Khi mới gặp em, dáng vẻ em khi cười, Liếc mắt một cái khiến anh khắc ghi cả đời.
Tỏ tình?
Thì ra, Ôn Dĩ Hành, hôm nay hẹn cô ra đây, là muốn tỏ tình với người khác sao?
Thấy dáng vẻ sợ ngây người của cô, nhìn bề ngoài Ôn Dĩ Hành bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra trái tim cậu đã đập rất nhanh, vành tai đã đỏ bừng lẳng lặng cúi đầu nhìn cô, không muốn buông tha bất kì biểu tình nào trên mặt cô cả.
Cuối cùng, Sơ Diệc nghĩ thế nào, cậu cũng không chắc lắm.
Chỉ là, muốn nói hết cảm xúc của mình ra.
“Cậu muốn tỏ tình với ai?” Sơ Diệc mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, mắt mở to nhìn cậu chằm chằm, bên trong có chút buồn bực.
Tỏ tình với người khác… nói với cô làm gì? Cố ý muốn khiến cô khó chịu, hay là vì đối tượng của cậu là bạn bè trước đó, muốn cô bắc cầu cho hai người?
Sơ Diệc càng nghĩ càng bực, nước mắt không khống chế được rơi xuống.