Chương 12

"Nhưng phải nói thật! Đồ ăn trong tủ thực phẩm của chúng tôi cũng ngon lắm đấy! Lát nữa đi ngang qua, tôi sẽ dẫn cô đi xem thử nhé."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến nhà ăn.

Vừa bước vào, Dư Lạc liền nhìn quanh để tìm bóng dáng Lộ Tinh Lâm. Anh luôn thích chọn vị trí ở góc khuất nhất, gần cửa sổ. Vị trí mà anh ghét nhất là gần lối cầu thang, nơi nhiều người qua lại.

Lúc đầu, Dư Lạc cảm thấy rất ngạc nhiên, vì cô luôn nghĩ rằng Lộ Tinh Lâm sẽ thích ngồi ở những chỗ nổi bật. Nhớ đến đây, bao kỷ niệm lại ùa về.

"Lộ Tinh Lâm, cậu sao lại thế này? Bây giờ lại điệu thấp như vậy, ăn cơm cũng phải chọn chỗ khuất nhất." Một người bạn của anh trêu chọc.

"Vẫn luôn điệu thấp." Lộ Tinh Lâm nói, ngẩng cằm, "Nổi bật để làm gì? Chọn những chỗ dễ thấy nhất chẳng khác gì để người ta vào vườn bách thú ngắm khỉ."

Chỉ để cho người ta nhìn.

"Chỉ là ăn cơm thôi, yên tĩnh một chút, ăn ngon." Nói xong, Lộ Tinh Lâm đặt khay cơm của mình ở một góc rất xa và yên tĩnh.

Sau đó .....

Anh gọi cô qua.

"Này, cô gái ngoan bên cạnh, vị trí của cậu che mất tầm nhìn của tôi rồi."

Dư Lạc: "?"

"Cậu là tiểu bá vương sao?" Dư Lạc chậm rãi ăn, không hiểu, "Chỉ là ăn cơm thôi, cậu nhìn cái gì?"

"Cậu không nhận ra à?" Lộ Tinh Lâm giơ tay chỉ cho cô xem cây mộc lan ngoài cửa sổ, "Từ góc này của tôi nhìn ra."

Hoa mộc lan đang nở rộ.

Trước đây Dư Lạc không hề để ý, cô luôn chọn ngồi dựa lưng vào cửa sổ và cũng thích ngồi ở góc. Nhưng lý do cô chọn ngồi ở đây là vì cô ăn rất chậm, không muốn làm phiền người khác đi lại, vì vậy cùng bạn bè chọn ngồi ở vị trí khuất nhất.

Không ngờ chỗ này đã đủ khuất mà vẫn bị Lộ Tinh Lâm tìm thấy, còn yêu cầu cô nhường chỗ.

Đúng là đại thiếu gia :)

"Không đâu." Dư Lạc từ chối, "Cậu bảo tôi nhường chỗ, không cho tôi chút lợi lộc, tôi đương nhiên không thể đồng ý."

Ai nói nhất định phải nghe theo Lộ Tinh Lâm.

"Cậu qua đây đi." Thiếu niên cười một cách ngông nghênh, "Chỗ bên cạnh tôi, nhường cho cậu ngắm hoa."

Dư Lạc: "..."

Lúc đó, Dư Lạc cảm thấy vô cùng khó hiểu trước thái độ của Lộ Tinh Lâm, nhưng điều khiến cô khó chịu hơn là cuối cùng cô lại đồng ý chỉ vì lý do ngớ ngẩn như thế.

Nếu không phải vì hoa mộc lan quá đẹp, cô nhất định.... sẽ không đồng ý!

Khuôn viên trường cấp ba của bọn họ trồng rất nhiều cây mộc lan, nhưng Dư Lạc chưa bao giờ tìm được vị trí tốt để thưởng thức chúng, từ cửa sổ lớp học chỉ nhìn thấy cây ngân hạnh và một hàng cây thường xanh.

Mỗi lần sau tiết thể dục, cô cùng bạn thân trở về phòng học, dừng lại dưới những cây mộc lan đó ngắm nhìn một lúc. Đôi khi cô còn nhặt vài cánh hoa rơi, mang về ép khô làm thẻ kẹp sách.

