Thứ bảy Sơ Chi dậy rất sớm.
Ngày hôm qua lúc về đến nhà cô liền đi ngủ cho đến tận sáu giờ sáng hôm nay, Sơ Chi mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà mười phút.
Sơ Chi không biết mình rời đi từ lúc nào.
Cô nhận điện thoại, là ba Sơ gọi tới, ông bảo ông đã đến cổng trường học rồi.
Cô một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Lần này Lục Gia Hành không kéo cô lại.
Có khả năng là bởi vì anh không muốn để ý đến cô nữa.
Cuối cùng anh cũng chán ghét cô rồi.
Anh cảm thấy cô quá phiền toái, lại nhiều chuyện, không dễ thương như tưởng tượng.
Sơ Chi buồn tẻ nghĩ.
Chiều hôm qua cô khóc rất nhiều, bây giờ chỉ cảm thấy đôi mắt đều cay, còn có chút sưng.
Bụng cũng đói, điên cuồng kêu ùng ục.
Trên lầu lặng yên không một tiếng động, âm thanh sửa chữa cũng không có, yên tĩnh khiến người ra không xác định được bên trên có người ở hay không.
Bất quá đã qua lâu rôi, hẳn là nhà anh cũng đã sớm sửa xong.
Dù sao trên lâu dưới lầu đều là hàng xóm, không biết sau này chạm mặt sẽ cảm thấy lúng túng hay không.
Hai tay Sơ Chi chống lên giường ngồi dậy, cô ngủ tương đối lâu, đột nhiên ngồi dậy liền cảm thấy chóng mặt, cô lắc lắc đầu, chậm chạp bò xuống giường rửa mặt, đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách yên tĩnh, Sơ Chi đeo dép đi vào nhà bếp, cầm hộp bách bích quy, rót một cốc sữa bò, bưng trở về phòng.
Trong phòng hơi tối, Nhĩ Sai giống như một bóng ma nhỏ, nhẹ nhàng nhảy lên trên giường.
Dường như nó cảm thấy Sơ Chi suy sụp, Nhĩ Sai nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, cái đầu nhỏ toàn lông kề sát cọ qua cọ lại.
Sơ Chi ôm nó tới, đầu cô vùi vào đám lông tơ mềm mại của nó.
“Lục Gia Hành là tên khốn khϊếp.” Cả khuôn mặt Sơ Chi đều chôn vào bên trong, giọng nói nghe rõ trầm thấp.
“Meo.” Nhĩ Sai đồng ý nói.
Sơ Chi ngẩng đầu lên, xoa xoa đám lông đen trên đầu nó: “Em biết anh ta là ai sao?”
“Meo.”
“Chính là người lần trước tới nhà chúng ta ăn lẩu tê cay đó.”
“Meo.”
“Anh ta thật đáng ghét, lần sau nếu gặp lại, em có thể cắn anh ta.”
Nhĩ Sai hăng hái: “Meo meo!!”
Sơ Chi lấp đầy cái bụng, lại ngủ tiếp thêm mấy tiếng mới mơ mơ màng màng bò dậy.
Cả người cô nằm ngang trên giường, Nhĩ Sai trong ngực cũng nằm chổng vó lên trời, một người một mèo ngủ đến khi trời đất mù mịt, gần như mười bốn tiếng đều chìm đắm trong mộng đẹp, giờ ý thức của cô có hơi chậm chạp.
Ba Sơ đã nấu xong món cháo trứng muối thịt nạc, bởi vì không biết khi nào cô mới dậy nên ông vẫn để trong nồi.
Sơ Chi rửa mặt xong, lết vào nhà bếp, múc cho mình một chén cháo bưng đến trước bàn ăn.
Ba Sơ đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế bập bênh gần cửa sổ, vừa nhìn thấy cô dậy sớm, ông kinh ngạc nhíu mày: “Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
Sơ Chi liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ.
“A” Sơ Chi phờ phạc rủ mắt ngồi xuống.
Ngày hôm qua cô mang đôi mắt đỏ ngầu trờ về, không nói tiếng nào liền đi về phòng, hôm nay như thế xem ra tâm tình vẫn có chút suy sụp.
Ba Sơ quay lại nhìn Đặng nữ sĩ đang ngồi trên ghế sa lông, Đặng nữ sĩ dùng khẩu hình nói; “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi nào có biết.”
