Đầu tháng chín chính là thời điểm nóng nhất trong năm, ánh nắng mặt trời phương Bắc vừa độc vừa rát khiến cho buổi tập quân sự như dầu sôi lửa bỏng.
Đã mười ngày trôi qua, nam sinh còn khá hơn một chút, ngược lại nữ sinh lại càng cảm thấy đau khổ không thể tả, kem chống nắng được các cô trang bị trong túi áo, tận dụng thời gian nghỉ ngơi lại bôi bôi chát chát.
Kể từ lần Chu Minh không biết vô tình hay cố ý làm mối Sơ Chi với bạn học Tiêu Dực “chín chắn”, cô cũng dần dần quen bọn họ.
Quả thật Sơ Chi không biết việc mình học cùng trường cấp ba với Tiêu Dực, cô không có ấn tượng gì cậu ta, nhưng cô cảm thấy cậu ta là một người tốt.
Tiêu Dực là một học sinh tương đối ngoan ngoãn, đẹp trai khỏi bàn, tính tình cũng rất hiền lành và tốt bụng, bộ quần áo quân sự trên người cậu ta hết sức gọn, là sinh viên đứng đầu hàng cũng là người đi đầu lúc luyện tâp. Vì vậy lúc này đã có nữ sinh lớp bên cạnh tới bắt chuyện với cậu ta.
Câu trả lời của cậu ta giống nhau, đều là xin lỗi.
Lúc này, tinh thần của Chu Minh và Lâm Đồng đang rất hăng hái đang đứng bên cạnh nói chuyện ồn ào.
Không hiểu sao đột nhiên Sơ Chi nhớ lại lần đầu tiên gặp “bốn chữ số”, dáng vẻ chàng trai đó khi bị bắt chuyện và cho số điện thoại đầy vẻ thờ ơ.
Lại nhìn Tiêu Dực đang áy náy nghiêm túc xin lỗi cô gái kia.
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, cô nghĩ sao sự chệnh lệch giữa người và người có thể lớn như vậy.
Từ ngày “bốn chữ số” xuất hiện đột ngột đứng phơi nắng, hơn nữa còn thuận tay lấy mất bình nước của cô thì đã mấy ngày trôi qua rồi, cô cũng không thấy anh xuất hiện nữa.
Trong lòng Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm, hy vọng vị thiếu gia này cứ vậy chờ cô trả nợ là tốt rồi, đừng xuất hiện càng tốt.
Yêu cầu này có vẻ cổ quái lại có chút phiền toái nhưng với cô đó là điều tốt.
Sau đợt học quân sự, vào buổi tối trước ngày kết thúc sẽ có đoàn thanh niên của trường tới tuyên truyền.
Mặt trời đã ngã về phía Tây, mọi người ngồi xuống đất thành từng hàng từng hàng màu xanh thi nhau nói chuyện phiếm, thật ra họ cũng không quan tâm đến xã đoàn, trừ một số người cảm thấy hứng thú.
Vốn Lâm Đồng cao nên phải đứng ở hàng nữ sinh phía trước, nhưng lúc này cô ấy lén lén lút lút đổi ví trí xuống hàng các cô để nói chuyện.
Tình bạn của các nữ sinh rất đơn giản, sau một tuần lễ học quân sự các cô đã quen thuộc và vui vẻ trò chuyện với nhau, đột nhiên đang nói chuyện có người gọi tên Sơ Chi.
Cô ngẩng đầu lên thấy một chàng trai dáng người cao to đứng ngược chiều ánh nắng trước mặt mình, khẽ mỉm cười mừng rỡ nói: “Đùng là cậu rồi.”
*
Sơ Chi cùng từng có nam sinh theo đuổi.
Cô có một khuôn mặt xinh xắn, cho dù nhìn thoáng qua cũng khiến người ta không thể ghét nổi, tính tình dễ thương ngốc ngếch, dễ nói chuyện, gia đình lại giàu có, được giáo dục tốt, hơn nữa lại là một học bá, nên cô đều có duyên với cả nam và nữ.
Từ nhỏ đến lớn, mấy chàng trai yêu thích muốn theo đuổi cô không biết xếp hàng được mấy con phố rồi.
Đáng tiếc Sơ Chi không biết yêu đương là gì.
