🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Thương Ôn Hứa xách chai nước tương trở về nhà bạn, vừa vào cửa đã thấy mấy đại lão gia tụ tập trong phòng khách mỗi người ôm một cái điện thoại di động, kích động hô đánh hô gϊếŧ.
Mấy người nghe được động tĩnh ở cửa, tầm mắt theo bản năng đều bị hấp dẫn, Trần Viễn tùy tiện cầm điện thoại từ trên ghế sa lon đứng lên, kêu rên: “Lão đại rốt cục cũng trở lại rồi, tôi vừa tìm được nước tương trong tủ bếp, còn nhắn tin cho cậu. ”
Thương Ôn Hứa đi thẳng đến phòng bếp, quả nhiên có một chai nước tương chưa mở đang yên lặng đứng ở đó.
Thương Ôn trầm mặc đem nước tương trên tay mình cũng đặt lên.
Chiều nay bọn họ đã mua trước nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị, Thương Ôn Hứa xào món ăn cuối cùng liền bê lên bàn, mấy người Hàn Thành không biết từ đâu biến ra một cái bánh sinh nhật, thừa dịp anh vắng mặt lấy thế sét đánh không kịp che tai đặt bánh ngọt ở giữa bàn.
Anh bê cơm từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cái bánh ngọt không lớn không nhỏ trên bàn, vẻ mặt sững sờ một chút.
Sinh nhật của hai năm trước thì năm đầu tiên là bởi vì tất cả mọi người mới biết nhau, không ai quan tâm đến sinh nhật của ai. Đến năm sau, mọi người muốn tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng vào ngày đó bọn họ lạ có công việc, kế hoạch tổ chức sinh nhật bất ngờ cho lão đại cũng đành ngâm nước nóng.
Năm thứ ba này, mấy anh em rốt cục cũng tổ chức sinh nhật cho lão đại.
Thương Ôn Hứa cũng không biết đã bao nhiêu năm không chính thức tổ chức sinh nhật, ăn bánh kem, không nghĩ tới bọn Hàn Thành bình thường thoạt nhìn thô ráp, lúc này lại biết tạo ra kinh hỉ, biết mua cho anh một cái bánh sinh nhật.
Nhưng Thương lão đại của chúng ta cảm động là một chuyện, trong lòng muốn tìm người tính sổ lại là một chuyện khác.
Nếu như không phải Trần Viễn ồn ào trong nhà không có nước tương, anh cũng sẽ không ra ngoài.
Nếu anh không ra ngoài, sẽ không đυ.ng phải cái viện thảo gì đó.
Lúc này trong lòng Thương lão đại có chút bực tức, hoàn toàn quên mất lúc trước Trần Viễn nói trong nhà không có nước tương, chính anh là người đứng mũi chịu sào tỏ vẻ muốn đi ra ngoài mua, mấy người Trần Viễn làm sao lại không biết xấu hổ mà sai thọ tinh đi mua đồ? Ngay lập tức cả đám người cự tuyệt ba lần liên tục.
Nhưng mà tốc độ ra cửa của lão đại quá nhanh, bọn họ muốn ngăn cũng không ngăn cản được!
Vào nửa sau của bữa tối, các đại lão gia trong phòng sau khi uống rượu bắt đầu phóng thích bản thân, triển khai một cuộc “hỗn chiến” lấy kem làm vũ khí, Thương Ôn Hứa dẫn đầu dán cả đĩa kem lên mặt Trần Viễn.
Nhìn thấy đối phương trầm mặc, Thương Ôn Hứa mới bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi cảm thấy hả giận hơn một chút.
Nhưng mà đây chỉ là điểm khởi đầu, Thương Ôn Hứa cho Trần Viễn một đĩa kia chỉ là kéo ra lời kêu gọi “chiến tranh”, sau đó mấy người đuổi theo đối phương chạy đầy phòng, khuôn mặt tuấn tú của Thương Ôn Hứa cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ai có thể nghĩ đến, một đám đại lão gia ở trong căn hộ bôi kem lên mặt người khác, cũng có thể chơi đùa say sưa, vui vẻ vô cùng, trình độ ầm ĩ một chút cũng không thua gì những chú ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Nếu Hứa Dệt biết đêm nay trong căn hộ có tình huống như vậy, đại khái cô sẽ vuốt v3 sự cẩn thận của mình, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình còn chưa đáp ứng lời mời của đàn anh.