Thế nên, cô thực sự đã di chuyển sang ngồi bên cạnh Lộ Tinh Lâm, đồng thời Dư Lạc cũng cảm thán như những người bạn của anh.

"Lộ đại thiếu gia, chẳng phải cậu nên chọn vị trí nổi bật nhất sao?"

Lộ Tinh Lâm: "?"

"Tôi nghĩ cậu sẽ rất thích cảm giác khi có người đi ngang qua, đặc biệt là các cô gái, nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ và trông đợi."

Các nam sinh cao trung, đúng là thời điểm thích thể hiện nhất, được nhiều cô gái thích cũng giống như cách khẳng định giá trị của bản thân.

Dư Lạc nghĩ rằng cô rất hiểu rõ suy nghĩ của những nam sinh này.

Nhưng cô không ngờ rằng, lúc đó Lộ Tinh Lâm lại cười nhạt, "Ai nói với cậu là tôi thích?"

Tay Dư Lạc đang gắp thức ăn chợt khựng lại, cô nhớ lúc đó Lộ Tinh Lâm khẽ nhướng mày, đứng dậy, mở hết rèm và cửa sổ đang cản trở. Những cánh hoa mộc lan bên ngoài bị gió thổi vào, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Dư Lạc.

Sạch sẽ và nguyên vẹn hơn những cánh hoa cô từng nhặt dưới đất.

Gió cũng thổi tung chiếc áo sơ mi đồng phục của Lộ Tinh Lâm, làm nó phồng lên, gió ùa qua tai cô.

Lộ Tinh Lâm đột nhiên quay lại, nghiêm túc nói một câu: "Tôi là người rất thuần khiết."

Hồi tưởng đến đây.

Dư Lạc bỗng tự hỏi, lúc đó cô đã nghĩ gì nhỉ?

Hình như…

Trong lòng cô đã bật ra một đoạn dài.

[Cậu, Lộ Tinh Lâm, suốt ngày cà lơ phất phơ, thư tình chất đầy ngăn bàn, thứ nhiều nhất trên bàn cậu chẳng phải đề thi hay sách vở, mà là những bức thư tỏ tình từ người khác gửi đến.

Các cô gái lớp bên cạnh lấy cớ đi vệ sinh, mỗi ngày kéo nhau thành nhóm đi ngang qua lớp chúng ta, hoặc lấy lý do mượn đồ, thực chất là đứng ở cửa ngắm xem cậu có ở trong lớp hay không.

Còn khi cậu đi ngang qua cửa lớp khác, lập tức có người quay đầu nhìn.

Rõ ràng cậu được rất nhiều người theo đuổi và yêu thích như vậy, chẳng lẽ cậu không nhận ra sao? Cậu đang giả vờ ngây thơ à?

Được người ta thích mà không cảm nhận được, nếu không phải ngốc thì là giả tạo.

Thuần khiết?

Nếu cậu thực sự thuần khiết, tôi, Dư Lạc, sẽ đứng chổng ngược để gội đầu.]

Nhưng lúc đó Dư Lạc chẳng nói gì cả, chỉ khẽ mỉm cười, rồi nói: "Được thôi, hoa hồ điệp thuần khiết."

Lộ Tinh Lâm: …

"Ba chữ phía sau đổi đi."

"Đổi làm gì." Dư Lạc cười nhạt, "Chẳng lẽ cậu không giống hoa hồ điệp thu hút ong bướm sao?"

Lộ Tinh Lâm: …

Cuối cùng, trong chuyện này, Lộ Tinh Lâm cũng chẳng thể cãi lại được Dư Lạc.

Bởi cái phong thái tự nhiên, có chút hư hỏng đó, dường như là điều không thể gột rửa.

Sau này, Lộ Tinh Lâm cũng từ bỏ, trực tiếp thừa nhận, nhưng kèm theo một lời giải thích.

"Không còn cách nào khác, vì tôi quá đẹp trai."

"Giữ bộ mặt tệ nhất mà đi theo phong cách tình yêu thuần khiết, chẳng phải rất kí©h thí©ɧ sao?"

