Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhTầm mắt mọi người theo hướng chỉ của Hứa Dệt tập trung lên người Thương Ôn Hứa.
Nghe vậy, đôi mày kiếm của anh khẽ nhíu lại, ánh mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
Anh cũng coi như là người có danh tiếng ở thành phố S này, mỗi ngày có không biết bao nhiêu nữ sinh ở dưới lầu ký túc xá chặn anh lại, rồi tỏ tình.
Mà cô gái ngồi cách đó không xa lại cùng trường với anh, có thể cũng là một trong số nhiều người theo đuổi anh.
Vậy thì không khó để hiểu tại sao vừa rồi cô lại nhìn chằm chằm anh như vậy, có lẽ là đã nhận ra anh.
Ánh mắt của mọi người trong xe nhìn chằm chằm hai người họ, có vài người xì xào bàn tán, suy đoán xem Thương Ôn Hứa ăn mặc kín mít từ đầu tới chân có phải là người nổi tiếng nào đó đang cải trang để đi chơi hay không.
Hứa Dệt cùng chàng trai đứng cách đó không xa lại một lần nữa đối mặt nhau, nhưng mà nhìn nhau như vậy, trong nháy mắt Hứa Dệt hoàn toàn xóa bỏ những nghi ngờ lúc nãy của mình.
Với đôi mắt đẹp như vậy, làm sao có thể là một tên cướp được chứ?
Hôm nay Hứa Dệt mặc chiếc áo hoodie màu hồng nhạt có kiểu dáng rộng thùng thình, tay áo hơi phồng, phía trên cổ tay in hình một con thỏ thẹn thùng.
Gương mặt chú thỏ đỏ bừng, ngược lại có chút giống cô bây giờ.
“Này cô gái, người trước mặt là người nổi tiếng nào vậy? Không phải thần tượng của cô sao? Sao không nhanh qua đó xin chữ ký đi?” Bên cạnh Hứa Dệt là một bà lão có gu ăn mặc vô cùng thời thượng, lúc này bà ấy nhếch miệng cười ha hả vỗ vỗ cánh tay ra hiệu cho cô.
“Hả?” Môi Hứa Dệt mấp máy, hai tay giơ trên không trung còn chưa kịp hạ xuống, vẻ mặt khó xử, trong lòng giống như có mấy trăm con thỏ không ngừng nhảy loạn xung quanh.
Vừa rồi trong tình thế cấp bách cô chỉ thuận miệng nói đại một câu thôi, nếu bây giờ đi qua xin chữ ký, chẳng phải là đang muốn cô tiếp xúc với người không biết là tốt hay xấu sao?
“Đúng vậy, cô gái, gặp được thần tượng thì nên đi xin chữ ký, nếu mà bỏ lỡ thì e là sẽ hối hận cả đời đấy.” Một bác gái có giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ như hát phụ họa với lời nói vừa rồi của bà lão.
Nhất thời, trong xe không chỉ có bác gái đó, mà còn có một số người trẻ tuổi đều bắt đầu khuyến khích Hứa Dệt tiến lại xin chữ ký. Thương Ôn Hứa có dáng người cao, gầy và đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ hứng thú nhìn cô.
Dường như cũng đang đợi cô tiến tới xin chữ ký.
Vẻ mặt Hứa Dệt khó xử, ngước nhìn, liền chạm phải ánh mắt đùa giỡn của chàng trai đó, cô mím môi, khóc không ra nước mắt.
Tại sao vừa rồi cô lại gọi người ta là thần tượng được vậy?
Đúng là tự bê đá đập chân mình mà QAQ
Thân thể cô co về phía sau, xua xua tay: “Chắc là không cần đâu ạ, hình như tôi nhận nhầm người rồi.”
Dáng vẻ từ chối của cô, rơi vào mắt mọi người lập tức biến thành xấu hổ, lại có người nói: “Cô bé đừng sợ, không phải là muốn có chữ ký sao, thần tượng của cô cũng không ăn cô.”