Bằng không, đám người bọn họ còn chưa chắc có thể chơi như bây giờ.
Tiếng cười của mọi người trong căn hộ vang vọng trong trẻo, cửa kính nối liền ban công mở ra, xa xa có thể nghe thấy tiếng vui đùa của một đám người.
Hàn Thành mệt mỏi nằm liệt trên ghế sô pha, sau khi uống rượu có chút thương xuân bi thu: “Còn hơn nửa năm nữa chúng ta sẽ tan rồi, những người anh em. ”
“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình vừa mới vào trường ngày hôm qua?”
“Ừ, thời gian sao có thể trôi qua nhanh như vậy? Chớp mắt đã đến năm thứ ba, năm nay qua đi chúng ta sẽ đi thực tập. ” Hàn Thành chiếm hơn phân nửa ghế sô pha, lão Vương và lão Trương cũng không phải người cầu kỳ như vậy, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Trần Viễn xua tay: “Thực tập cũng không phải không gặp được, sao tự nhiên lại thấy buồn như vậy? ”
……
Thương Ôn Hứa ngồi trên ghế bên cạnh bàn ăn, một tay khoác lưng ghế, tay kia cầm chai bia, anh ngồi đó yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng ngửa đầu uống hai ngụm, mùi bia kia mỗi một ngụm đều có thể cảm nhận được.
Không gắt nhưng lại làm cho cổ họng anh khó chịu.
Bàn tay anh đặt trên lưng ghế xoa xoa mi tâm, điện thoại đặt trên bàn lúc này rung lên, anh nghiêng đầu tùy ý nhìn lướt qua, nhìn thấy ghi chú nhảy trên màn hình, anh đứng lên thuận tay cầm điện thoại đi ra ban công.
Tiếng người phía sau huyên náo, gió thổi qua ban công rốt cục cũng mang theo chút lạnh lẽo sau mùa thu, anh tựa vào ban công nhận điện thoại.
“Baby, happy birthday to you!” Giọng nói hơi cao ngất của bà Ôn từ trong tai nghe điện thoại truyền tới, “Hôm nay con có tổ chức sinh nhật với bạn bè không? ”
Thương Ôn Hứa khẽ nhếch môi, vừa định trả lời câu hỏi của đối phương, không ngờ âm thanh đầu tiên của anh còn chưa phát ra, đã bị Ôn phu nhân cắt đứt.
Bên kia vẫn suy đoán: “Sẽ không thảm đến mức chỉ có một mình chứ? Con nhìn con một chút, tuổi tác qua năm này đến năm khác ngày một già đi, chờ đến lúc tổ chức sinh nhật thế nhưng không có một người bạn nào bên cạnh! ”
Bà Ôn: “Thương Ôn Hứa à, con làm mẹ rất thất vọng. ”
“……”
Thương Ôn Hứa còn chưa kịp nói câu gì, đã bị mẫu thân nhà mình quở trách một trận.
Bình thường ở thời điểm này, tranh luận là vô dụng.
Ra sức phản kháng, chỉ có thể nghênh đón một đợt áp bức lớn hơn.
Cũng may, mục đích Ôn phu nhân gọi điện thoại này cũng không nằm ở đây, Thương Ôn Hứa nhìn thấu không nói toạc ra, bàn tay búng nhẹ chiếc lá của chậu cây bên cạnh.
Ôn phu nhân cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Ôn Hứa a, tuần này con trở về, mẹ muốn tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật lần nữa. ”
“Vâng.” Thương Ôn Hứa không quá hứng thú chỉ đáp lời bằng một âm tiết.
Dựa theo sự hiểu biết của anh đối với mẹ mình, đại khái là lại muốn gọi nhà dưới lầu kia lên, sau đó trong tối ngoài sáng tác hợp anh cùng cô gái nhỏ dưới lầu.
Quả nhiên, một giây sau Ôn phu nhân lại nói: “Thuận tiện mẹ sẽ gọi tiểu ngoan ngoãn nhà dì Trương lên, con cảm thấy thế nào? ”
Thật đúng là cùng suy nghĩ của anh không sai biệt mấy.