Có kí©h thí©ɧ không, lúc đó Dư Lạc không biết, nhưng cô đã biết điều đó sau này, vào mùa hè ngắn ngủi khi cô hẹn hò với Lộ Tinh Lâm.

Khi anh vụng về, trúc trắc mà hôn cô, đầu ngón tay cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên lỗ tai của Lộ Tinh Lâm.

Ồ.

Đúng là một tiểu cẩu ngây thơ.



"Đây rồi! Đây chính là tủ thực phẩm của chúng tôi!" Giọng nói hào hứng của nhân viên một lần nữa kéo Dư Lạc trở lại thực tại.

Dư Lạc không tìm thấy Lộ Tinh Lâm ở vị trí mà cô nghĩ anh thường ngồi.

Lạ thật...

Anh rõ ràng rất thích ngồi ở chỗ đó mà.

“Đồ uống lạnh và nóng được chia thành hai tủ riêng biệt, mì và cơm ăn liền ở một tủ, và đây là tủ đồ ăn vặt của chúng tôi…”

Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu, rõ ràng có chút tự hào. Dư Lạc lập tức quay đầu lại, không thể để người ta đứng đây một mình được.

Cô quay đầu lại, bắt đầu chú ý đến những tủ đồ ăn vặt. Có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ... Tâm trạng của Dư Lạc đột nhiên trở nên dao động.

Bên trong tủ có rất nhiều món ăn vặt mà trước kia cô từng rất thích, đều khá đắt, nhưng sau này...

Sau này...

Gia đình cô gặp biến cố, và cô không còn mua những thứ này để ăn nữa.

“Tiêu chuẩn ăn uống của chúng tôi thực sự rất cao, toàn là đồ ăn vặt nhập khẩu đó.”

Không khó hiểu khi nhân viên phục vụ lại tự hào như vậy khi nói đến điều đó.

Dư Lạc đáp lại bằng một tiếng "ừ" đầy hờ hững, không hứng thú.

Trong lúc nhất thời nhân viên không chú ý đến sự buồn bã của cô, tiếp tục nói: “Hiện tại cô chưa có thẻ ID nhân viên nên không thể mở tủ được, để tôi lấy một ít cho cô mang về phòng ăn nhé.”

Dư Lạc lập tức từ chối: "Cảm ơn, tôi không thích ăn vặt, hơn nữa, con gái mà, phải giảm cân chứ."

“Giảm cân gì, cô có mập đâu!”

“Thật sự không cần đâu…”

Trước đây cô rất thích ăn vặt, nhưng sau này cô nhận ra rằng ngay cả những món ăn vặt này cũng có thể gây nghiện, và quá trình cai nghiện cũng không hề dễ dàng.

Dư Lạc từ chối, có chút theo bản năng mà né tránh, quay đầu định rời đi.

“Tôi vẫn nên…” đi tìm xem Lộ Tinh Lâm ở đâu.

Cô vừa quay người thì bất ngờ đυ.ng vào một người. Cả hai đều đau đến hít một hơi lạnh, Dư Lạc nheo mắt ngẩng đầu lên.

Trông có chút quen mắt…

Nhưng trong giây lát, cô không nhớ ra đó là ai.

Cho đến khi nhân viên phục vụ nhận ra người đó, liền lên tiếng trước: “Ôi! Anh Tô! Khách quý đấy, anh đến tìm anh Lộ sao?”

Cái gì, Tô Bạch?

Người bạn thân nhất của Lộ Tinh Lâm từ thời cấp ba, người hiểu rất rõ chuyện giữa Lộ Tinh Lâm và cô.

Dư Lạc còn chưa kịp chào hỏi thì Tô Bạch đã nhận ra cô, sửng sốt một chút, kinh ngạc hét lên:

“ĐM! Dư Lạc!”

“Lộ Tinh Lâm lại làm con chó trung thành cho cậu à?”

Dư Lạc cảm thấy việc gặp bạn của người yêu cũ còn khó chịu hơn cả gặp chính anh.

Biểu cảm của cô cứng đờ lại, có chút không biết phải làm gì.

Dù sao, trước khi gặp lại Lộ Tinh Lâm, cô đã biết sự việc này sẽ xảy ra, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Nhưng sự xuất hiện của Tô Bạch lại hoàn toàn ngẫu nhiên.