Năm lớp chín, 14 tuổi, thiếu nữ đã bắt đầu trổ mã, đường cong bắt đầu hiện ra, mỗi ngày, ngực cũng phát triển, không thể đυ.ng vào, đυ.ng tới sẽ mơ hồ đau đớn.
Mẹ mua cho cô khá nhiều loại nội y mềm mại bảo vệ.
Cô trở nên yểu điệu, vòng eo, ngực, đường cong thiếu nữ càng ngày càng không thể che giấu.
Sơ Diệc xấu hổ với sự thay đổi của cơ thể bản thân, cô mặc áo đồng phục rộng thùng thình che giấu bản thân mình, kéo khóa cao đến cằm mặc kệ mùa đông hay mùa hè.
Hai nam sinh vui đùa ầm ĩ đuổi nhau chạy ra khỏi phòng học, cùng lúc Sơ Diệc cũng ra khỏi phòng học, một nam sinh không thấy rõ cô, khuỷu tay lỡ va phải Sơ Diệc.
Không may là vị trí ở trước ngực.
Chỉ trong nháy mắt, Sơ Diệc đau đến mức không thể nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, nước mắt suýt chút nữa tràn mi, mà nam sinh kia thấy Sơ Diệc, sắc mặt cũng có chút xấu hổ nhưng lại không xin lỗi, chỉ coi như chưa xảy ra chuyện gì tiếp tục chạy đi.
Ôn Dĩ Hành đang chuẩn bị vào phòng học dừng bước.
“Cậu va phải bạn khác rồi.” Lần đầu tiên trên mặt cậu không có chút ý cười nào cả.
Nam sinh kia vẫn còn muốn chạy.
Cổ tay đột nhiên bị Ôn Dĩ Hành giữ chặt, “Xin lỗi cậu ấy.”
Giọng nói cậu trầm thấp, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào cả, mắt đen nhìn chằm chằm nam sinh kia.
Sơ Diệc ngồi xổm trên mặt đất, đau không nói nổi một lời, cánh tay nửa ôm che lấy ngực mình.
“Xin, xin lỗi.” Nam sinh kia bị khí thế của cậu dọa sợ, vội vàng để lại một câu rồi chật vật chạy mất.
Ôn Dĩ Hành ngồi xổm xuống bên người cô, “Không sao chứ?”
Sơ Diệc ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước còn hàm chứa lệ quang, cậu có chút giật mình, Sơ Diệc trong ấn tượng của cậu mạnh mẽ chói mắt, tựa như một lưỡi dao sắc bén lộ ra hàn khí khiến người ta muốn tránh xa.
Lần đầu tiên nhìn tháng dáng vẻ này của cô… yếu ớt, mềm mại, thậm chí có cảm giác khiến người ta thương tiếc muốn bảo vệ.
“Cậu ta đυ.ng phải chỗ nào? Còn đau không?” Cậu chần chừ một lát rồi hỏi.
Khuôn mặt Sơ Diệc đỏ lên.
Vị trí bị đυ.ng phải cũng khó để mở miệng.
Cô cắn chặt môi, chậm rãi đứng dậy, thiếu nữ khẽ lung lay một chút, phần ngực bị va phải vẫn rất đau khiến sắc mặt cô trắng bệch, trán cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ôn Dĩ Hành đứng rất gần, tựa như còn đang do dự có nên duỗi tay đỡ lấy cô hay không.
“Không cần.” Giọng nói cô mỏng manh, “Cảm ơn.”
Eo lưng đứng thẳng, từng bước một tránh khỏi cậu.
Ôn Dĩ Hành đứng yên tại chỗ, ánh mắt khôi phục lại xa cách như ngày thường, “Không sao thì tốt rồi.”
*
“Bị cậu ấy thấy được dáng vẻ mất mặt này, tôi thật sự mong cậu ấy có thể hoàn toàn quên mất – xóa sổ nó khỏi ký ức.
Hoặc là, nhớ một chút cũng được?
Cậu ấy là người rất dịu dàng, cho dù là đối xử với một người khiến người ta không thích như tôi cũng vẫn dịu dàng như gió vậy.”
—- Nhật ký của Sơ Diệc.