Rất nhiều người đến đón học sinh, Vương Cẩm tìm một lúc lâu mới miễn cưỡng tìm được chỗ đậu, đem đỗ xe xong thì đi đến trước cổng trường, cổng đã mở toang được một lúc, mấy đứa nhỏ choai choai giống như mấy chú chim non xổ khỏi l*иg, nhảy nhót cười đùa từ phía bên trong ùa ra.
Vương Cẩm đứng ở phía sau các bậc phụ huynh, anh vóc dáng cao, cũng không bị ảnh hưởng tầm nhìn, không chớp mắt mà ngó chừng lối ra trước cổng.
Nghĩ đến sắp được cùng Ngạn Dung gặp nhau, khóe miệng anh vẫn không hạ xuống được.
Anh có chút nhơ nhớ Ngạn Dung, mấy ngày hôm trước đã bắt đầu thấy nhớ.
Ngạn Dung cùng mấy bạn học vừa đi ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy ngay Vương Cẩm so với người khác cao hơn nửa cái đầu, cậu ngoài ý muốn mà mở to hai mắt, lưng không tự chủ mà dựng thẳng lên mấy phần.
Vẫn luôn chú ý đến cổng ra, Vương Cẩm cũng rất nhanh nhìn thấy cậu, cười vẫy vẫy tay, lùi về phía sau làm thủ thế, ý bảo cậu đi qua đó.
Ngạn Dung nhìn một đám người chen chúc, cao giọng nói: “Không qua được! Nhiều người quá!”
Trước đây trợ lý của Lương Tỳ tới đón cậu, cũng đều đợi khi vắng người một chút mới gọi cậu, dù sao có sớm đón được người, xe cũng không đi nổi ra khỏi chỗ này.
Giữa tiếng người ồn ào, lời nói của cậu căn bản là chả đến được tai Vương Cẩm.
Vương Cẩm hơi nghi hoặc cau mày một chút, vẫn đứng nguyên đó chờ cậu.
Ngạn Dung lại nói: “Anh thật không có kinh nghiệm.”
Vương Cẩm càng chả nghe hiểu gì.
Ngạn Dung nói: “… Đến ngay.”
Vương Cẩm cười lên, gật đầu ý bảo đã biết.
Ngạn Dung vội vàng chào tạm biệt bạn học, cố sức chen vai chen gót vào trong đám người, có khi là còn đang rất sốt ruột, gò má trở nên đỏ bừng bừng.
Đám học sinh đều mặc bộ đồng phục mới cứng, là đồng phục theo mùa mẫu mới, cùng hai bộ đồng phục kiểu quân trang không giống nhau, lần này là trang phục cưỡi ngựa tràn ngập hơi thở Anh quốc đã được cách tân. Áo cổ đứng và áo khoác ngắn sẫm màu, nam hay nữ đều cùng mặc chiếc quần bó sát người màu coffee, giày cưỡi ngựa màu đen mũi tròn, làm cho đám học sinh nổi lên khí phách bừng bừng.
Ngạn Dung không giống những học sinh khác, đang lúc tuổi xuân thì mọi người đều rất đẹp, cậu lại đặc biệt đẹp, còn có một hương vị khác hẳn mọi người mà chỉ riêng mình Vương Cẩm hưởng qua.
Chính là cái loại vẻ đẹp của thiếu niên chỉ khi đã nếm trải qua tình ái, mới có thể toát ra vẻ bí ẩn, xen trong đó một chút thành thục và ngây ngô, tựa như trái anh đào đỏ, ăn khi đang tươi ngon mọng nước, cắn vào một ngụm chất lỏng chua ngọt.
Vương Cẩm xa xa nhìn cậu, trong lòng nghĩ loạn nghĩ bậy như ngựa thoát cương.
Ngạn Dung chen nửa ngày cũng coi như sắp chen được đến trước mặt anh, chỉ còn cách nhau một khoảng nữa.
Hai người ở hai đầu ‘bức tường người’ cuối cùng, nhìn nhau.
Vương Cẩm duỗi một tay ra, Ngạn Dung dừng vài giây mới vươn tay đưa tới. Vương Cẩm nắm chặt tay cậu, đem cậu từ bên trong đám người kéo ra.
Cậu sợ chính mình sẽ bổ thẳng vào lòng Vương Cẩm, vội vàng dùng tay kia đẩy một cái về phía trước, vừa chuẩn sờ ngay lên cơ ngực Vương Cẩm.
