Fan của Bạch Ngộ Hoài chờ tin tức về anh cũng lâu lắm rồi. Nào ngờ bây giờ lại chờ phải tin tức lá cải viết cho đủ chỉ tiêu này.
[Buổi đọc kịch bản kết thúc chưa? Khi nào thì Bạch ca vào đoàn? Đến lúc đó ít nhiều gì thì có thể đi tiễn ảnh.]
[Dạo này hot lên vụ các ngôi sao livestream á, đời tôi liệu có thể nào một lần được xem Bạch ca livestream không?]
[Bộ mấy người chưa nghe tin đồn hả, nói là dạo này hình như Bạch ca có đi quay gì đó, cụ thể là gì thì không ai biết...]
Vào lúc fan đang sôi nổi thảo luận, weibo chương trình "Thoát bằng cách nào" đã đăng một poster tuyên truyền lên.
Ở giữa là một cái bóng đen rất lớn của người nào đó, xung quanh là mặt của các thành viên cố định.
Bên trên có viết bốn chữ "Lâu đài kinh hoàng" thật to.
Fan của Bạch Ngộ Hoài liếc mắt qua một cái là nhận ra anh ngay, nhưng chẳng cần nói đến fan, ngay cả người qua đường nhìn thôi cũng không dám tin.
Bạch Ngộ Hoài chịu hạ mình tham gia một chương trình nhỏ bé như vậy sao?
Cứ nghi ngờ tới nghi ngờ lui như thế, chẳng bao lâu nhiệt độ của chương trình được nâng lên. Một đêm trước khi phát sóng, tên của chương trình đã nằm chễm chệ trên hot search.
Nhiệt độ của năm thành viên cố định cũng theo đó mà tăng lên.
Mọi người bắt đầu đoán xem trong số những người này ai có quan hệ cá nhân với Bạch Ngộ Hoài, có thể khiến cho Bạch Ngộ Hoài đến cứu giúp lúc cấp bách...
Lão Tào ngồi trong phòng họp nhịn không được mà cảm thán: "Có Bạch ảnh đế tham gia có khác, đã bao nhiêu năm rồi tôi không được cảm nhận cái sự nhiệt tình kiểu vậy..."
Khổng Tương Kỳ cũng gật đầu: "Đời người được hợp tác qua một lần, quả thật là vận may lớn, liệu sự nghiệp tôi có thể lên như diều gặp gió không?"
Bình thường lúc phát sóng, bọn họ sẽ tụ tập lại cùng một chỗ để quay cảm nghĩ sau khi xem xong. Hôm nay chỉ thiếu mỗi Quý Mạnh.
Một đám người cười nói đùa giỡn với nhau, nhưng đứng trước mặt Bạch Ngộ Hoài, bọn họ cũng chẳng dám nói như vậy.
Rốt cuộc thì chương trình cũng phát sóng.
Trên các trang web chiếu trực tiếp, mấy bình luận cũng chạy rần rần.
[Ôi cái cảnh vật này... Lâu đài cổ này đẹp quá! Ai xây vậy?]
[Bỏ hoang cũng lạ thật, dùng để làm khách sạn chẳng phải là quá ngon sao? Muốn ở thử ghê.]
[Thôi xin đừng, đọc tiêu đề đi, lâu đài kinh hoàng đó.]
[Từng có người chết hả? Chưa nghe nói bao giờ.]
Bình luận cả đống, còn kèm theo mấy câu tiếp ứng cho thần tượng nữa. Trong đó người được nhắc đến nhiều nhất đương nhiên là Bạch Ngộ Hoài.
Lúc Bạch Ngộ Hoài chính thức xuất hiện, bình luận ồ ạt kéo đến dữ dội hơn nữa.
Ngay cả fan từ trước của chương trình cũng nhịn không được mà cảm thán: [Chương trình lên đời rồi, vậy mà lại mời được Bạch Ngộ Hoài! Có phải giờ chương trình hot rồi không?]
