Lục Gia Hành sững sờ ba giây.
Đôi mắt từ từ, từ từ mở lớn.
Anh khó mà tin được nhìn vào dấu chấm than màu đỏ trước biểu tượng hình bọt khí màu xanh lục, người sống hơn hai mười năm như anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị bị người khác kéo vào danh sách đen.
Anh bị kéo vào danh sách đen.
Thế mà bị kéo vào danh sách đen?!
Anh vắt hết óc tốn sức suy nghĩ kỹ nửa ngày mới gửi được câu xin lỗi, thậm chí ngay cả cơ hội sinh ra cũng không được, cứ chết yểu như vậy rồi.
Lục Gia Hành không nói hai lời, trực tiếp bấm số điện thoại di động gọi Sơ Chi.
Không có giọng nói a lô mềm mại như thường ngày, thậm chí âm thanh đô đô đô liên tục cũng không có.
Một giọng nữ cứng nhắc lạnh như băng vang lên: Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Số điện thoại di động cũng bị kéo vào danh sách đen.
Lục Gia Hành bất ngờ.
Anh đứng lên đột ngột, không nói hai lời chạy như bay về phía hậu trường.
Anh ngồi bên trong chiếc ghế một hồi lâu, lúc này dàn hợp xướng đang chuẩn bị bắt đầu, cũng không ít người đang len lén trốn về, Trình Dật ở phía sau nhỏ giọng gọi anh: “A Hành, cậu định đi đâu!”
Lục Gia Hành không thèm để ý, vòng vào hậu trường, bên trong toàn là người, anh tìm một vòng, mới nhìn thấy cô.
Lúc này búi tóc của Sơ Chi đã được tháo, mái tóc mềm mại xõa xuống, khuôn mặt trang điểm dày đặc đã được lau đi, cả người xem ra sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt nai to tròn, lúc đôi mắt nhìn xuống, lông mi cong cong che phủ tạo bóng râm.
Dường như cảm nhận được, Sơ Chi ngẩng đầu lên nhìn sang.
Lục Gia Hành đứng tại chỗ nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh đen kịt âm u, bờ môi mím chặt, mi tâm nhíu lại.
Trong nháy mắt, Sơ Chi nhẹ nhàng không vết tích dời tầm mắt.
Nguyên Từ ở bên cạnh gọi cô, cô nghiêng đầu, nói chuyện với nam sinh kia.
Ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, động tác cực kỳ tự nhiên.
Giống như tầm mắt cô vừa quét qua nơi không có người đứng.
Lục Gia Hành sững sờ tại chỗ, không phản ứng lại.
Thật ra ngay khi vừa nhìn thấy cô, trong nháy mắt tất cả những chuyện kia đã sớm biến mất toàn bộ không còn một mống, bặt vô âm tín.
Lúc này, anh mới đột nhiên phản ứng lại.
Anh tới đây để làm gì?
Anh đang làm cái gì vậy?
Lục Gia Hành cứng nhắc mím bờ môi mỏng lại, lần đầu tiên anh sinh ra một cảm giác hoảng loạn nào đó.
Phía trước nam sinh nói gì đó, cô gái yên tĩnh nghe, khóe môi cong lên, bên gò má hiện lên má núm nhàn nhạt, đôi mắt cũng uốn cong, như vầng trăng lưỡi liềm.
Sơ Chi đứng lên, vừa nói chuyện vừa đi tới gần kỵ sĩ của cô.
Từng bước từng bước một, khoảng cách chậm rãi rút ngắn lại.
Dường như anh muốn gọi cô, ngón tay khẽ nâng, yết hầu giật giật, không phát ra âm thanh.
Sơ Chi và cậu ta kề vai nhau đi qua, từ đầu tới cuối không thèm nhìn anh lấy một cái.
Bên cạnh cô, Nguyên Từ đang giải thích bài tập chuyên ngành cho Bạch tuộc, đi ra ngoài cánh cửa, Sơ Chi mới nhẹ nhàng thở dài.
Nguyên Từ nghiêng đầu hỏi: “Chị, chị rất hồi hộp sao?”
Sơ Chi đờ người ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Vừa nãy nhìn chị thật giống như hơi sốt sắng,” Nguyên Từ nhếch miệng cười, “Người vừa rồi là ai? Chị biết sao.”
Là một tên khốn khϊếp.
Cô lại cúi đầu xuống một lần nữa, giấu khuôn mặt mình vào trong chiếc khăn quàng cổ ấm áp, buồn buồn nói: “Không quen biết.”
Nguyên Từ “A” một tiếng, không nói nữa.
Ban ngày mùa đông rất nắng, hơn bốn giờ chiều, sắc trời đã u ám.
