Chương 16

Núi Cangyan là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng cấp quốc gia, có mười sáu phong cảnh nổi tiếng, rất đẹp, đồng thời trên núi cũng không thiếu những ngôi chùa cổ, không ít những tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình đều chọn đến đây để quay.

Sơ Chi biết tới nơi này cũng vì trong phim “Ngọa Hổ Tàng Long” Ngọc Kiều Long đã tung người nhảy một cái từ chùa Huyền Không xuống.

(Editor: Đoạn này mình không chắc, bạn nào xem phim này rồi chỉ mình với nhé ^^)

Xuống tàu hỏa phải đổi sang xe khác vào trung tâm, vé xe mỗi người là ba mươi đồng.

Vì đang trong tuần lễ nghỉ quốc khánh nên nhà ga có rất nhiều người giống như dưới sủi cảo vậy, mọi người nối đuôi nhau đi qua đi lại rộn ràng chơi đùa, lên tới xe buýt bọn cô mới có thể xả hơi.

Một nhóm bốn người lên xe buýt vẫn duy trì một loại yên tĩnh quái dị.

Vốn Sơ Chi nói rất nhiều, dọc đường đi nói chuyện liên tục không ngớt với Lâm Đồng, kể cả vừa lên tàu hỏa cũng tràn đầy phấn khởi, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu sức sống, lỗ tai đỏ bừng bừng, đôi mắt to tròn nhìn cái này lại nhìn cái kia, không nói lời nào.

Trinh Dật bức bách lầm bẩm cả đường, lúc này cũng im lặng như gà, lặng lẽ ngồi trên xe buýt che cúc hoa của mình.

Bốn người thì hai người ngồi cạnh nhau, vừa lên xe, Trình Dật liền nhất định không muốn ngồi cũng với Lục Gia Hành, làm một trận sói khóc quỷ gào ra vẻ phải đổi vị trí.

Sơ Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy đàn anh cà rốt này sợ hãi cũng không phải là không thể lý giải được, cô khá là hiểu ý tự động đổi chỗ với anh ta.

Thế là Sơ Chi liền ngồi cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh, lại nhìn người ngồi bên cạnh mình.

Hiện tại sắc mặt của Lục Gia Hành không được tốt lắm.

Sắc mặt của anh quả thực quá kém.

Có vài lần, lúc cô len lén nhìn anh đều bị phát hiện, anh vừa quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Sơ Chi liền lấy tư thế sét đánh không vội bưng tai quay đầu nhanh như chớp, cô khẽ nhếch miệng, tầm mắt hướng lên trên làm bộ ngẩng đầu nhìn về phía nóc xe hoặc là nhìn trời.

Bỏ lỡ mất vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lục Gia Hành.

Sau đó chờ một lúc, cô lại lén lút nhìn sang, lại nghĩ đến cái gì đó, sau đó che đôi tai đang đỏ bừng của mình rồi bắt đầu lắc đầu điên cuồng.

Lục Gia Hành: “...”

Khoảng chừng ba tiếng sau xe buýt mới dừng lại, xuống xe đã là buổi chiều, trước tiên mọi người đi thuê phòng trong khách sạn để hành lý.

Trong phòng có hai gian, đồ đạc tạm thời để cùng một gian phòng.

Tuy rằng bọn cô muốn thuê một phòng tốt nhất, thế nhưng cũng không ai ôm nhiều hy vọng, kết quả vừa vào phòng liền bất ngờ, giường gỗ dành cho hai người được chạm trổ khiến cho người ta có cảm giác cổ kính.

Trình Dật vẫn che cúc hoa mình như cũ, tầm mắt quét tới quét lui, một lát sau anh ta mới chậm rãi lên tiếng: “Căn phòng này, theo lời nói của thái tử điện hạ chúng ta, đó chính là...”

Lục Gia Hành: “Rất tốt.”

Trình Dật: “?”

Căn bản Sơ Chi còn đang tìm đồ ăn trong túi của mình, nghe thấy vậy, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn cái giường đôi, đôi tai trắng nõn lại bắt đầu đỏ.

Cô cầm túi sữa bò trong tay nhìn Lục Gia Hành, lại nhìn Trình Dật rồi hơi do dự nói: “Hay là tìm phòng khác?”

“Không cần,” Lục Gia Hành nở nụ cười trầm thấp, nhìn Trình Dật, giọng nói cố ý giảm thấp xuống, “Như vậy là được rồi.”

Trình Dật: “...”

Cất đồ đạc xong, Sơ Chi lấy đồ ăn trong túi chia cho mọi người, sau đó lại đeo túi lên người, bản thân ngậm túi sữa bò chạy ra khỏi phòng.

Lâm Đồng đi tìm bọn họ, liền nhìn thấy cô nàng đang đứng ở quầy lễ tân trước đại sảnh khách sạn, nhìn thấy cô liền khoát tay một cái rồi đi tới.

Cách cô ấy đi trên đường khiến cho người ta có cảm giác kỳ diệu, đặc biệt là lúc đi nhanh, cả người nhảy một cái lại nhảy một cái, giống như con thỏ nhảy nhảy nhót nhót.

Con thỏ kia nhảy nhảy tới, hưng phấn nói: “Vừa nãy chị gái ở quầy lễ tân kia bảo chúng ta có thể đi cáp treo lên núi! Ở trên kia chụp ảnh rất đẹp! Thế nhưng lúc đi xuống, bởi vì không biết có bị cúp điện hay không, chị ấy nói khu phong cảnh bên này thường thường sẽ bị cúp điện.”