Lúc học cấp hai cô vẫn còn hay chơi đùa với bọn con trai, đột nhiên một ngày có một người tỏ tình với cô, cô liền mỉm cười nhìn cậu ta nói “Cảm ơn tôi cũng thích cậu nha.”. Nam sinh đó cho rằng người đẹp đã nhận lời làm bạn giá mình nên mừng rỡ như điên đưa cô về tận nhà nhưng không may bị ba cô nhìn thấy, ngay lập tức một cây chổi phi ra từ cửa sổ ban công tầng hai xuống đầu chàng trai, xen lẫn là tiếng quát to đầy tức giận.
Cấp hai là thời điểm tính cách nam sinh thất thường nhất, vừa bá đạo lại vừa ngông cuồng, chàng trai đó không phục nói rằng cậu đưa bạn gái mình về nhà thì có gì sai!
Lúc này Sơ Chi đang đeo một cái cặp sách nhỏ đằng sau lưng chớp chớp đôi mắt to tròn đầy vô tội nói: “Tôi đâu phải là bạn gái cậu.”
Ba cô cho rằng con gái mình bị quấy rối, cầm cây lau nhà đuổi nam sinh kia chạy khắp khu phố.
Vào lúc đó cô đã học cấp hai nhưng thời kỳ dậy thì đến muộn.
Sau đó lên cấp ba áp lực học tập rất lớn, cô cũng không quan tâm chuyện bên ngoài, cả người hoàn toàn phòng bị kín kẽ khiến người khác không biết nên tấn công vào chỗ nào, vì thế đám con trai cứ thế thất bại từng người một.
Thế nhưng dù sao cô cũng là thiếu nữ 17 tuổi cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Sau kỳ thi đại học kết thúc, “bức thư” tìm cô rủ đi chơi.
“Bức thư” có nước da trắng nõn, cao một mét tám, khuôn mặt rất đẹp trai, cậu ta thích tập thể dục nên dáng người so với bạn cùng lứa tuổi cao to hơn rất nhiều.
Ngồi trên vòng quay mặt trời, “bức thư” tỏ tình với Sơ Chi.
Dưới bầu trời mùa hè đầy sao và trăng, những chiếc đèn trang trí của công viên được bật lên giống như những tiểu tinh linh ẩn núp trong lùm cây lặng lẽ lộ đầu ra.
Khi lên đến điểm cao nhất, trái tim thiếu nữ của Sơ Chi bị câu nói đơn giản của cậu ta là “Mình thích cậu” làm cho cảm động.
Sơ Chi chấp nhận lời tỏ tình của “bức thư”, sau đó hai người nhanh chóng rơi vào bể tình và nóng lòng mong mỏi chuẩn bị kế hoạch năm năm đại học trong ba ngày.
Mãi cho đến một tuần sau Sơ Chi vô tình nhìn thấy “bức thư” và hoa khôi trường mình đứng trước cửa quán bar, hai người họ quấn quýt lấy nhau hôn môi.
Sơ Chi bình tĩnh ngồi xổm cách đó không xa, dùng đầu ngón tay đếm số giây bọn họ hôn nhau.
Vậy mà hơn năm mười giây.
Thật là trâu bò nha.
Một phút trôi qua, cuối cùng “bức thư” và “hoa khôi của trường” cũng phát hiện ra một thiếu nữ vẻ mặt đầy kính nể chống cằm nhìn bọn họ cách đó không xa.
Tình yêu cứ thế chấm dứt, Sơ Chi thương tâm ba giây đứng đó chia tay với “bức thư”.
Thậm chí mỗi tình đầu không kéo dài được hai tuần lễ, kể từ đó về sau Sơ Chi cho rằng mình cũng có một câu chuyện để kể rồi.
Không nghĩ tới cậu ta cũng thi đậu vào trường này.
Lúc này Sơ Chi ngồi dưới đất, ngước đầu nhìn chàng trai đang đứng kia, cảnh tượng này giống với hình ảnh cô ngồi nhìn cậu ta trước cửa quán bar lần đó.
Vì cậu ta đứng ngược ánh nắng nên Sơ Chi hơi híp mắt nhìn một chút mới nhận ra, rồi “A” một tiếng.
