Chương 9

Mười giờ sáng Lục Gia Hành về đến nhà, trong nhà họ Lục lạnh ngắt như tờ.

Phòng khách trống trải không có một bóng người, chiếc đèn chùm pha lê được bật lên, ánh sáng chiếu xuống nền đá cẩm thạch bóng loáng lạnh lẽo.

Trên cầu thang có cậu bé đang ngồi đó, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đi vào cậu bé liền bỏ ngay cái xe ô tô đồ chơi xuống đứng dậy, vô cùng phấn khởi chạy tới, “Anh!”

Bé trai này khoảng bốn hoặc năm tuổi, bàn chân nhỏ chạy bạch bạch đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt vừa vui vẻ vừa sợ sệt: “Anh.”

Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng, nhìn chung quanh một vòng: “Ba đâu?”

“Ba ba và Ý Ý đi kiếm tiền rồi ạ.” Người bạn nhỏ bi bô nói.

Lục Gia Hành gật đầu, đi vào.

“Buổi chiều trở về.” Người bạn nhỏ tiếp tục nói.

Lục Gia Hành đang bước thì dừng lại diendanLQĐ, bàn tay đang ấn vào phía sau cổ cũng dừng lại. Vẻ mặt anh cứng lại trong phút chốc, sau đó anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Dường như cậu bé muốn gọi anh, nhưng lại không dám, do dự đi theo phía sau lên tầng hai, cuối cùng cậu bé giơ tay lên kéo quần anh.

Lục Gia Hành dừng lại, quay đầu, anh đứng cao hơn cậu bé một bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cậu bé.

Vẻ mặt của cậu bé vẫn sợ hãi, thấy anh nhìn thì rụt cổ lại, vẫn nghiêm túc nói: “Anh đừng cãi nhau với ba ba, ba ba rất yêu anh,” bàn tay nhỏ lôi kéo quần anh, giọng nói mềm nhũn, nho nhỏ lại yếu ớt, “Ý Ý cũng yêu quý anh.”

Lục Gia Hành có chút cứng ngắc.

Anh bật cười một tiếng, nhếch miệng giễu cợt: “Ông ta chỉ thích mày thôi.”

Cậu bé vô thức muốn đến gần anh, người nghiêng nghiêng tiến lên phía trước nhưng lại nhanh chóng lùi lại, tay chân luống cuống nhìn anh.

Vì cậu bé tuổi còn nhỏ nên không cao lắm, đôi mắt to tròn đen nhánh, trong sáng, gò má của đứa bé mập mạp, dáng vẻ oan ức luống cuống nhìn theo anh.

Đột nhiên Lục Gia Hành thở dài, bất đắc dĩ giơ ta xoa xoa đỉnh đầu của cậu bé, anh không nói gì nữa, xoay người đi lên lầu.

Xế chiều hôm đó, quả nhiên Lục Hoằng Thanh trở lại.

Vì cửa phòng Lục Gia Hành khép hờ nên anh có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện phía dưới bị gió thổi tản đi, anh đang ngậm que kẹo trong miệng, ngồi trên thảm nhung chơi game, bàn tay nhanh chóng ấn phím thì dừng lại, mò tai nghe bên cạnh rồi chụp lên.

Quả nhiên, một lát sau cửa phòng bị Lục Hoằng Thanh đạp ra.

Lục Gia Hành cũng không thèm chớp mắt, dáng vẻ của anh giống như không nhìn thấy ông, ngón tay gõ trên bàn phím vừa chơi game vừa thong thả nói: “Không skill, rút lui trước đi.”

Lục Hoằng Thanh trực tiếp đi tới, đạp đổ cái bàn nhỏ trên thảm.

Lục Gia Hành là một người rất biết hưởng thụ, phòng của anh và phong cách con người anh giống nhau như đúc, khắp nơi đều là thảm và đệm mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy trong căn phòng này bất kỳ chỗ nào đều có thể nằm xuống ngủ một giấc.

Toàn bộ đồ trên mặt bàn bị đánh đổ trên thảm nhung, dường như không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, cốc cà phê nóng bỏng cũng bị hất xuống theo, không thiên vị, toàn bộ đổ lên tay Lục Gia Hành.

Ngay lập tức mu bàn tay trắng nõn đỏ lên một mảng, chất lỏng màu nâu đổ đầy trên mặt đất, dòng nước chảy xuống theo mu bàn tay, đến đầu ngón tay nhỏ tí tách xuống thảm.