[Đây có phải là show thực thế đầu tiên của Bạch Ngộ Hoài không, nếu là thật thì nếu tôi là fan tôi cũng sẽ gào khóc đó.]
Lúc này ai ai cũng tập trung xem Bạch Ngộ Hoài trên màn ảnh.
Chờ đến khi tiến vào lâu đài cổ rồi, các thành viên khác bắt đầu đi dạo xung quanh, chỉ có mỗi Bạch Ngộ Hoài có vẻ như là có sẵn thứ tự rồi, trước tiên là hướng mắt nhìn lên lầu, sau đó là xem bốn phía xung quanh.
[Lâu đài cổ này sạch sẽ vậy, là tổ tiết mục quét dọn hả?]
[Không thể nào. Mọi người không thấy nơi này có vẻ như là có dấu vết sinh sống lâu năm sao.]
[Đm, là quỷ hay là người vô gia cư vậy?]
[??? Từ từ, Bạch ca nhặt quýt trên mặt đất kìa? Ai mang đến vậy?]
[Quý Mạnh lấy lòng có hơi rõ ràng á, cũng có hơi không được tự nhiên nữa.]
[Bạch ca đừng lên lầu mà! Lạc đàn ắt phải chết là định luật rồi đó Bạch ca!]
....
Bình luận náo nhiệt vô cùng.
Phía bên này, dạo diên Hướng lại gọi điện cho Bạch Ngộ Hoài, muốn tổ chức buổi đọc kịch bản lần nữa, nhưng lần này Bạch Ngộ Hoài từ chối đi.
Đạo diễn Hướng cố gắng nhớ lại, không lẽ hôm đó bọn họ đắc tội Bạch Ngộ Hoài à? Không có đâu nhỉ. Có đắc tội thì chắc chắn là do Đinh Hãn Băng chứ không ai.
"Cậu bận à?" Đạo diễn Hướng hỏi.
Bạch Ngộ Hoài: "Tôi phải tham gia bữa tiệc từ thiện."
Đạo diễn Hướng cảm thấy ngạc nhiên.
Đó giờ mấy cái bữa tiệc này Bạch Ngộ Hoài chỉ toàn tiền tới chứ người không tới.
Sao lần này lại muốn tự mình đi?
Bạch Ngộ Hoài lạnh nhạt nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau dó quay đầu lại hỏi Kinh Tửu Tửu: "Được chưa?"
Kinh Tửu Tửu: "Ừ ừ ừ."
Bạch Ngộ Hoài thu dáng vẻ của cậu vào đáy mắt, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác hơi khó chịu. Cảm giác này giống như anh phải đem món đồ quý báu của mình đển bảo tàng cho một đám trộm cắp nhòm ngó vậy...
Nhưng Bạch Ngộ Hoài vẫn dẫn cậu lên xe.
Đây là chuyện mà sáng sớm hôm nay anh đã đồng ý với Kinh Tửu Tửu.
Chỉ là lúc người đại diện thấy Kinh Tửu Tửu, cậu ta kinh ngạc: "Anh muốn dẫn theo cậu tiểu Bạch đi chung à? Anh đang..." Muốn công khai hay sao. Người đại diện thầm nói.
Kinh Tửu Tửu bên cạnh gật đầu: "Ừm, đi trải đời."
Người đại diện nghe xong có chút yên tâm. Nhưng vẫn do dự, nghĩ xem có nên dặn dò cậu tiểu Bạch này mấy chuyện cần phải chú ý ở tiệc từ thiện hay không. Bạch Ngộ Hoài thì có thể không cần quan tâm, những người khác thì không được.
Chờ người đại diện suy nghĩ xong thì xe cũng đã đến nơi tổ chức.
"Tí nữa cậu..." Người đại diện mở lời, thoáng nhìn sắc mặt Bạch Ngộ Hoài, liền ngậm chặt miệng lại. Ầy, là người của Bạch Ngộ Hoài mà, cậu ta lắm lời sẽ khiến Bạch Ngộ Hoài không vui.