Ngược lại Doãn Minh Thạc mỉm cười đầy phong độ, không có một chút nào gọi là hối lỗi khi nhìn thấy bạn gái cũ của mình, anh ta nhìn cô từ trái sang phải một lần, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Thật ra Doãn Minh Thạc cảm thấy mình mới là người chịu ấm ức, trước anh tỏ tình với cô gái này vì thấy cô dễ thương.
Bạn gái nhỏ bé mềm mại, nghĩ một chút cũng thấy đáng yêu.
Chuyện với hoa khôi trường kia hoàn toàn là một điều bất ngờ.
Kết thúc kỳ thi đại học mọi người đều được tự do thỏa mái, anh ta cùng mấy người bạn đi uống rượu, anh gọi Sơ Chi đến nhưng lúc đó cô bảo muộn rồi nên không tới.
Trước đó anh ta cũng không biết rằng hoa khôi trường cũng đến.
Nhà hoa khôi khá giàu nhưng thành tích học tập của cô ta không tốt lắm, tinh thần và sức lực của tuổi thanh xuân đều dồn vào những thứ khác, học tịch cũng đặt ở trường khác, cô ta chính là một học sinh dự thính.
Trước kia Doãn Minh Thạc và hoa khôi cùng từng có một câu chuyện không thể kể, hôm đó tất cả mọi người đều uống say, hơn nữa anh có mối quan hệ nam nữ khá mập mờ, dưới ánh đen mờ mịt chuyện phát sinh với bạn gái cũ cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Doãn Minh Thạc cảm thấy mình có chút xui xẻo, đúng lúc đó lại để Sơ Chi nhìn thấy.
Anh ta thở dài, nhìn cô gái bé nhỏ mặc bộ quần áo bồ đội màu xanh đang ngồi chồm hỗm trước mặt, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: “Đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?”
Sơ Chi nghiêng đầu trả lời: “Tôi khỏe lắm.”
“...”
Dường như Doãn Minh Thạc không nghe thấy: “Mình biết cậu sống cũng không tốt, mình cũng vậy, hai tháng này đều như người mất hồn, mỗi ngày trôi qua mình đều rất nhớ cậu.”
Chuyện tình sử đều là chủ đề bàn luận rất hot trước khi ngủ của nữ sinh, Lâm Đồng đã nghe kể chuyện này từ lâu, thấy anh ta nói vậy cô không nhịn được rùng mình, lườm anh ta một cái.
Doãn Minh Thạc giả vờ như không nhìn thấy, anh cũng không thèm để ý, cười cợt nhìn Sơ Chi nói: “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Sơ Chi gật đầu, nhìn anh ta rất chăm chú: “Cậu nói đi.”
Anh ta cúi đầu ho khan hai tiếng: “Cậu đi mua nước không?”
Sơ Chi định nói cô có nước rồi, buổi chiều cô vừa mới mua còn sợ không uống hết đây này.
Cô hơi do dự nhưng vẫn gật đầu, chống bàn tay xuống đất đứng lên, đi về phía trước hai bước cách xa mọi người mới vỗ vỗ bụi trên quần.
Dưới ánh nắng hoàng hôn màu đỏ tươi chàng trai và cô gái sóng vai nhau đi ra khỏi bãi tập, thỉnh thoảng chàng trai cúi đầu xuống nhìn cô gái bên cạnh đầy dịu dàng nói gì đó, hình ảnh này giống như một bức họa tuyệt đẹp.
Doãn Minh Thạc rất biết cách khiến cho con gái vui vẻ, đặc biệt là anh ta đã học cùng lớp với Sơ Chi ba năm, tuy rằng hai người qua lại không tới hai tuần lễ nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng hẹn hò bên ngoài hơn hai lần, đối với sở thích của Sơ Chi anh vô cùng hiểu rõ.
Anh ta không đi tới cây bán nước tự động mà đi thẳng tới căng tin mua cho cô một cây kem vị vani.
Sơ Chi nhíu mày, cô nghĩ hai người đã chia tay nên định đưa tiền cho anh ta.
Doãn Minh Thạc nhất định không lấy, Sơ Chi dứt khoát muốn trả tiền cho anh ta.