Trong chốc lát Lục Hoằng Thanh tức giận, ông không để ý trên bàn của mình còn để một cốc cà phê, khi nhìn thấy ông cũng chỉ hơi sững sờ một chút.

Cũng chỉ là hơi sững sờ một chút mà thôi.

Dây sạc máy tính xách tay bị kéo một cái rơi mất, nguồn điện bị cắt đứt, trong nháy mắt hình ảnh trên máy tính chỉ còn lại một màu đen kịt.

Mu bàn tay đỏ rực, ngược lại anh không có cảm giác đau, chẳng qua chỉ nóng như lửa đốt, tai nghe bị kéo xuống, bởi vì tháo quá nhanh nên lực kéo xuống khiến lỗ tai bị đau.

Mắt Lục Gia Hành vẫn rủ xuống như cũ, con ngươi cũng không thèm nhúc nhích.

Một lát sau, anh mới rút tờ giấy bên cạnh lau cà phê trên mu bàn tay, hai tay chống lên thảm, cả người ngửa về đằng sau, lười biếng ngẩng đầu lên.

Lục Hoằng Thanh nhìn từ trên cao xuống, ông mím mím môi, sự tức giận vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi nên có chút kiềm chế lại bị vẻ mặt hững hờ của anh khiến cho bùng cháy thêm.

Dường như Lục Gia Hành không nhìn thấy, anh dương mắt nhíu mày, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như cũ: “Ông chủ, có chuyện gì cần dặn dò?”

Lục Hoằng Thanh tức giận đến mức mặt đỏ lên bừng bừng, chỉ tay vào mũi anh: “Dặn dò cái gì? Ăn nói bậy bạ! Làm sao tao lại sinh ra thằng con trai như mày! Mày so với Thiên Thiên mà xem mày có bộ dạng gì!”

Ánh mắt Lục Gia Hành đầy giễu cợt, anh nhếch môi, hơi nghiêng đầu một chút, giống như không rõ tại sao ông lại hỏi vấn đề này: “Một công tử bột không có mẹ dạy dỗ, ông nghĩ tôi giống kiểu gì.”

Lúc này, vẻ mặt đỏ bừng của Lục Hoằng Thanh giống như bị thuốc màu quét qua, huyết sắc bị lau sạch sẽ, sắc mặt trắng bệch, câu nói đó khiến ông tức giận nửa ngày không nói ra lời.

Lục Gia Hành vẫn lười nhác như cũ ngồi trên tấm thảm, que kẹo trong miệng bị anh cắn nát, vang lên tiếng lốp đốp.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, bàn tay chỉ vào anh của Lục Hoằng Thanh buông xuống, dường như ông chịu thua chỉ nhìn anh không nói gì, cuối cùng xoay người đi mất diendanlequydon.

Cửa phòng bị đóng lại, độ cong trên khóe miệng Lục Gia Hành bị giữ quá lâu nên đã có chút cứng ngắc.

Mắt anh chầm chậm buông xuống, ánh mắt rời rạc, nhìn vào màu xanh mênh nông vô ích của tấm thảm.

Tiếng chuông điện thoại di động trong tay vừa vặn vang lên.

Đến nửa ngày Lục Gia Hàng mới giơ tay tìm điện thoại di động trên mặt đất, anh cầm lên nhấc máy.

Anh chưa kịp “A lô” một tiếng, giọng nói mềm nhũn của cô gái bên kia đã truyền tới: “Làm sao anh lưu số điện thoại cũng không tốt nha, tên anh là Anh sao?”

Lục Gia Hành ngơ ngác.

Anh cụp mắt xuống, nhìn mu bàn tay trái đỏ bừng của mình, đột nhiên bật cười, giọng nói khàn khàn trầm thấp “A” một tiếng: “Đúng vậy, họ Lục tên Anh.”

Có lẽ cô gái không nghĩ tới anh sẽ thản nhiên trả lời như vậy, cũng có thể bị da mặt và trình độ lưu manh của anh làm cho kinh sợ rồi, trầm mặc một chút cô mới nói tiếp: “Vừa rồi tôi đi xem quần áo, nhưng không tìm được cái nào hợp với anh, tôi chọn cho anh một cái giống như vậy nhưng khác giá tiền có được không,” cô thương lượng với anh, dường như sợ anh không yên tâm còn nhanh chóng bổ sung, “Nếu anh không yên tâm với mắt nhìn của tôi thì tôi sẽ chụp ảnh trước cho anh xem nhé?”