Thương Ôn Hứa ngửa đầu, bàn tay trống rỗng xoa xoa gáy mình, “Mẹ, cô ấy hạ mê hồn dược gì cho mẹ thế? ”
Chỉ cần anh vừa về nhà, mẹ anh liền cho anh cơ hội gặp mặt cô gái dưới lầu kia.
Nhưng tạo nhiều lần như vậy, hai người bọn họ một lần cũng chưa thấy.
Điều đó nói lên cái gì?
Điều này chứng tỏ anh căn bản không có duyên với cô gái kia.
Bản thân Ôn phu nhân cũng biết dưa không ngọt, nhưng từ khi bà nhìn thấy tiểu ngoan ngoãn dưới lầu, bà cảm thấy quả dưa này vẫn phải vặn một chút, vạn nhất bà vặn được một quả dưa vừa chín ngọt thì sao?
Ôn phu nhân nghe được lời của con trai mình, trong nháy mắt liền không vui, “Cái gì mê hồn dược? Nói bừa. ”
Cứng không được, bà liền mềm lại.
Ôn phu nhân quyết định đánh bài tình cảm, đi theo con đường ôn nhu, “Hồi nhỏ mẹ còn dẫn con đến quê nhà con bé ấy chơi, khi đó con thích tiểu ngoan ngoãn lắm. ”
Không, anh không có, điều đó là không thể.
Nghe vậy, Thương Ôn Hứa trong lòng lập tức phủ nhận ba lần.
“Mẹ, mẹ cũng không thể nói bừa.” Thương Ôn Hứa đối với lời mẹ cậu nói một chút ấn tượng cũng không có.
“Mẹ nói dối ở đâu?” Khi còn bé con canh giữ bên cạnh cũi của người ta đùa giỡn vớiđứa nhỏ, còn luôn bảo mẹ đem tiểu ngoan ngoãn trộm về nhà cho con, những thứ này con đều không nhớ rõ sao? ”
“…” Thời điểm này mới bao lớn chứ, Thương Ôn Hứa làm sao có thể nhớ rõ.
Bên kia nói tới đây, đột nhiên giật mình một cái, “Nói như vậy, con cùng tiểu ngoan ngoãn coi như là nửa thanh mai trúc mã! ”
Từ “thanh mai trúc mã” đối với Thương Ôn Hứa mà nói hoàn toàn xa lạ, bạn bè anh từ nhỏ đến lớn cùng nhau chơi đùa, đều là cùng giới tính, nhiều lắm xem như phát tiểu, anh em.
Bởi vậy nghe thấy mình đột nhiên xuất hiện nửa thanh mai, sống lưng anh hơi lạnh, đặc biệt xấu hổ.
“Không phải, mẹ, con ngay cả người ta như nào con cũng không biết, mẹ nói người ta và con là thanh mai trúc mã?” Thương Ôn Hứa xoay người, giương mắt nhìn mọi người cười thành một đoàn trong phòng khách.
“Cũng không phải là thanh mai trúc mã sao?” Bà Ôn đã nhận định như vậy.
Ở trong lòng, đem con trai nhà mình cùng tiểu ngoan ngoãn dưới lầu khóa cứng.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều hơi men say, một đám người có soà thì không ngồi, thi nhau nằm ngửa tạo thành hìn chữ X trên sàn nhà cười ngây ngô, Thương Ôn Hứa nghĩ không thể để cho bọn họ uống nữa, sốt ruột liền nói: “Mẹ, con có người thích rồi, cho nên con nghĩ mấy ý tưởng kia của mẹ nên quên đi. ”
Nói xong cũng không đợi đối phương đáp lại, liền tắt máy, vẻ mặt nghiêm túc đi vào.
