành tên hề lớn nhất thế giới, nên vội vàng để lại cho hai người bọn họ một "sân khấu quốc tế".

"Vì mọi người đều biết em đang theo đuổi tôi rồi, thì hãy thể hiện thật tốt, đừng làm tôi mất mặt." Lộ Tinh Lâm cau mày, "Ăn nhanh lên."

Tô Bạch thực sự không hiểu logic này của Lộ Tinh Lâm là ở đâu, nhưng cũng không muốn xen vào nữa.

"Hai người cứ nói chuyện đi, không quấy rầy hai người tán tỉnh nhau, cũng đừng đến quấy rầy tôi!" Tô Bạch chuẩn bị lẻn đi, "Tôi đi vào phòng nghỉ một lát."

Thật ra, ban đầu Dư Lạc cũng không hiểu vì sao Lộ Tinh Lâm lại ở lại đây.

Nhà ăn của câu lạc bộ cung cấp nhiều món ăn, nhưng Dư Lạc chỉ chọn một chén cháo đậu xanh và bánh bao đơn giản, thêm một quả trứng gà luộc là xong.

Lộ Tinh Lâm nhìn đĩa thức ăn của cô, không thương tiếc mà chê bai: "Chó nhà tôi còn biết chọn đồ ăn hơn em."

Dư Lạc bất đắc dĩ cười cười.

"Không có cách nào cả, tôi như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, ăn gì cũng như nhau, ăn qua loa là được rồi."

Có lẽ vì câu trả lời quá thẳng thắn, Lộ Tinh Lâm lại im lặng một lần nữa.

Bữa sáng đơn giản, Dư Lạc cũng ăn rất nhanh. Cô bây giờ ăn uống hoàn toàn không giống với trước đây.

Cô ăn ngấu nghiến, không có chút hình tượng nào.

Lộ Tinh Lâm yên lặng ngồi đối diện với cô, Dư Lạc cúi đầu ăn, không mấy khi ngẩng đầu nhìn anh. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn, cũng chỉ thấy anh đang xem điện thoại.

Khi cô ăn xong và đứng lên, đang định hỏi Lộ Tinh Lâm xem buổi chiều anh có kế hoạch gì không.

Kế hoạch của cô là để anh đưa mình đi tham quan câu lạc bộ, tiện thể trò chuyện thêm, tìm hiểu về cuộc sống của anh. Nói về cuộc sống hằng ngày chắc là cách nhanh nhất để quen lại với anh?

Nhưng Lộ Tinh Lâm nói nhanh hơn cô: "Đi theo tôi."

Dư Lạc: "…?"

Cô mê mang đi theo phía sau Lộ Tinh Lâm, xuống cầu thang, liền đi phía trước nhảy nhót.

"Đi đâu vậy?" Cô không ngờ Lộ Tinh Lâm lại có sắp xếp.

"Đưa em đi chỉnh trang lại bản thân." Lộ Tinh Lâm nói với vẻ ghét bỏ, "Hình tượng của người theo đuổi cũng rất quan trọng đối với tôi, em thế này, thiếu chút gì đó."

Bị một người không biết làm đẹp theo đuổi, hình như có hơi mất mặt.

Trước đây, dù Dư Lạc là một học sinh ngoan trong mắt mọi người, nhưng cô vẫn rất biết cách chăm chút cho bản thân. Dù sao, con gái thì không ai là không thích đẹp.

Chỉ là bây giờ, cô không còn sức lực để chăm chút nữa, công việc thật sự khiến con người ta kiệt quệ tinh thần.

Dù vẫn được khen là xinh đẹp, nhưng hoàn toàn chỉ dựa vào khuôn mặt để gánh.

Nhìn kỹ, cả người cô kỳ thật đều rất giản dị.

"Hơn nữa, cái miệng kia của Tô Bạch..." Lộ Tinh Lâm dừng lại, "Hôm nay, trước khi mặt trời lặn, toàn bộ câu lạc bộ sẽ biết về mối quan hệ của chúng ta."

Dư Lạc có chút không kịp phản ứng: "Quan hệ gì?"

Quan hệ theo đuổi của cô với anh?

Lộ Tinh Lâm lại bị tức cười, bước chân dừng lại, anh hơi nghiêng người, chắn tầm nhìn về phía trước của Dư Lạc.

Thế giới của Dư Lạc lập tức bị anh bao trùm, cùng với mùi hương quen thuộc nhưng xa lạ trên người anh.

Hành động cúi người của Lộ Tinh Lâm khiến Dư Lạc suýt nữa phản ứng theo bản năng mà lao vào lòng anh, bởi vì trước đây, mỗi khi anh làm vậy, chính là để cô ôm.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể đứng tại chỗ, nghe Lộ Tinh Lâm cười khẩy chế giễu.

"Sao thế, bạn gái cũ? Định chơi trò phong thủy luân chuyển với tôi à?"

Dư Lạc: …

"Không." Dư Lạc nhìn thẳng vào mắt anh, "Chỉ là anh đột nhiên không giả vờ nữa, tôi không kịp phản ứng."

Lộ Tinh Lâm: “………”

Hôm nay đi ra ngoài, vẫn là chiếc siêu xe màu vàng tươi hôm trước, trước khi Dư Lạc lên xe, Lộ Tinh Lâm rất lạnh lùng và nghiêm túc nhắc nhở.

"Ngồi ở ghế sau."

"Trước khi tôi đồng ý, đừng nghĩ đến chuyện tự lên vị trí đó."

Dư Lạc biết đúng mực, cô cũng không giận, chỉ ngoan ngoãn đáp: "Ừ, biết rồi, trước khi theo đuổi được anh, không thể ngồi ghế dành riêng cho bạn gái mà!"

Câu trả lời của cô rất lịch sự, nhưng vẫn nghe thấy Lộ Tinh Lâm cười nhạo một tiếng, dường như không mấy hài lòng.

Sau khi lên xe, Dư Lạc mới bắt đầu hỏi Lộ Tinh Lâm rốt cuộc anh đã sắp xếp cho cô những gì.

Cô chắc chắn muốn tự mình trả tiền.

Lộ Tinh Lâm cũng không chớp mắt, bắt đầu trả lời ngay.

"Trước tiên đi đến spa làm lông mi và móng tay, còn có chăm sóc da mặt."

"Sau đó đi mua quần áo."

"Cửa hàng tôi đã chọn xong rồi."

Nhìn vào, anh quả thật rất hiểu quy trình làm đẹp của con gái. Nhiều năm như thế, người theo đuổi anh nhiều đến vậy, chắc anh cũng đã trải qua không ít mối tình rồi nhỉ?