Kinh Tửu Tửu nghiên đầu: "Hả?"
Người đại diện không dám lên tiếng đáp, vội nhảy xuống xe đi mở cửa cho Bạch Ngộ Hoài.
Phía bên ngoài nơi tổ chức tiệc từ thiện lúc này có không ít phóng viên. Người vừa mới đi thảm đỏ xong là một tiểu hoa mới nổi, các phóng viên bấm máy đầy hứng khởi.
Họ đột nhiên ngừng lại.
"Kia không phải là Hứa Tam Vũ, người đại diện của Bạch ảnh để sao? Ôi đệt! Không lẽ Bạch Ngộ Hoài đến?"
Trên xe, Bạch Ngộ Hoài đưa tay đóng cửa xe lại: "Đi cửa sau."
Tài xế nghe xong, liền đạp ga chạy đi, chỉ để lại mình người đại diên đi thảm đỏ.
Kinh Tửu Tửu ngồi trong xe, nhìn cảnh sôi nổi bên ngoài, nhịn không được mà chậc lưỡi: "Náo nhiệt quá."
Đợi đến khi tiệc tối đã bắt đầu rồi Bạch Ngộ Hoài mới dẫn cậu vào từ cửa sau. Lúc này mọi người còn cho rằng Bạch Ngộ Hoài không tới, cho nên không có bao nhiêu người để ý thấy bọn họ.
Phần quyên góp tiền thoáng cái đã kết thúc.
Các phóng viên cũng giải tán hơn phân nửa, lúc này người tổ chức tiệc tối mới xuất hiện.
Lúc Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài vào cửa, đã nghe thấy tiếng một ngời đàn ông đang phát biểu trên sân khấu: "Chào mừng mọi người đã đến tham gia bữa tiệc hôm nay..."
Dưới sân khấu có người nói: "Đó là Kinh Hạo nhỉ? Cháu của Kinh tổng Kinh Đình Hoa."
"Đúng rồi, người ta đang nắm quyền công ty giải trí Đỉnh Phong đó."
Lúc này người đại diện thấy bọn họ, lập tức đi qua.
Kinh Tửu Tửu kề tai nói nhỏ với Bạch Ngộ Hoài: "Đó là anh họ tôi đó. Gan nhỏ lắm, anh cũng thông minh đó, dắt tôi đến gặp anh ta trước."
Bạch Ngộ Hoài nhìn về phía người đàn ông kia. Gã mặc một bộ âu phục sẫm màu, dáng người không cao cũng không thấp, gen nhà này xuất sắc nên gã có thể coi là đẹp trai. Chỉ là quầng mắt hơi thâm, ba ngọn lửa trên người yếu hơn người bình thường*. Trông có vẻ lớn hơn Kinh Tửu Tửu khoảng hai mươi tuổi.
(*Theo mình tìm hiểu thì mỗi người có ba ngọn lửa trên cơ thể mình, một ở trán và hai ở hai vai. Người ta cho rằng đây là ngọn lửa khai quang trên cơ thể, là nơi chưa đựng tinh khí của con người. Chỉ cần có ba ngọn lửa này thì tà ma không thể đến gần, ngọn lửa trên trán là quan trọng nhất. Nếu mọi người muốn tìm hiểu thêm thì có thể tra cụm này 身上三把火) "Bạch ca." Người đại diện gọi một tiếng.
Người đại diện gọi xong còn nhìn qua Kinh Tửu Tửu, phát hiện thiếu niên này không có chút gì căng thẳng hay thất thố, ngược lại, phong thái của cậu lại rất thoải mái, bình thản, giống như đã từng tham gia mấy sự kiện này trăm ngàn lần rồi, ở đây cứ như là sân sau nhà cậu vậy.
Lúc Kinh Hạo phát biểu xong, rốt cuộc những người khác cũng đã chú ý đến Bạch Ngộ Hoài, lập tức không ít người muốn đến chào hỏi anh.