Hứa Dệt cụp mắt, bày ra khuôn mặt khóc lóc, khuôn mặt nhăn nhó.
Cô không sợ….
Sự chú ý của mọi người vẫn còn đặt lên người cô, cuối cùng vì da mặt mỏng, cô thật sự không chịu được ánh mắt của bọn họ, đứng dậy kéo vali, cúi đầu, bước từng bước nhỏ tiến về phía chàng trai.
Lúc Hứa Dệt đi về phía anh, Thương Ôn Hứa theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại, giả bộ không nghe thấy chuyện gì.
Thật ra lúc cô bước lại gần, đầu ngón tay của anh nắm chặt điện thoại để giảm bớt căng thẳng.
“À… Xin chào.” Cô gái trước mắt chỉ cao tới ngực anh.
Hứa Dệt che mặt lại, thật sự nói không nên lời: “Thần tượng, em thật sự rất thích anh.”
Lúc này Thương Ôn Hứa mới nhìn cô, sống lưng anh bất giác thẳng lên, tận lực duy trì tư thế đứng ban đầu, rồi nói: “Hửm?”
Âm cuối hơi cong lên, mang theo ý trêu chọc.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên bị nữ sinh tỏ tình, nhưng lần này anh có chút mong chờ câu nói tiếp theo của cô.
Cô sẽ xin chữ ký của anh sao?
Ở trường Thương Ôn Hứa luôn được người ta gọi là “nam thần”, “lão đại”, “đại thần”, hôm nay là lần đầu tiên anh nghe thấy có người gọi anh là “thần tượng”.
Có phải khi thích một người và tôn thờ người nào đó nhiều hơn thì sẽ gọi là “thần tượng”, hay không?
Cô thích anh, nhưng anh không thể đáp trả lại tình cảm của cô. Thương Ôn Hứa đột nhiên bắt đầu có thiện cảm với cô gái nhỏ này.
Anh nghĩ, đợi lát nữa nếu cô muốn chữ ký, anh nhất định sẽ ký tên cho cô.
Khi Thương Ôn Hứa đang cân nhắc xem nên ký tên theo kiểu nào, thì cô gái lại gằn từng chữ một, vô cùng “thâm tình” nói: “Thần tượng, em, thật, sự, rất, thích anh.”
Hứa Dệt cắn răng, giả vờ nói: “… Tuy là, bây giờ anh vẫn là một người ở trong tuyến mười tám, nhưng em có thể nhớ rõ từng nhân vật mà anh diễn.”
Về sau càng nói càng thuận miệng, hai tay Hứa Dệt ôm ngực, bắt đầu chế độ bịa chuyện và thổi rắm cầu vồng*: “Em thích nhất chính là vai diễn y tá trong “Chuyện tình đồng quê” của anh, kỹ năng diễn xuất của anh quả thực rất có hồn. Mỗi lần nhìn thấy anh, em cảm thấy anh chính là người y tá đã cứu rất nhiều binh lính trong thời kỳ kháng chiến đó!”
(*Thổi rắm cầu vồng: Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.)
“Em tin là trong vòng mười tám năm, anh chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao sáng nhất, thần tượng anh phải cố lên! Em sẽ luôn ủng hộ anh!”
Hứa Dệt nắm chặt hai tay, bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Không ngờ… Khi nhìn gần, đôi mắt của người này lại đẹp đến mức khiến một người con gái như cô phải ghen tị.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt chàng trai đó đang tràn ngập sự hoài nghi và không thể tin được.
Hứa Dệt yên lặng nghĩ, lời vừa rồi có phải cô nói hơi quá rồi không?
Cô… Cô chỉ là muốn thể hiện sự kích động của một fangirl khi nhìn thấy thần tượng mình thôi mà? Trên TV người ta đều diễn như vậy?
Dù sao để xin chữ ký của một “thần tượng” trăm năm khó gặp, cô cũng phải giả bộ một chút chứ?
“À… Thần tượng, anh có thể ký tên cho em không?” Hứa Dệt rốt cục cũng vào vấn đề chính.