Lúc này người người chen nhau, chẳng ai cảm thấy như vậy có cái gì không bình thường.
Tuy rằng vẫn đang là cuối tháng giêng, nhưng lịch dương thì đã vào lập xuân, khí trời cũng ấm áp lên, Vương Cẩm không cài khuy áo khoác, bên trong chỉ mặc độc cái áo sơ mi.
Tay Ngạn Dung cảm giác được nhiệt độ cơ thể, lòng bàn tay vốn dĩ có mồ hôi ẩm ướt nhất thời nóng lên.
Cậu vội vàng đứng vững, nhanh chóng buông tay xuống, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Vương Cẩm khẽ cười một tiếng, nói: “Không sao.”
Ngạn Dung có chút hối hận, cậu sao lại phải nói xin lỗi chứ.
Tay cậu còn đang bị Vương Cẩm nắm trong lòng bàn tay, anh thuận thế kéo cậu đi đến chỗ bãi để xe.
Cậu đi theo bên cạnh Vương Cẩm, hỏi: “Sao lại là anh đến đón tôi?”
Vương Cẩm nói: “Bách Đồ đi nơi khác đóng phim.”
Ngạn Dung cùng Bách Đồ thường liên lạc, gật đầu nói: “Tôi biết.”
Vương Cẩm nói tiếp: “Ba ba Lương Tỳ của cậu không có kinh nghiệm, sợ chăm sóc cậu không tốt, nên giao cho tôi.”
Ngạn Dung buông tầm mắt xuống, nói: “Ừm.”
Vương Cẩm sáng giờ đã đoán được cậu sẽ vì lời giải thích này mà không vui.
Lương Tỳ làm vậy là để tránh khỏi hiềm nghi, nhưng Ngạn Dung chắc sẽ lại cảm thấy mình không chỉ không được Lương Tỳ thích, mà còn bị Lương Tỳ xem là phiền phức.
Hai người ngồi vào trong xe, nhích chậm từng tí mà rời khỏi.
Vương Cẩm cũng không giải thích chuyện liên quan đến Lương Tỳ, tự nhiên hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Ngạn Dung nói: “Gì cũng được.”
Một người ngoại quốc trả lời thế này có chút buồn cười, Vương Cẩm tiện tay nhéo đùi Ngạn Dung một cái, nói đùa: “Vậy tôi muốn ăn cậu trước.”
Ngạn Dung nói: “… Tôi muốn ăn lẩu.”
Vương Cẩm thu tay về, nói: “Cậu thích ăn cay hả?”
Ngạn Dung nói: “Ừm, thích.”
Vương Cẩm cười nói: “Thích cũng không được, ngày hôm nay nếu như ăn lẩu, ngày mai đảm bảo cậu sẽ khóc.”
Ngạn Dung vẻ mặt chả hiểu gì.
(ăn cay nóng trong người =)))
Vương Cẩm nghiêm túc hỏi: “Cuối tuần nhiều bài tập không?”
Hai người câu được câu không nói chuyện gần chục phút, xe của Vương Cẩm cũng chỉ nhích được không tới 200m.
Ngạn Dung bỗng nhiên sáng tỏ, đã hiểu ra được da^ʍ ý ban nãy của Vương Cẩm, trong nháy mắt cảm thấy trong xe rất là nóng.
Cậu lặng lẽ nhìn Vương Cẩm đang lái xe, trong lòng cùng cơ thể đều có một chút căng thẳng.
Từ trước tết rời khỏi nhà Vương Cẩm đến bây giờ cũng đã được một tháng, trong thời gian này cậu và Vương Cẩm cũng gặp nhau mấy lần, nhưng trước sau đều không có làʍ t̠ìиɦ. Quan hệ bạn tình của họ thành có tiếng mà không có miếng.
Vương Cẩm mang cậu lăn giường, dẫn dắt cậu cảm nhận và hưởng thụ tình ái, ngoại trừ lần đầu tiên, những lần sau đấy cậu đều không ghét, thậm chí là còn thích. Cậu cũng có rất nhiều thiện cảm với Vương Cẩm, nếu như vứt bỏ đi hiệp định quan hệ bạn tình giữa hai người, cậu vẫn sẽ vui lòng cùng Vương Cẩm quan hệ qua lại giống như bây giờ.