"Bạch ca vậy mà lại đến đây."
"Sao Bạch ca không ngồi xuống? Nếu anh mà đến sớm một chút thì chỗ ngồi trung tâm kia là của anh rồi."
Mấy minh tinh tiến đến nói chuyện với Bạch Ngộ Hoài, đồng thời cũng nhìn thiếu niên bên cạnh anh.
Thiếu niên kia mặc một bộ âu phục màu trắng, chỗ khuỷu tay hơi bó, cổ tay áo xòe ra, trước ngực còn đính một viên đá quý hình chim sơn ca. Thiết kế rẻ tiền như thế, nhưng cậu mặc lại mang đến cảm giác xa hoa.
Cả người thiếu niên như được bao bọc trong hoa, đẹp đẽ, tinh xảo.
Mấy minh tinh đều ngẩn người, sau đó mới lấy lại tinh thần mà hỏi: "Vị này là?"
Có kinh nghiệm nói dối của lần trước, bây giờ muốn nói dối tiếp thì cũng dễ dàng hơn.
Kinh Tửu Tửu mỉm cười: "Bạch Tửu, tôi là Bạch Tửu."
"? Cái tên này... cũng thật đặc biệt."
Kinh Hạo phía bên kia thấy bên này đông đúc người, cũng biết là Bạch Ngộ Hoài đến đây.
Đó là Bạch Ngộ Hoài đó.
Bây giờ Kinh Hạo đang đảm nhận vị trí tổng giám đốc của Đỉnh Phong, nhưng thấy Bạch Ngộ Hoài, gã cũng biết mình chỉ là cái móng chân. Kinh Hạo lập tức bước đến phía trước, sau đó quay đầu lại nói với Quý Mạnh: "Không phải cậu nói từng quay chương trình chung sao? Đi chào hỏi người ta đi."
Nói với Quý Mạnh xong, Kinh Hạo liền tiếp tục bước về phía trước.
"Kinh tổng." Những người khác chào hỏi gã, sau đó tránh qua một bên.
Kinh Hạo nở nụ cười thật tươi.
Gã biết Bạch Ngộ Hoài này không nói cười tùy tiện, rất kiệm lời, trừ những lúc quay phim ra thì bình thường rất khó tiếp cận. Nhưng người ta nói rằng, không ai lại ra tay đánh người đang cười...
Nụ cười trên mặt Kinh Hạo cứng lại rồi.
Là nó!
Thật sự là nó.
"Anh họ." Bên tai gã như đang vang lên tiếng của thiếu niên.
Cách ăn mặc của thiếu niên thay đổi, nhưng vẻ ngoài và khí chất thì không. Cậu vẫn đang bị dừng lại ở hình ảnh năm mười tám tuổi ấy, đẹp lạ thường. Lạ thường đến mức đáng sợ.
"Kinh tổng, Kinh tổng làm sao vậy..."
"Mau, mau gọi xe cứu thương!"
Kinh Hạo cố gắng kéo cà vạt của mình, gã đang muốn cởi cà vạt ra cho dễ thở, nhưng lúc này đầu gã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đầu óc hỗn loạn, đưa tay lên nắm lấy cà vạt rồi nhưng lại không có động tác gì khác.
Kinh hãi đến cực độ, hoảng sợ đến mức gã ngất xỉu luôn.
Quý Mạnh bên cạnh hoảng hốt, chờ đợi ngày hôm nay bấy lâu, cứ như vậy mà kết thúc sao?
Cậu ta không khỏi nhìn về phía của Kinh Tửu Tửu.
Là người đó!
Đúng vậy, là thiếu niên trong phòng của Bạch ảnh đế!
Kinh Tửu Tửu: "..."
Kinh Tửu Tửu không cảm nhận được ánh mắt của Quý Mạnh, cậu quay đầu, nói nhỏ với Bạch Ngộ Hoài: "Đấy anh xem, tôi nói anh ta nhát gan lắm mà." Nói xong cậu còn chớp chớp mắt nhìn Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Thật là nhìn không ra nha, bộ ở nhà cậu được xem là gan to sao?