Thật ra cô vô cùng lo lắng, sợ là chẳng may người trước mặt này thật sự là một tên cướp thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng trên xe buýt có nhiều người, anh ta là người mới nhất định sẽ không dám làm gì cô, nhưng lát nữa anh ta xuống xe đi theo cô thì sao?
Nghĩ đến đây, cô toát mồ hôi lạnh.
“……”
Thương Ôn Hứa không ngờ là cô gái trước mặt lại nói những lời này, hơn nữa những chuyện cô nói hoàn toàn không liên quan tới anh.
Chữ ký?
Chữ ký nào?
Còn ký tên gì nữa?
“Khụ khụ…” Trước khi lên xe, anh vất vả lắm mới nhịn ho được, nhưng lúc này nó đã gây trở ngại cho anh, không bởi vì anh đẹp trai mà buông tha.
Anh ho đến mức hốc mắt phiếm hồng, giơ tay kéo khẩu trang của mình xuống, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của mình, khàn giọng nói: “Thần tượng của cô, trông như này à?”
Không có khẩu trang che lại, lúc này Hứa Dệt mới nhìn rõ được vẻ mặt của chàng trai, đường nét khuôn mặt tinh xảo, mày kiếm mũi thẳng môi cong, nhưng khuôn mặt trắng bệch, giống như là đang bị bệnh.
Là một tên cướp xinh đẹp.
Trong nháy mắt Hứa Dệt sững sờ.
Không đúng, đó là một y tá xinh đẹp.
………
Cũng không phải.
“Đã đến trạm xe S, đừng quên cầm theo đồ đạc, lúc mở cửa…”
Khi xe buýt đến trạm, tiếng thông báo vang lên, Hứa Dệt hoàn hồn, lúng túng xin lỗi người trước mặt: “Thực sự xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”
Thủ đoạn nhận sai người và xin lỗi là ý tưởng của Hứa Dệt đã nghĩ trước, chỉ là cô không nghĩ tới đối phương lại là một soái ca ~~
“Không sao.” Sau khi cửa mở ra, Thương Ôn Hứa gật đầu với cô, đeo khẩu trang lên, rồi theo dòng người ra khỏi xe.
Hứa Dệt thấy mọi người đã đi gần hết, lúc này cô mới nhận ra, mình cũng xuống ở điểm dừng chân này, liền vội vàng kéo vali ra khỏi xe.
Thương Ôn Hứa đi về phía cổng Nam, đi được một đoạn mới nhớ vừa rồi chỉ chú ý đến cô gái nhỏ, nên anh đã quên trả thẻ cho người ta rồi.
Anh dừng lại, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt lướt qua đám đông náo nhiệt, rơi vào người cô gái ở cách anh khá xa.
Dáng người Hứa Dệt nhỏ nhắn, kéo theo một cái vali lớn không phù hợp với thân hình, đi trong đám đông, hình như là đang cố kéo vali đi.
Đúng lúc bên cạnh có một nam sinh đang vào trường, thấy bước chân của cô càng ngày càng chậm, liền chủ động lại gần bắt chuyện: “Em gái, thấy em mệt mỏi như vậy hay để anh giúp em nha.”
Hứa Dệt nghe vậy, ngước nhìn nam sinh bên cạnh, nam sinh đó vừa nói xong định kéo vali giúp cô.
Nhưng cô còn chưa đồng ý.
Hứa Dệt thấy hắn ta sắp đυ.ng vào vali của mình, cô liền kéo vali ra sau lưng mình: “Không cần phiền vậy đâu, tôi tự kéo được, cảm ơn.”
“Không phiền.”
Thương Ôn Hứa ở cách đó không xa khẽ nhếch cằm, thầm nghĩ sao cô gái này lại đi chậm vậy chứ, trong lòng anh hơi mất kiên nhẫn.
Kết quả tầm mắt vừa chuyển, ánh mắt dưới nón lưỡi trai híp lại, đầu lưỡi theo bản năng chạm vào quai hàm.