Nhĩ Sai ngồi xổm bên chân cô lười biếng liếʍ móng vuốt, Sơ Chi chậm chạp húp cháo, nhờ tới hôm qua ba Sơ nói sẽ đi Hải Nam tránh rét, cô giương mắt lên nhìn: “Khi nào ba mẹ đi ạ?”
Thật ra hỏi câu này hơi dư thừa, Đặng nữ sĩ ngay cả váy và mũ rơm đều mặc rồi.
Quả nhiên, Đặng nữ sĩ không lên tiếng, quan sát bộ dạng cô rồi hơi nhíu mày: “Bảo bối, con có muốn đi cùng ba mẹ không?”
Sơ Chi lắc đầu một cái: “Con còn phải đi học.”
“Mẹ sẽ xin nghỉ cho con.”
Sơ Chi vẫn từ chối: “Qua một thời gian ngắn nữa thôi sẽ đến kỳ thi cuối kỳ rồi, bây giờ con không thể nghỉ một tiết học nào.”
Đặng nữ sĩ và ba Sơ nhìn nhau một lúc, họ còn muốn nói gì đó thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Ba Sơ để tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, ba Sơ nhìn lên đầy chăm chú, lại là chàng trai đẹp trai này.
Chàng trai không khoác áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, thân hình cao to kiên cường, khuôn mặt đẹp trai.
Nhìn thấy Lục Gia Hành, ông cũng cười híp mắt, hiền lành nói: “Chàng trai, hôm nay tuyết rơi, nhà chúng tôi không phơi đồ nha.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành ngừng hai giây, tầm mắt anh rơi vào đống hành lý đặt bên cửa, rất nhanh phản ứng lại.
“Không phải, cháu muốn hỏi một chút, chú có số điện thoại của ban quản lý tòa nhà này không, cháu vừa mới chuyển tới không bao lâu, hình như trên lầu bị rò nước.”
Anh vừa mở miệng, Sơ Chi đang ngồi quay lưng lại cánh cửa cứng đờ bả vai.
Cô không quay đầu lại, đẩy bát cháo trước mặt, cúi đầu đứng lên đi về phòng, nhỏ giọng nói: “Con ăn no rồi.”
Đặng nữ sĩ vẫn muốn thương lượng với cô: “Bây giờ cũng không phải là mùa du lịch, buổi chiều ra sân bay mua thêm vé cũng tới kịp, hay là con đi cùng ba mẹ nhé?”
Sơ Chi ôm lấy mèo, rầu rĩ nói: “Không, con muốn đi học.”
Ba Sơ là một người có tốt bụng, dễ thương nhưng hơi ngốc, gặp ai cũng cười ha ha, nói chuyện không nhanh không chậm, làm việc gì cũng vô cùng kiên trì.
Ba Sơ rất nhiệt tình trợ giúp cái vị vừa mới chuyển đến tầng trên không lâu, trong nhà bị rò nước không biết nên làm gì, nhìn chàng trai này rất khôi ngô giống với phong thái của ông hồì còn trẻ, lấy được số điện thoại, Lục Gia Hành nói cảm ơn, xoay người đi lên lầu.
Vừa lên lầu, anh liền bật cười.
Cuối cùng anh cũng biết tính cách của Sơ Chi giống ai rồi.
Anh vô thức cong khóe môi, mở cửa vào nhà, ngồi lên ghế sô pha.
Căn nhà đã được sửa sang xong khá lâu rồi, đệm là cô chọn, rèm cửa sổ là cô chọn, phần lớn đồ dùng trong nhà cũng là do cô chọn nốt.
Kết quả chọc người ta khóc.
Lục Gia Hành không cười được nữa.
Anh ngồi trên sô pha, vừa nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt trắng nõn.
Đôi mắt trong suốt to tròn, bờ môi hồng hào, lông mi dài cong cong.
Khi cười rộ lên gò má còn hiện lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong như vầng trăng, giọng nói nhỏ nhẹ, từ từ, mềm mại như nhân đậu đỏ bên trong bánh bao.
Nhưng lại bị anh làm cho khóc.
Trong phút chốc, Lục Gia Hành cảm giác dường như mình đã mất đi cái gì đó.
Điều tồi tệ nhất là, anh vẫn cảm thấy cô đáng yêu.