Hai người đi ra khỏi hội trường, bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, bông tuyết trắng tinh rơi xuống, tạo thành một lớp mỏng trên mặt đất.
Sơ Chi đứng ở phía cửa sau của hội trường, đầu vẫn cúi thấp như cũ: “Ngày hôm nay mọi người vất vả rồi.”
Nguyên Từ ngẩng người một chút, sau đó cậu ta cúi người, cười híp mắt nhìn cô: “Chị, nếu có người bắt nạt chị cứ nói với em.”
Sơ Chi gật đầu, lại lắc đầu, chậm chạp nói: “Không ai bắt nạt tôi cả.”
“Được, em đi đây.”
“Ừm.”
Thiếu niên linh hoạt nhảy xuống bậc thang, đứng dưới bậc tam cấp nhìn cô vẫy tay một cái, đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn cô vẫy tay cái nữa, rồi mới rời khỏi.
Chóp mũi Sơ Chi sượt sượt khăn quàng cổ, cô lại giơ tay kéo lên trên.
Miệng và mũi đều bị khăn quàng cổ che kín, hơi nóng theo khe hở bay lên trên, đậu trên mi mắt cô như viên ngọc trai.
Cô đứng tại chỗ chờ ba Sơ tới đón, khí trời bên ngoài có chút lạnh, Sơ Chi rủ mắt suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi vào bên trong.
Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Lục Gia Hành đứng sau lưng mình, tựa vào cánh cửa nhìn cô.
Người này cả ngày hôm nay hết lần này tới lần khác đều đứng sau lưng cô, không lên tiếng, cũng không biết đứng bao lâu rồi.
Như một linh hồn.
Một lần nữa Sơ Chi lại quay người nghiêng đầu qua chỗ khác, bỏ ý nghĩ đi vào chờ.
Quên đi.
Lạnh thì cứ lạnh đi.
Mình thích trời lạnh!!!!
Cô cứ chôn thật sâu xuống phía dưới, con mắt cũng giấu trong khăn quàng cổ, nhắm mắt làm ngơ, dùng hết khả năng giả bộ thành pho tượng bất động, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của người phía sau.
Nhưng cô không để ý là một chuyện, người phía sau vẫn đang nhìn cô lại là một chuyện khác.
Sơ Chi khó chịu hết sức, cả người không được tự nhiên, cô buồn bực ngẩng đầu lên, nhảy xuống bậc thang, dọc theo hội trường chuẩn bị đi vòng tới cửa trước.
Kết quả cô di chuyển, anh cũng di chuyển.
Phía sau tiếng giầy cọt kẹt cọt kẹt nhẹ nhàng không ngừng truyền đến, không gần không xa theo sát cô.
Sơ Chi hít một hơi sâu, dừng bước chân lại, người phía sau cũng liền dừng lại.
Dừng một chút, cô lại đi tiếp, kết quả còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp phía sau.
Một giây sau, người phía sau bước nhanh hơn, tay Sơ Chi bị túm lấy.
Lục Gia Hành cầm lấy tay cô, chân dài bước lên trước hai bước, đi tới trước mặt cô, anh quá cao, tóm tay cô cần khom lưng, vì lẽ đó tầm mắt lúc này căn bản không cao hơn cô là mấy.
Sơ Chi rủ mắt, lông mi trên mặt mang theo hơi nước, sợi tóc cũng dính hơi nước, có chút ướt nhẹp.
Toàn bộ từ đôi mắt trở xuống đều giấu trong khăn quàng cổ, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Mi mắt rủ xuống che phủ, đôi mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm mặt đất, không thèm nhìn anh.
Đây là đang tức giận.
Có lẽ rất tức giận.
Hai người giằng co một lúc, Sơ Chi không nhịn được trầm giọng nói: “Buông tay...”
Anh không phản ứng.
Cô dùng sức rút tay ra: “Anh buông tay...”
Anh vẫn nắm thật chặt, không nói lời nào, cũng không thả ra, trái lại người tiến lên phía trước nửa bước, dựa vào gần hơn.
Cô vừa kéo, ngón tay của anh liền liền từ tay áo trên cổ tay cô lui xuống, chạm vào bàn tay cô, có chút lạnh, rồi lại nóng.
Tay của cô quá lạnh, mềm mại lạnh lẽo, tựa như không xương, đầu ngón tay Lục Gia Hành vô thức nhẹ nhàng ma sát trên mu bàn tay cô.
Sơ Chi run lên, dùng sức rút tay ra.
Từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay cô chưa từng thấy người vô lại như vậy.
Tùy hứng làm bậy, cử chỉ tùy tiện, tính khí xấu xa, lại tự cho là đúng, hoàn toàn không suy nghĩ cho người khác.