Anh đi qua lấy hết chai rượu trắng trong tay bọn họ ra, Trần Viễn nằm lăn lộn trên mặt đất, “Rượu của tôi đâu? Mấy cậu đừng dừng lại, chúng ta tiếp tục uống, đêm nay không say không về. ”
Vài chai rượu rỗng nằm rải rác trên mặt đất, Thương Ôn Hứa ném hết đống đó vào thùng rác, giơ tay vỗ vỗ hai má đỏ bừng của bọn họ: “Còn tỉnh không? ”
Lão Trương đột nhiên ngồi dậy, “Tỉnh rồi, tôi đã tỉnh táo. ”
Nói xong, lại bắt đầu tự mình say sưa hát khúc sơn ca: “Núi —— đan đan tích hoa kia ~ nở ~ nha ~ ai —— hắc hắc ~ tham Bắc Đẩu a ——”
“Này! Bài này tôi hát! ” Tay Hàn Thành duỗi ra hướng xuống dưới sô pha thuận tiện cầm theo một chai rượu rỗng, thân thể hắn nghiêng vẹo, một tay nâng mặt Thương Ôn Hứa lên, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào anh tiếp tục hát: “Nương tử! A ha? Ngàn năm chờ một lần ~ chờ một lần a ha ~~~”
“Là ai ở bên tai nói yêu tôi vĩnh viễn không thay đổi ~~~” Lão Trương đoạt lấy chai rượu trong tay Hàn Thành, coi như micro giơ lên miệng gào khóc thảm thiết tiếp tục hát.
“……”
Thương Ôn Hứa không biết nói gì, một tay chụp lấy móng chó của Hàn Thành, đứng lên cách xa bọn họ mấy mét.
Cũng không biết bọn họ đã uống bao nhiêu mà biến thành bộ dạng điên cuồng như vậy.
Anh đem mấy chai bia chưa mở còn lại cùng Giang Tiểu Bạch và Sprite* đều cất vào trong tủ lạnh, nhìn bọn họ ca hát một hồi, xong lăn lộn trên mặt đất, hiện tại lại bắt đầu thi đấu kêu tiếng cá heo.
*Rượu Giang Tiểu Bạch (joyouth):
*Sprite:
Đầu Thương Ôn Hứa trong nháy mắt lớn hơn một chút, trước kia mọi người trong ký túc xá cũng không phải chưa từng cùng nhau uống rượu, nhưng chưa có ngày nào uống say như vậy.
Anh đóng cửa sổ lại, ngồi xuống khoảng trống bên cạnh sô pha nhìn bọn họ ầm ầm ĩ ĩ, thầm nghĩ liệu hàng xóm có ngại ầm ĩ sang gõ cửa hay không?
Một lát sau, thấy bọn họ không có bộ dáng muốn dừng lại, anh cũng để bọn họ tuỳ ý, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu.
Có lẽ mọi người ở trường an phận hơn hai năm, lúc này nghĩ đến năm cuối đại học đều phải chạy đi tìm việc làm, đều rất ăn ý phóng túng một phen.
Thương Ôn Hứa nhìn lửa, điện thoại di động đặt ở một bên lại rung nhè nhẹ.
Nghĩ đến vừa rồi Ôn phu nhân gọi điện cho mình, trong lòng anh không khỏi dâng lên một cỗ phiền não.
Còn tưởng rằng mẹ mình lại gửi tin nhắn, đầu anh theo bản năng lựa chọn che chắn, tùy ý để điện thoại nằm lẻ loi ở đó.
Khoảng một hai phút sau, điện thoại lại rung lên lần nữa, rồi lại yên tĩnh.
Theo tần suất này, không giống như phong cách nhắn tin của bà Ôn.
Trong lòng anh bỗng nhảy dựng lên, đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt ửng đỏ của cô trong.
Trái tim đập liên hồi, hơn nữa càng lúc càng nhanh, tiếng tim đập kia phảng phất theo máu tràn tới bên tai, sau đó không ngừng đảo quanh bên tai anh.
Ý nghĩ trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh cầm điện thoại mở khóa, tin nhắn hiện lên trong mắt thật sự là của Hứa Dệt gửi tới.
Hứa zZZ: [20 giây thoại]
Hứa zZZ: Em hát không được tốt lắm, đàn anh đừng để ý nha >人<
Click mở tin nhắn thoại kia ra, giọng nói sạch sẽ ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên trong phòng bếp.
“Chúc mừng sinh nhật anh~”
Trong cái tin nhắn thoại đó cô hát một bài chúc mừng sinh nhật, tuy rằng chỉ lặp đi lặp lại một câu, nhưng Thương Ôn Hứa lại vô cùng cao hứng cả người giống như bị ngâm trong mật đường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thấy một Tiểu Khả Ái đặt tên của nam chính thành Ôn Thương Hứa enmmm, tôi muốn cho Thương lão đại của chúng ta một cái danh xưng đúng! Hắn họ Thương, gọi là Thương Ôn Hứa >人<