Dáng vẻ khóc cũng con mẹ nó đang yêu, quả thực hết sức xinh đẹp, trái tim đều rung động.
Lục Gia Hành đỡ trán, thờ dài.
Anh ngồi trên ghế sô pha buồn bã, một lúc sau Trình Dật gọi điện thoại tới.
Đầu bên kia điện thoại có người đang khóc lóc như sói tru quỷ gào, có vẻ đánh bài rất say sưa, giọng Trình Dật oang oang rung chuyển trời đất, anh ta khóc rất bi thương, cứ như bị đối đãi rất thê thảm: “Lục thiếu!!!”
“Ừ.” Lục Gia Hành cầm điện thoại di động để gần tai, tiếp tục buồn rầu.
Trình Dật: “Điện hạ!!! Đến! Đây! Chơi! Có em gái nữa!!!”
Lục Gia Hành mặt không cảm xúc cúp điện toại, anh đứng dậy đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, mở vòi nước trong bồn tắm ra, để nó tràn đầy nước lạnh, mới cởϊ qυầи áo.
Được mười phút, anh vung tay lên, lại mở vòi hoa sen xối một lúc, mới bước ra khỏi bồn tắm, ngồi an tĩnh một góc giường.
Thân để trần. Đợi nửa giờ, cũng không có cảm giác gì.
Thể chất mình tốt như vậy sao.
Lục Gia Hành tức giận.
Anh thất bại mặc quần áo, đi vào phòng tắm, cầm cái khăn lông chụp lên đầu, xoa xoa mấy sợi tóc ướt nhẹp.
Suy nghĩ một chút, anh quay trở lại phòng tắm, đi tới trước bồn rửa mặt, đập nắp thoát nước bồn rửa mặt, xoay van nước sang bên nước nóng.
Lục Gia Hành vặn đầy một bồn nước nóng, xoay người đi ra khỏi phòng tắm, lục tung hòm thuốc, cuối cùng anh rút ra một vật nhỏ dài ở tít rìa ngoài.
Anh cầm nó đi về phía phòng khách, nắm điện thoại di động, gọi điện cho Trình Dật.
Bên kia Trình Dật nhận điện thoại rất nhanh: “Điện hạ!!! Tôi biết cậu sẽ đến mà!!! Chúng tôi ở...”
Lục Gia Hành ngắt lời anh ta: “Bây giờ cậu giúp tôi mua một thứ mang tới đây.”
Trình Dật ồ một tiếng, dường như đã đi ra chỗ khác, tiếng ồn nhỏ hơn rất nhiều: “Thứ gì?”
“Phấn nền.”
Trình Dật: “...”
Trình Dật lờ mờ: “Nó là cái đồ chơi gì?”
“Phấn nền, tôi muốn số có màu trắng nhất, càng trắng càng tốt.”
Trình Dật trợn mắt há mồm một lúc, sau đó dường như anh ta đã hiểu ra, hỏi anh: “Cậu muốn tặng cho đàn em?”
Trình Dật nghĩ thầm tên này đúng là rất có chí hướng nha.
“Không phải,” Lục Gia Hành lạnh nhạt nói, “Tôi dùng.”
Trình Dật: “...”
*
Ba Sơ và Đặng nữ sĩ chuẩn bị cơm tối xong mới đi.
Cô cũng không đói bụng, chơi với Nhĩ Sai một lúc, làm bài tập xong, lôi một đống đĩa CD hoạt hình mèo máy Doraemon từ trong ngăn kéo để lên bàn, nằm nhoài trên ghế xem.
Hơn sáu giờ tối, Sơ Chi xem xong hai tập phim, Nhĩ Sai đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô đột nhiên lỗ tai giật giật, chân trước duỗi ra.
Sơ Chi không coi là chuyện to tát, cô giơ tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
Một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Âm thanh kia quá nhẹ, gần như không nghe thấy được, lúc đầu căn bản Sơ Chi không nghe rõ.
Cô ấn nút tạm dừng phim hoạt hình, đợi một lúc, lắng nghe kỹ càng.
Mười mấy giây sau, âm thanh lại vang lên.
Liên tục không ngừng, tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Sáu giờ tối mùa đông, bên ngoài trời đã tối, Sơ Chi bắt đầu nổi da gà.
Cô cắn môi, lặng lẽ đeo dép, đi tới cửa.