Lục Gia Hành dừng lại một giây, sau đó chống tay lên mép giường đứng lên: “Em đang ở đâu?”

Tốc độ nói của anh hơi nhanh khiến cho cô gái hơi sửng sốt: “Hả?”

Giống như đang chạy trốn Lục Gia Hành nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh rửa tay, anh giơ tay đẩy vòi nước, mu bàn tay đỏ bừng đặt dưới vòi nước lạnh lẽo.

Tiếng nước vang vọng trong nhà vệ sinh, anh rủ mắt, chầm chậm lặp lại: “Em ở đâu? Tôi đi tìm em.”

*

Sơ Chi cầm cốc trà sữa ngồi trên ghế gỗ khu vui chơi trên tầng hai, người hơi nghiêng, điện thoại di động thì lót dưới cốc trà sữa, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay chống cằm đợi người.

Nửa giờ trước, chàng trai thần bí nào đó họ Lục nói qua điện thoại với cô: “Đợi ở đó, bây giờ tôi qua.”

Sau đó cô đợi nửa giờ.

Sơ Chi cắn ống hút nhìn trái lại nhìn phải, tìm kiếm hình ảnh đối phương.

Vì là cuối tuần nên khắp trung tâm thương mai đều là người, những đôi tình nhân, chị em, bạn bè đi qua đi lại, mãi cho tới khi cốc trà sữa của cô nhìn thấy đáy cô mới nhìn thấy người quen.

Anh đi từ thang cuốn lên, vừa vặn ngẩng mặt lên nhìn về phía đối diện.

Hai người cách nhau một cái sảnh rộng lớn, Sơ Chi hướng anh khoát tay áo một cái.

Khoảng cách có hơi xa nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng ngũ quan của anh, chàng trai đi dọc theo mép sảnh đi tới.

Sơ Chi cũng đứng lên, cầm cái cố trà sữa trống rỗng tiến lại.

Thật giống với lúc nhìn thấy anh ở trường học, lúc đó anh mặc một chiếc áo hoodie của một nhãn hiệu đắt giá nào đó, ngược lại ngày hôm nay anh lại mặc một cái áo sơ mi.

Thời tiết tháng chín ở phương Bắc đã chuyển lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cũng nhiều, vì nhiệt độ buổi tối sẽ giảm mạnh nên anh còn khoác thêm một chiếc áo gió mỏng bên ngoài, tôn lên bờ vai rộng, chân dài của anh, anh vừa xuất hiện ở đây đã thu hút không biết bao ánh mắt của người khác.

Bởi vì do tính chất công việc của Đặng nữ sĩ nên từ nhỏ đến lớn Sơ Chi đã gặp trai đẹp không hề ít, mặc dù như vậy nhưng nhan sắc của anh vẫn có thể nằm trong top ba d.đ.L.Q.Đ.

Cả người mang đậm tính cách buông thả, ngả ngớn của một vị thiếu gia, hơn nữa khuôn mặt kia có thể dựa vào giá trị nhan sắc mà kiếm cơm.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã nghĩ ra như vậy.

Sơ Chi vừa hướng anh đi tới vừa lắc cốc trà sữa trống rỗng trong tay, không nghĩ tới bên trong nó còn sót lại hai viên trân châu.

Hai người đi vòng qua cái sảnh hình tròn tiến về hướng đối phương, khoảng cách dần dần rút ngắn lại, khoảng chừng còn mười bước nữa, đột nhiên có một cô gái bên cạnh Sơ Chi bước nhanh tới.

Trên người cô gái đó có mùi nước hoa nhàn nhạt, rất dễ chịu, cô ấy cầm điện thoại di động, đi tới chàng trai phía trước, ngượng ngùng mở miệng: “Xin chào, xin hỏi có thể cho em thông tin của anh không?”

Cô ấy vừa nói vừa đưa điện thoại qua.

Thấy sự tình phát sinh ngay trước mắt mình, gần trong gang tấc, Sơ Chi cảm thấy mình thật không lễ phép cứ nhìn chằm chằm bọn họ như vậy.

Cô chớp chớp mắt, quay lưng đi mất.

Vừa vặn bên cạnh chính là nhà vệ sinh, vì uống hết cốc trà sửa nên cô cũng muốn đi nhà vệ sinh, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, dồn sức đi nhanh tới.

Chờ khi cô rửa tay xong đi ra, vị thiếu gia không biết đã kết thúc chiến đấu từ lúc nào, anh đứng dựa vào vách tường bên cạnh nhà vệ sinh nữ chờ cô.