Tiệc từ thiện lúc này loạn cả lên, Kinh Tửu Tửu túm lấy tay áo của Bạch Ngộ Hoài, nói: "Chúng ta đi thôi."
Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng liếc nhìn Kinh Hạo một cái: "Ừ."
Lần nữa quay lại xe, Bạch Ngộ Hoài đang cân nhắc xem nên giải thích phản ứng của Kinh Hạo cho Kinh Tửu Tửu nghe như thế nào.
Thế nhưng cậu lại mở miệng trước, khẽ thở dài một hơi rồi nói: "Phản ứng của Kinh Hạo khi thấy tôi kịch liệt quá, chắc chắn là chột dạ. Chuyện bể cá chắc chắn liên quan đến anh ta."
Hóa ra là cậu cũng nhìn ra.
Bạch Ngộ Hoài nghĩ, vậy liệu cậu có tức phát khóc không không nhỉ?
Kinh Tửu Tửu thành thạo nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên, nói: "Anh ta là con của bác cả tôi, từng ở nhờ nhà tôi một thời gian. Lúc tôi còn nhỏ, anh ta từng bắt nạt tôi..."
"Bắt nạt?" Bạch Ngộ Hoài nhíu mày.
Kinh Tửu Tửu tưởng anh không hiểu, bèn giải thích: "Ý là, bắt nạt kiểu vậy nè. Tôi ngủ trưa ở vườn hoa thì anh ta đến xé đồ tôi."
Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài chợt trầm xuống, ánh mắt tối đen lạnh lẽo như hồ nước thăm thẳm.
Đối với chuyện này, Kinh Tửu Tửu cũng không có cảm xúc gì quá lớn, cậu nói tiếp: "Sau đó cha tôi bắt lấy anh ta ném vào hồ nước. Sau đó tôi cũng không rõ chuyện gì lắm, nhưng về sau mỗi lần anh ta thấy cha tôi đều run rẩy. Thấy tôi cũng sẽ sợ hãi. Bác cả tôi và cha tôi còn cãi nhau một trận to. Anh ta vốn xấu tính, chắc chắn là rất hận tôi..."
Kinh Tửu Tửu chậc lưỡi: "Lúc tôi nghe thấy bọn họ cãi nhau, nói gì mà sau này không sinh con được..."
Sắc mặt của Bạch Ngộ Hoài lại càng khó coi hơn.
Kinh Tửu Tửu nói đến đây mới thở dài một hơi: "Theo lý thuyết thì bọn họ cãi nhau đến mức không thể giảng hòa rồi. Chỉ là vừa rồi tôi nghe thấy người ta nói, Kinh Hạo là tổng giám đốc của giải trí Đỉnh Phong. Tôi nhớ rõ giải trí Đỉnh Phong, đó là sản nghiệp của cha tôi. Cha tôi làm hòa với bọn họ..."
Kinh Tửu Tửu không thoải mái, đổi lại tư thế ngồi.
Trên mặt thiếu niên lúc này lộ ra tia phiền muộn: "Cha tôi thay đổi rồi."
Bạch Ngộ Hoài trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
KInh Tửu Tửu nhắm mắt lại, từa vào ghế xe, không muốn nói chuyện nữa.
Như là đang rất mệt vậy. Nhưng theo lời cậu nói, quỷ không cần ngủ.
Bạch Ngộ Hoài cũng mơ hồ hiểu được, đây có thể xem như là cách để cậu điều chỉnh lại cảm xúc. Không phải là cậu không biết mùi vị của ưu sầu, mà là từ nhỏ đã được sống trong sự yêu thương, được dạy dỗ tử tế, cho nên cậu không dễ bị cuốn vào những cảm xúc tiêu cực và biết cách đối mặt với tất cả mọi thứ theo hướng tích cực hơn. Giống như việc sống ở lâu đài cổ hơn bảy năm, việc duy nhất mà cậu làm khi có người đến thăm là quét tước lâu đài cho sạch sẽ, còn muốn tặng quýt nữa.