Cậu cảm thấy Vương Cẩm cũng thích mình, ít nhất thì cũng thích cùng cậu cᏂị©Ꮒ nhau, nhưng là Vương Cẩm có thể thích được bao lâu?
Thật vất vả mới thoát khỏi đoạn đường tắc, Vương Cẩm mang cậu đi tới một quán cơm Quảng Đông, để cậu xem thích món gì thì chọn.
Lương Tỳ và Bách Đồ quá nổi tiếng, đi tới chỗ nào cũng đều bị người bám đuôi, dẫn cậu đi ăn cũng chỉ có thể là một số nhà hàng, hầu như là kiểu phương tây hoặc đồ ăn Tứ Xuyên và Hồ Nam. Cậu chưa từng được ăn món Quảng Đông, tò mò lật xem thực đơn, nghiêm túc cẩn thận xem hình món ăn và tên.
Chăm chú chọn nửa ngày, cậu nhìn thấy ‘hủ tiếu xào bò’, thế là nhớ đến bản thân từng gọi món này ship về nhà, đáng tiếc chưa ăn hết, tiện thể nhớ luôn tới cái người khách không mời mà đến kéo theo vali hành lý.
Vương Cẩm là kiểu luôn diễn sâu mình là người ôn nhu, anh sẽ vì kẻ đó mà nóng nảy, còn có thể cùng đối phương làm ầm ĩ cả lên, có thể thấy đối với anh kẻ đó không giống những người khác.
Nhưng dù có thế đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì, anh cuối cùng vẫn đem kẻ kia đuổi ra ngoài, còn đem quần áo kẻ ấy để lại tiện tay cho người bạn tình trong thời gian đó vừa lúc là Ngạn Dung.
Ngạn Dung đem thực đơn khép lại, nói: “Tôi không biết gọi gì.”
Vương Cẩm cười nói: “Vậy để tôi làm chủ.”
Trong khi anh gọi đồ ăn, Ngạn Dung yên lặng nhìn anh, ở trong lòng thầm nghĩ, không được yêu thích loại người như thế này.
Cơm xong, Vương Cẩm đưa cậu trở về, khi sắp đến nhà thì lại dừng xe, dẫn cậu đi siêu thị một chuyến.
Cậu không có gì muốn mua, nhàm chán đi theo sau mông Vương Cẩm.
Vương Cẩm mua sữa bò, trứng gà và bánh mì gối, bỏ tất vào trong xe đẩy, hỏi: “Muốn ăn hoa quả gì? Tủ lạnh trong nhà chỉ còn có mấy quả táo.”
Ngạn Dung đang muốn trả lời “Gì cũng được”, lại nghĩ thấy không ổn, nhìn hoa quả trên kệ một chút, nói: “Dâu tây?”
Vương Cẩm liền lấy một khay dâu tây, lại nhìn Ngạn Dung, Ngạn Dung nhất thời cũng không nhớ nổi tên tiếng Trung của hoa quả, thế là dùng tiếng Anh nói: “Orange.”
Vương Cẩm chọn mấy quả cam cầm đi cân, Ngạn Dung giúp đẩy xe đi theo.
Bác gái bán hàng đem cam đặt trên cân điện tử, nhìn lên một cái thấy Ngạn Dung, cười nói với Vương Cẩm: “Ai da, đứa nhỏ người nước ngoài này lớn lên thật là thủy linh.”
(đẹp long lanh)
Ngạn Dung được người khác khoa trương khen ngợi, tuy rằng thật xấu hổ, nhưng cũng xem như quen rồi, lễ phép nói: “Cảm ơn bác.”
Vương Cẩm nhìn cậu cười, nói: “Đúng là thủy linh.”
(tươi ngon mọng nước)
Bác gái thành thạo đem cam gói rồi dán mác tiền, mèo khen mèo dài đuôi nói: “Cậu xem mấy quả cam này, cuống rất to, bảo đảm ngọt, nước bên trong rất nhiều nha, so với thằng bé này càng thủy linh.”
(tươi ngon)
Rời khỏi quầy tính tiền hoa quả, vẫn là Vương Cẩm đẩy xe, Ngạn Dung đi theo bên cạnh.
Vương Cẩm nghiêng đầu nhìn cậu mấy lần.
Ngạn Dung hỏi: “Nhìn cái gì?”
Vương Cẩm cười cợt nói: “Vẫn là cậu thủy linh nhất.”
(tươi non ngon miệng nhiều nước =)))