Sơ Chi cực kỳ tức giận, vốn vở kịch thời gian trước bị cô đè xuống lại một lần nữa xuất hiện, thật nhanh lướt qua những lời kịch trong tâm trí, tưởng tượng ra cảnh tượng này nên mắng anh một trận thế nào.
Cô đang nghĩ ngợi, Lục Gia Hành thời dài một tiếng trầm thấp.
Anh đi về phía trước hai bước gần tới cô, đôi mắt đen kịt, giọng nói trầm thấp, hơi thở hơi trầm xuống: “Xin lỗi.”
Anh mím môi, khom lưng cúi đầu, đôi mắt không chớp nhìn cô, vẻ mặt ủ rũ, giọng nói có chút cẩn thận từng li từng tí một: “Sơ Sơ, tôi sai rồi.”
Sơ Chi không lên tiếng, bàn tay đang cố rút lại cũng trở nên bất động.
Trong chốc lát không ai nói chuyện, cô cứ như vậy cúi thấp đầu xuống, mắt nhìn mặt đất, không phản ứng.
Đột nhiên, lạch cạch một thoáng, một giọt nước rơi từ giữa hai người xuống mặt tuyết.
Một giọt nhẹ nhàng rơi xuống, không hề có tiếng động, ngay sau đó lại một giọt khác.
Sơ Chi hơi chớp mắt, dưới hàng mi dày tựa như có một chuỗi ngọc trai rơi xuống.
Lục Gia Hành cứng người tại chỗ,
Cô khóc đến im hơi lặng tiếng, im lặng rơi nước mắt, giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, mang theo một chút mơ hồ: “Anh buông tay...”
Sơ Chi cúi thấp đầu xuống, nước mắt càng ngày càng chảy dữ dội, cơ thể nho nhỏ khẽ run lên, giọng nói oan ức, mềm yếu, mang theo nghẹn ngào: “Anh đừng chạm vào tôi...”
Lục Gia Hành buông tay.
Sơ Chi vội vàng rút về, cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng lùi về phía sau một chút, từ lúc bắt đầu không hề có một tiếng động cho đến bây giờ tiếng khóc thút thít nghẹn ngào.
Cô khóc càng ngày càng dữ dội, nước mắt căn bản không ngừng được, khiến hai vai đều run rẩy.
Lục Gia Hành nhếch môi, bờ môi mỏng manh trắng xám: “Tôi không động vào em.”
Tay anh nâng lên trước mặt cô, cổ họng khàn khàn, giọng nói nhẹ vô cùng, vô cùng nhu hòa: “Tôi không động vào em nữa, xin lỗi, xin lỗi, em đừng khóc.”
Anh hoảng hồn, cũng cực kỳ đau lòng, có chút không biết làm sao, nói cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể xin lỗi.
Sơ Chi cũng không muốn khóc.
Cô vốn là muốn mắng anh một trận, tốt nhất còn có thể đá anh một cái, sau đó nghênh ngang rời đi, từ nay về sau không tiếp tục để ý đến anh nữa.
Nhưng mà rất oan ức.
Thật là khổ sở.
Rõ ràng tâm tình rất tốt, vừa nhìn thấy người này, lại giống như hồng thủy quét đê.
Dáng vẻ khóc lóc này, khẳng định không có một chút nào xinh đẹp, cũng không phóng khoáng, cùng với cảnh tượng cô vừa tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cô không khống chế được.
Vừa nhìn thấy anh, nghĩ tới chuyện đã xảy ra chiều hôm nay, cô chỉ là ủy khuất đến không khống chế được.
Hôm nay sao anh có thể làm như vậy.
Làm thế nào anh có thể tự ý kéo cô vào trong phòng thay đồ, sau đó biết rõ bên ngoài có người, lại ném cô ở bên trong một mình, còn bản thân thì đi mất.
Thật sự quá tốt mà.
Cô lúc ấy có bao nhiêu luống cuống, có bao nhiêu chật vật, xấu hổ thế nào, lúng túng thế nào.
Làm sao anh có thể làm như vậy.
Cuối cùng Sơ Chi cũng ngẩng đầu lên, khóc đến mức đôi mắt đều đỏ, như con thỏ nhỏ quật cường.
Cô giơ tay lên, mu bàn tay dùng sức lau đôi mắt, nhưng sự oan ức không đè xuống được, cứ phát tiết ra, nước mắt lau đi lại có cái mới trào ra, cuồn cuộn không ngừng, lạch cạch lạch cạch rơi xuống, đọng trên mặt tuyết.
“Lục Gia Hành, anh thật đáng ghét...”
Sơ Chi hít hít mũi, âm thanh hu hu, mang theo tiếng khóc nức nở nồng đậm, “Tôi không muốn tha thứ cho anh, tôi ghét anh.”