Chương 2

Ôn Dĩ Hành ngồi ở hàng ghế thứ ba, ngay ở trước cô.

“Nộp bài tập.”

Sơ Diệc đứng dậy, giọng nói nhàn nhạt.

Một đống âm thanh ầm ĩ trong lớp tức khắc dừng lại, hai mặt nhìn nhau, có người còn thấp giọng ‘ơ’ một tiếng, sau đó là tiếng sột soạt tìm sách tìm vở.

Ôn Dĩ Hành tìm bài tập toán ở trong ngăn kéo.

Cô rũ mắt, cố gắng tránh sự đυ.ng chạm ngón tay giữa hai người.

Chữ viết của cậu thật sự rất đẹp.

Bên ngoài bìa sách được viết bằng bút mực đen, Ôn Dĩ Hành, ba chữ viết nghiêng, mảnh và dài, chữ viết rất đẹp.

Sơ Diệc mím môi nhìn từng nét bút, bàn tay có chút run rẩy, thấy người khác đi tới lập tức giấu sách bài tập của cậu đi, đặt ở dưới cùng.

Trong lớp cô là ủy viên toán học, mỗi ngày, sáng sớm và chiều tối đều nói chuyện với cậu hai câu, số lượng từ cố định, thời gian cũng cố định.

Nếu một ngày không có tiết toán, hai người sẽ không có cuộc đối thoại nào cả, trầm mặc một ngày, trầm mặc một tháng, trầm mặc nửa năm.

Ôn Dĩ Hành cũng không phải người nói nhiều, quan hệ của hai người cũng chỉ có thế, giới hạn ở việc thu và trả bài tập bài thi.

Thành tích Sơ Diệc cũng rất chói mắt, mỗi lần xếp hạng nhất lớp, giáo viên đọc đến tên cô, cô sẽ không nhìn ai cả, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của nam sinh phía trước, rồi lại nhận lúc cậu không để ý quay đầu nhìn đi nơi khác.



Khi tan học.

“Sơ Diệc lại hạng nhất rồi.” Có nam sinh thuận miệng nói.

Sơ Diệc cũng đứng trong dòng người, nghe được những lời này, cả người cứng đờ, tim đập nhanh hơn.

Giọng nói Ôn Dĩ Hành nhàn nhạt vang lên, “Ừm, rất lợi hại.” Trên người cậu có cảm giác xa cách kì lạ, rõ ràng đang đứng trong đám người lại tựa như không có, nói chuyện làm việc mang theo vẻ tùy ý lại thu mình ôn hòa.

Nhiều năm sau, Sơ Diệc nhớ lại, đó là không thèm để ý, thật ra cô và cậu là cùng một loại người, nhưng mà, cô sắc bén góc cạnh, cậu lại ẩn giấu ôn hòa khiến người ta nhìn không ra.

Trái tim Sơ Diệc bỗng căng lên như cánh buồm, vạt áo đồng phục bị thổi bay, cô cúi đầu chạy về hướng ngược lại, cặp sách ở sau lưng từng chút một đập vào eo.

Ngày thường cậu rất hay mặc đồ màu đen, không muốn nói chuyện với nữ sinh, giờ thể dục sẽ chơi bóng rổ với các bạn nam ở sân thể dục.

Khi cười rộ lên khuôn mặt rất đẹp, chỉ là cười rất ít.

Cô nhớ tới lần đầu tiên nói chuyện với cậu, khi ấy khuôn mặt Ôn Dĩ Hành có ý cười nhẹ, hồi ức lặp lại, chỉ là không thể nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười như vậy lần nữa.

Cô xoay chiếc bút trong tay làm bài tập, thỉnh thoảng xuất thần nhìn ra cửa sổ, tâm hồn bay bổng đi xa, cậu khi đó, vì sao lại cười với cô như vậy?

Giáo viên dạy toán thực sự rất thích Sơ Diệc, cũng thường xuyên gọi cô lên bảng giải bài tập.

Ngày hôm đó, giáo viên cho một bài tập ứng dụng giải phương trình, chỉ có một mình Sơ Diệc làm ra đáp án khác, bạn cùng bàn uyển chuyển khuyên nhủ, “Sơ Diệc, mọi người đều làm ra đáp số này, cậu cũng sửa đi.”



Sơ Diệc cắn môi, “Không thay đổi.” Cô nhẹ giọng nói, khẽ lắc đầu.

Ôn Dĩ Hành bỗng nhiên quay lại, “Tớ cũng làm ra đáp số này.”

Tựa như cảm thấy mình nói không rõ lại bổ sung một câu, “Giống như Sơ Diệc.”

Dịu dàng, giọng nói nhàn nhạt gọi tên cô.

Bàn tay cầm bút của Sơ Diệc đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, cô buông bút máy móc viết một con số trên giấy, mím môi không lên tiếng.

Mọi người chỉ cho rằng tính tình cô cổ quái kỳ lạ.

Chủ nhiệm lớp gọi Ôn Dĩ Hành tới văn phòng, vừa hay Sơ Diệc cũng phải đi đưa bài tập, cùng nhau đứng dậy, sóng vai bên nhau.

Cả hai cùng đi ra ngoài, Sơ Diệc hơi ngẩng mặt nhìn lén một cái, nhìn thấy hầu kết của nam sinh đã trồi lên một đường cong.

Cậu lớn nhanh hơn cô, đã bắt đầu trưởng thành, chưa tới một năm cô đã thấp hơn cậu nửa cái đầu, muốn nhìn lén cũng phải ngẩng đầu một chút.

Cô bỗng nhiên nhớ tới câu nói đầu tiên của mình với cậu, “Tớ cao hơn cậu… cũng nặng hơn cậu.”

Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Bẵng đi một năm, thiếu nữ bước vào tuổi dậy thì chợt nhận ra rằng, cao và nặng hơn cậu cũng không phải điều gì đáng tự hào.

Tuy rằng bây giờ đã không có khả năng này nữa, nhưng Sơ Diệc nhớ tới vẫn cảm thấy thẹn thùng đỏ mặt như cũ.