Sơ Chi không thích dùng máy sấy tay nên bây giờ trên tay cô còn mang theo mấy giọt nước, cô vừa vẩy vừa hướng anh đi tới: “Tôi đến rồi tôi đến rồi.”

Vị thiếu gia đút tay vào túi áo, cụp mắt xuống nhìn cô cười: “Em chạy cái gì?”

Sơ Chi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vừa vô tội vừa mờ mịt: “Tôi đi vệ sinh nha.”

Anh cười một tiếng, đứng lên đi ra ngoài: “Đi thôi.”

Sơ Chi liền giống như bé ngoan bị bỏ rơi đi theo anh.

Hai người không nhanh không chậm đi một vòng trên tầng hai, trong người Sơ Chi còn mang trách nhiệm, nên khi cô nhìn thấy một cửa hàng có vẻ ổn liền kéo người kia qua, nghiêm túc cẩn thận chọn quần áo.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh tay cầm lấy giá áo, vì anh cao hơn nên cô phải giơ cổ áo cao lên, mỗi lần cô dựa lại gần anh liền cúi đầu nhìn cô.

Dường như sự chú ý của cô đều đặt lên quần áo, mỗi một món đồ cô đều chăm chú lựa chọn cẩn thận, không muốn để cho đối phương nghi ngờ mắt thẩm mỹ của mình.

Cô giơ cao cái áo so lên người anh, ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên nhìn anh hỏi: “Cái này thì sao?”

Lục Gia Hành nhìn xuống.

Trong lúc đó khoảng cách của hai người rất gần, đối với người khác phái thì đó là khoảng cách không đúng lắm, thậm chí anh có thể nhìn thấy sợi lông tơ mềm mại trên chóp mũi tinh tế của cô.

Nhưng cô vẫn như cũ không nhận ra được điều gì không đúng, ánh mắt trong suốt nghiêm túc mà cẩn thận nhìn anh.

Cô nương này được bố mẹ nuôi dưỡng trong nhà quá tốt rồi.

Tốt đến mức một chút phòng bị với người khác cũng không có.

Giống như là nước suối dưới khe núi, xanh biếc, có thể nhìn thấy rõ đàn cá bơi dưới đáy.

Con người và tính cách không hề dính tạp chất.

Cô đối với ai cũng đều như vậy sao?

Đột nhiên Lục Gia Hành sinh ra cảm giác khó chịu.

Anh không lên tiếng, trực tiếp cầm cái áo trong tay cô treo lên giá, rồi xoay người đi ra ngoài.

Sơ Chi không hiểu, vốn đang tốt đẹp mà làm sao người này đã xoay người đi rồi.

Gần như cửa hàng nào trên tầng ba bọn cô cũng đều đi qua hết, tâm tư của vị thiếu gia này giống như không đặt lên đó, nhìn cái nào cũng không lọt mắt.

Cứ tiếp tục như vậy không biết đến bao giờ nha, vẻ mặt Sơ Chi như đưa đám, cúi đầu đi theo sau.

Kết quả đột nhiên chàng trai dừng lại.

Sơ Chi cúi thấp đầu nên cô không phản ứng kịp, đυ.ng nhẹ vào lưng anh.

Lực đạo cũng không lớn lắm, trán cô chạm vào chỗ cứng rắn, Sơ Chi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói xin lỗi.

Cô vừa nói xong, chàng trai đã xoay người lại rồi.

Đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt đào hoa híp lại, đột nhiên anh mở miệng hỏi cô: “Rốt cuộc em ăn cái gì lớn lên vậy?”

Sơ Chi cảm thấy câu hỏi của anh đúng là không đầu không đuôi, làm sao mua quần áo đã biến thành việc cô trưởng thành như thế nào rồi? Cô mờ mịt “A?” một tiếng.

Lục Gia Hành nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô khiến anh muốn nổi giận, anh định nói cho cô biết lòng người không thể không phòng bị, dạy cô như thế nào là tốt nhất, sau này đừng có tùy tiện mua quần áo cho người khác phái, còn nhìn chăm chú như vậy nữa, đừng đột nhiên dựa gần con trai như vậy, thì cô gái này lại nghiêng đầu nhìn anh nói: “Chuyện này nói ra rất dài, một lời không nói hết được.”

Lục Gia Hành: “...”

Lục Gia Hành lớn từng đấy nhưng anh chưa bao giờ thấy người nào như vậy.