Lúc này Bạch Ngộ Hoài cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Giống như là muốn che chở, bảo vệ thiếu niên này trước mọi phiền muộn vậy.
Xe đã về đến biệt thự.
Người đại diện mở cửa xe, sửng sốt.
Bởi vì Bạch Ngộ Hoài bế Kinh Tửu Tửu xuống xe, còn thản nhiên nói: "Cậu ấy đang ngủ."
Người đại diện nghẹn lời.
Thật sự từ đó đên giờ cậu ta chưa từng thấy qua Bạch Ngộ Hoài như vậy.
Nhưng cậu ta chỉ có thể ngậm miệng, sợ lên tiếng làm phiền đến tiểu tổ tông đang nghỉ ngơi.
Bạch Ngộ Hoài bế Kinh Tửu Tửu lên lầu, thả người vào trong ổ chăn, sau đó mới lên mạng bắt đầu xem chương trình được phát sóng hôm nay.
Lúc này trùng hợp là đang chiếu đến đoạn cao trào nhất, bình luận chạy ngày càng nhiều.
[Bạch ca hiểu biết nhiều quá! Tôi phục sát đất.]
[+1 Tôi còn nghĩ Bạch ca chỉ biết diễn thôi, nào ngờ này cũng biết. Bạn trai max điểm, toàn bộ hành trình đều dẫn dắt các thành viên khác!]
[Cái khóa xích này làm tôi tò mò quá, nhốt dã thú sao? Tổ tiết mục thả hổ bên trong à?]
[Tổ tiết mục: không có tiền mua, yên tâm.]
Xẹt xẹt xẹt.
Khóa xích được mở ra.
Mọi người cầm dèn pin bước vào.
[Đoạn này xảy ra chuyện gì thế? Tổ tiết mục không gắn camera quay lại sao?]
[Hình như là mỗi thành viên đều có GoPro trên người để quay á.]
[Bạch ca thật sự rất có năng lực lãnh đạo.]
Từng ngọn đèn dần dần được thắp lên, căn phòng rất nhanh trở nên sáng sủa.
Máy quay lắc lư không ổn định, sau đó hướng về một hướng khác, rồi chậm rãi tiến về phía trước, đôi chân thon dài, tay ghế nạm ngọc, chiếc cổ trắng muốt, chiếc cằm và gương mặt xinh đẹp... Một bức tranh hoàn chỉnh đập vào mắt người xem.
Khổng Tương Kỳ: "Nhìn kìa!" "Bức tranh!"
Ngay sau đó, các bức tranh đều lọt vào trong mắt của tất cả mọi người.
Bình luận lại điên cuồng chạy.
[Ôi duma! Đây là tuyệt thế mỹ nhân nào đây?]
[Đẹp quá đi, tổ tiết mục mời người mẫu ở đâu đến thế?]
[Căn phòng tối như mực, đẩy cửa ra, những thứ đẹp đẽ được treo đầy tường...]
[Tôi vừa nổi da gà vừa điên cuồng rung động đây! Cảnh này tổ tiết mục làm đỉnh quá!]
[Trong vòng một phút, tôi muốn tất cả tư liệu về cậu ấy!]
Rating đã vượt mức 15%, lượt xem ở các trang web xem trực tiếp cũng đang điên cuồng tăng lên.
Bạch Ngộ Hoài lại cảm thấy không vui chút nào.
Mặt anh không chút thay đổi, tắt đi.
Thiếu niên đã chết rồi.
Khả năng mấy người có thể nhìn được người đẹp như vậy chỉ là 1/10.000 thôi.
- -------------------------------------------------
Lời tác giả:
Bạch ca: Còn tôi thì 10.000/10.000 được gặp nhé!