Sơ Chi vừa lôi kéo Lâm Đồng vừa gật gù đắc ý đi ra khỏi khách sạn, giống như “Mình vừa biết được bí mật lớn khủng khϊếp đó”, cô ngậm túi sữa bò đi phía trước, Trình Dật và Lục Gia Hành theo sau.

Trên đường quá nhiều người, cuối cùng Trình Dật không che cái mông nữa, anh ta tiến đến bên cạnh Lục Gia Hành tiếp tục cười bỉ ổi: “Thái tử gia, xem ra ngài khiến cho loli hiểu lầm rồi, chuyện này làm sao sửa được đây? Thần thực sự là tội ác tày trời.”

Lục Gia Hành cười gằn, liếc mắt nhìn anh ta: “Ta ban thưởng cho ngươi đi làm bạn với tiên đế?”

Miệng Trình Dật nhếch lên: “Đừng nha, tôi giúp cậu.”

Dọc đường đi anh ta cứ nhìn Lục Gia Hành tỏ vẻ muốn nói gì đó lại không biết mở miệng thế nào, dáng vẻ bực bội lại tỏ ra vui vẻ, thông qua phản ứng của anh, anh ta xác định không phải là ngực to, cũng không phải ngự tỷ, tám mươi phần trăm chính là đàn em loli này rồi.

Ngay lập tức anh ta lên nhóm chat “từ trước đến nay Lục thiếu gia chưa yêu bao giờ đã biết yêu rồi” gõ vô số dấu chấm than, rồi rống to: “Các anh em!!! Thái tử điện hạ thích ngực phẳng!!!!!!!!!!

Lúc này bốn người đang trên đường đi tới cáp treo lên núi Cangyan, xe cáp vào vàng óng được xuyên qua bằng dây thép, giốn như từng cái từng cái hồ lô tạo thành chuỗi treo ở giữa không trung xanh thẳm.

Toàn bộ xe cáp bị đóng kín, bốn phía xung quanh là kính thủy tinh, không lớn lắm, bên trong có hai chỗ, một cái chỉ có thể ngồi hai người.

Sơ Chi và Lâm Đồng đang muốn đi tới, Trình Dật vừa nhìn thấy liền phản ứng vô cùng nhanh, lúc này anh ta vừa cầm điện thoại di động run lẩy bẩy vừa bưng kín cúc hoa, vẻ mặt vô cùng đau khổ, kiên quyết nói: “Tôi chết cũng không ngồi cũng một cái cáp treo với Lục Gia Hành đâu!”

“...”

Lục Gia Hành lườm một cái.

Thật ra từ lúc học quân sự Lâm Đồng đã thấy Sơ Chi và cái vị bình nước này khả quan, ngay lập tức cô vui cười hớn hở hướng anh ta vẫy vẫy tay: “Được đó, anh ngồi cùng tôi đi.”

Sơ Chi vẫn tỏ ra là đã hiểu như cũ, cô cũng hoàn toàn không có ý kiến gì, nhìn Lâm Đồng và Trình Dật đi, liền ngồi vào cái phía sau bọn họ.

Lục Gia Hành đi theo lên, hai người ngồi mặt đối mặt, cánh cửa xe cáp lạch cạch đóng lại.

Xe cáp này vốn đã bé, một mình cô ngồi vào còn cảm thấy rất rộng rãi, kết quả Lục Gia Hành vừa lên, cửa đóng lại, trong nháy mắt không gian như trở nên hẹp hơn.

Sơ Chi cúi đầu, nhìn đầu gối của mình chạm vào cẳng chân của chàng trai kia, lần đầu cô cảm nhận được sự chênh lệch về chiều cao rõ ràng như thế.

Cô chấp nhận thực tế, duỗi tay một cái đo độ dài từ đầu gối của anh đến đầu gối của mình, so sánh xong cô nhấc lên trước mặt cho anh xem, nhẹ giọng nói: “Đàn anh, anh xem, chân anh dài hơn chân tôi rất nhiều này.”

Lục Gia Hành cũng nhìn xuống theo tầm mắt của cô, tầm mắt anh dừng lại trên đôi tất dài trên chân cô hai giây rồi dời đi, anh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Lục Gia Hành cảm thấy bây giờ anh phải cố gắng kiềm chế, không nên khiến cho chính mình thành một tên biếи ŧɦái.

Cáp treo chầm chậm tiến lên, càng lên càng cao, chùa Huyền Không và từ đường thờ công chúa dần dần xuất hiện, toàn bộ đều được thu vào đáy mắt, những cây cổ thụ cao chót vót, những phiến đá trên núi dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm áp mềm mại.

Sự chú ý của Sơ Chi hoàn toàn bị hấp dẫn, cô chống trán lên cửa kính nhìn ra phía ngoài, nhìn một lúc mới nhớ tới chụp ảnh, vừa cầm điện thoại di động lên.

Bên này điện thoại của Sơ Chi còn chưa được bật, đột nhiên người vẫn đang ngồi im như pho tượng là Lục Gia Hành động đậy.

Anh vươn tay ra bắt lấy cổ tay của cô.

Sơ Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh chớp mắt mấy cái: “Làm sao vậy?”

Lục Gia Hành không lên tiếng, chỉ cay mày nhìn ra phía ngoài.

Sơ Chi cũng nhìn ra theo.

Tuy rằng cáp treo vẫn di chuyển cực kỳ chậm, thế nhưng lúc này lại không nhúc nhích chút nào.

Đột nhiên dừng lại, cứ như vậy treo ngược bọn họ giữa không trung.