Cô im lặng không nói gì, chỉ len lén mở mắt mèo trên cánh cửa nhìn ra phía ngoài.
Lục Gia Hành rủ mắt đứng ở trước cửa, anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, không mặc áo khoác.
Vai Sơ Chi hạ xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút kỳ quái tại sao anh không nhấn chuống cửa, còn dùng sức lực nhỏ như vậy gõ cửa.
Cô đứng ở cửa không nhúc nhích, ngừng một chút, một lần nữa xoay người trở lại phòng khách, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.
Cánh cửa lại an tĩnh.
Mấy phút sau, Sơ Chi lại đứng dậy, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, vẫn thấy anh còn đứng trước cửa.
Ánh mắt cô mới vừa chạm tới, anh lại gõ cửa hai lần.
Tiếng gõ hết sức mềm yếu nhẹ nhàng, âm thanh rất nhỏ, nghe có chút uể oải.
Sơ Chi cắn cắn môi, do dự một chút.
Lại qua mấy phút, tiếng gõ cửa lần thứ tư vang lên.
Mỗi lần đều là hai tiếng rất nhỏ, gõ cũng không nhiều, có chút cẩn thận, tựa như sợ ầm ĩ đến ai đó.
Sơ Chi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh vẻ mặt một thoáng, cô mới vặn khóa cửa, mở cửa ra.
Cô nghiêm mặt, tự cho là mình đã dùng ánh mắt hung ác trừng anh, dữ dằn mở miệng: “Làm gì?”
Tiểu cô nương mặc một bộ váy nhỏ bằng bông màu trắng, làn váy được trang trí bằng đường viền hoa, lộ ra đôi chân nhỏ tinh tế trắng nõn.
Giọng nói vẫn mềm mại, như mèo con.
Dường như không có động lực.
Sơ Chi cảm thấy hay là do giọng nói mình quá nhỏ, có phải cần nói lớn tiếng hơn không.
Giọng nói cao hay là trầm thì có vẻ hung ác hơn nhỉ? Có vẻ cần một chút sắc bén hơn.
Cô đang nghĩ ngợi, Nhĩ Sai đứng bên chân liền nhảy lên vèo một cái, cắn vào ống quần Lục Gia Hành, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè, móng vuốt của nó cũng lộ ra, liều mạng cào lên trên, con mắt màu xanh giống như phát ra ánh sáng thù hận,
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi không nghĩ tới Nhĩ Sai lại tích cực hung ác như vậy, dáng vẻ còn giống như có thể động thủ, vô cùng cao hứng.
Bên chân bị một con mèo tựa như phát điên liều mạng cào anh, Lục Gia Hành cũng không hề lay động, mi mắt buông xuống, dáng vẻ có chút ngoan ngoãn.
Anh im lặng một lúc, cúi đầu mở miệng, giọng nói có chút sợ sệt, hơi thở rất yếu, mềm mại giống như tơ nhện vậy: “Tôi bị sốt.”
Sơ Chi nghi ngờ nhìn anh.
Vừa rồi không để ý tới, lúc này cô tỉ mỉ quan sát một lúc, mới phát hiện xem ra anh xác thực có gì đó không đúng.
Đầu tóc có chút lộn xộn, mấy sợ tóc trước trán rối loạn, có vài sợi còn ướt, hơn nữa sắc mặt anh cực kỳ kém.
Tuy rằng màu môi anh vốn rất nhạt, thế nhưng lúc này không phải là nhạt nữa, mà trắng bệch đến đáng sợ, tựa như thoa một lớp màu ở phía trên, không có chút hồng hào, cả người đều tiều tụy.
Sơ Chi mím mím môi, giọng nói không tự chủ chậm lại một chút: “Anh bị làm sao vậy?”
Mí mắt Lục Gia Hành run run, bờ môi trắng xám mím lại, bàn tay cầm một cái cặp nhiệt độ đưa tới, đôi mắt đào hoa đen kịt ướt nhẹp nhìn cô: “Tôi bị sốt rất cao, hiện tại tôi rất mệt, ngay cả sức lực giơ tay nhấn chuông cửa cũng không có.”
Sơ Chi cúi đầu nhìn, thủy ngân trong ống thủy tinh đã chạm đến mức cao nhất.
Sơ Chi: “...”
Đây là sốt rất cao.