Anh có chuyện muốn nói nên dẫn cô đi đến toàn nhà truyền thông phía bên kia, thấy vậy bất đắc dĩ nói: “Bạn học cùng cấp ba muốn mời cậu ăn kem không được sao?’’
Sơ Chi chớp mắt, đoàng hoàng trịnh trọng nhìn anh ta: “Nếu cậu chỉ là bạn học cấp ba không phải bạn trai cũ thì được.”
“...”
Có lúc Doãn Minh Thạc cảm thấy cô nương này thật là ngốc ngếch, có lúc anh lại cảm thấy thật ra chuyện gì cô cũng đều biết chỉ là đang giả ngu mà thôi.
Sơ Chi không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ đơn thuần nghĩ như thế nào nên nói như thế, nói xong cô không nhìn anh ta mà vui vẻ xé vỏ kem ra, rủ mắt, từ từ duỗi đầu lưỡi liếʍ phần kem trắng bên trên.
Doãn Minh Thạc nhìn động tác của cô, nuốt nước bọt.
Trong lòng anh ta nghĩ hay là mình chủ động làm hòa đi!!!!
Hai người đi tới khu đất trống bên tòa nhà truyền thông, bên cạnh là sân tennis ngoài trời có mấy người đang đánh cầu.
Anh nhìn thẳng vào cô, quyết định phát bóng trước.
Doãn Minh Thạc hắng giọng một cái, mở miệng giải thích: “Chuyện ở trước cửa quán bar lần trước là chuyện ngoài ý muốn.”
Sơ Chi liếʍ một miếng kem vào miệng, nói không đầu không đuôi: “Tôi cảm thấy cậu rất lợi hại nha.”
Doãn Minh Thạc ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Tôi đã giúp cậu tính giờ rồi, hai người hôn nhau hết năm mươi tám giây đấy,” vẻ mặt Sơ Chi rất chân thành, “Cậu nín thở thật là lợi hại.”
“...”
Doãn Minh Thạc tiến lên trước hai bước, khoảng cách hai người trong phút chốc kéo lại gần nhau, Sơ Chi còn chưa kịp phản ứng bên cạnh đã truyền tới tiếng cười.
Thật ra xung quanh quá yên tĩnh, ngay cả tiếng cười đùa phía sân tennis phía xa cũng có vẻ mênh mông trốn rỗng như đám mây, nhưng tiếng cười kia lại đặc biệt rõ ràng.
Hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn thấy có một người đang đứng tựa lưng vào cây bán nước tự động ở trước cửa tòa nhà truyền thông, không biết anh đứng đó từ bao giờ, lười biếng khoanh tay nhìn bọn họ cười cười.
Doãn Minh Thạc nhíu mày, đối với việc mình đang nói chuyện đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Vị khách không mời mà đến kia không thèm nhìn anh ta, chậm rãi ngồi dậy, đi tới trước mặt hai người.
Sơ Chi nhìn thấy chàng trai đi tới trước mặt mình, sau đó lùi xuống hai bước nhỏ để kéo dài khoảng cách, nghĩ tới việc chàng trai trước mặt đã lấy đi cái bình nước yêu quý của mình, theo bản năng bàn tay cầm que kem liếʍ được một nửa giấu ra sau lưng.
Quả nhiên, chàng trai trước mặt hơi sửng sốt.
Một giây sau Sơ Chi cảm thấy hành động này của mình thật là keo kiệt, vừa lịch sự, vừa không có gia giáo.
Cô xấu hổ đỏ mặt lên, đưa bàn tay quay trở về, cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi, thật ra tôi không có ý này...”
Anh không phản ứng.
Sơ Chi cắn môi ngẩng đầu lên, thăm dò định bù đắp: “Anh muốn ăn sao? Cái này tôi ăn rồi, hay tôi mua cho anh một cái khác nhé.”
Anh cúi xuống nhìn cô, vẫn không lên tiếng.
Cho đến khi Sơ Chi tưởng anh tức giận, lúc này cô không biết mình nên làm thế nào, đột nhiên giọng nói trầm thấp của chàng trai này cất lên.
Chàng trai dùng đôi mắt đào hoa đen nhánh của mình liếc nhìn que kem trong tay cô, chậm rãi liếʍ môi: “Em ăn cái này lớn lên sao?”