Chương 7

Lý Dự Khanh ở nhà ta một tháng. Trong một tháng này, hắn vô cùng nghe lời, quy quy củ củ, mỗi sáng đều dâng trà cho cha mẹ ta, đấm lưng bóp vai xoa chân, bận trước bận sau, còn ra dáng đứa con hiếu thảo hơn cả ta và ca ca Tống Tri Ngôn.

Bản lĩnh khác hắn có thể không có nhưng nếu xét về nịnh nọt thu phục lòng người, Lý Dự Khanh chính là số một số hai. Tống gia trên dưới đều hướng về phía hắn, cha mẹ ta đã xem hắn như con trai trong nhà, hạ nhân trong phủ ai nấy đều vô cùng tự nhiên mà gọi hắn là cô gia, làm ta nghe thấy mà phiền.

✿ Cô gia = Chồng của tiểu thư.

Cha mẹ tiễn chúng ta đến cửa thành, còn gọi Lý Dự Khanh lại thì thầm to nhỏ, làm cho ta thân là con gái ruột mà lại như người ngoài.

“Lý Dự Khanh, cha mẹ ta nói gì với chàng vậy?”

Hắn nhìn ta một cách quái dị, chần chừ một lúc, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng đành nói: “Tốt nhất là nàng đừng hỏi.”

Ta áp sát vào người hắn, ôm cánh tay hắn làm nũng: “Chàng nói cho ta đi mà, nói cho ta không được hay sao?”

Hắn bỗng dưng đỏ mặt, thẹn thùng lúng túng: “Cha mẹ muốn chúng ta…… sinh hài tử.”

“Chuyện này có gì mà không thể nói!” — Ta không để bụng.

Mắt hắn bỗng sáng lên, vô cùng cao hứng hỏi ta: “Nàng đồng ý?”

“…… Chàng hỏi như vậy mới làm ta cảm thấy ngượng.”

Hắn nắm chặt tay ta, đôi mắt sáng rực, hưng phấn nói: “Chờ về nhà chúng ta sinh ngay lập tức.”

“……. Ha hả, chuyện này không thể vội được.”

“Vậy Tương Nhi muốn khi nào sinh?” — Hắn vẫn tươi cười nhìn ta với ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Ta thích nhất chính là dáng vẻ này của hắn, bị sự đẹp trai này mê hoặc mất rồi, chỉ có thể ngây ngô cười: “Thiếu gia, ngài đẹp quá đi.”

Hắn ôm ta vào trong ngực, ta hoàn hồn lại, nhìn tư thế ngượng ngùng này, sợ tới mức vội vàng trốn lên xe ngựa. Xe ngựa vừa chạy, ta lại mất thăng bằng ngã vào lòng hắn.

Hắn ôm ta lại cười không ngừng, sau đó thay ta chỉnh lại tóc, lại sờ sờ mặt ta. Ta giật mình, vô thức nghiêng người về phía sau, hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

Hắn vỗ về lưng ta, lại ôm ta vào lòng, chúng ta lại kề sát vào nhau.

“Tương Nhi, ta thích nàng. Ta cũng không biết ta bắt đầu rung động với nàng từ khi nào, chỉ trách ta trước kia n.g.u dốt, không nhận ra tình cảm của mình, hại nàng buồn bã khổ sở. Là ta sai, ta xin lỗi.”

Ta nuốt nước miếng, không nhịn được mà vươn tay sờ mặt hắn, đáp lại: “Ta cũng thích chàng, rất thích.”

Hắn cong môi cười, chậm rãi tựa người vào ta, ta nhắm mắt lại chờ mong, nào ngờ hắn cười ra tiếng, sau đó véo má ta: “Nàng ngủ một chút đi, trời tối chúng ta mới về đến nhà.”

Ta xấu hổ cúi đầu vùi mặt vào ngực hắn, giả bộ ngủ suốt quãng đường còn lại.

Ta mang theo tâm tình thấp thỏm quay trở về Lý gia, vừa về tới đã dáo dác nhìn xung quanh, chỉ sợ nhìn thấy Trương Uyển Dao.

Lý Dự Khanh tò mò hỏi: “Nàng tìm gì vậy?”

“Tìm Trương Uyển Dao. Nếu nhìn thấy nàng ta thì thật xui xẻo.”

Lý Dự Khanh bỗng bế ta lên, cười nói: “Nàng nghĩ lung tung gì đó, nhị tỷ tỷ đã ra lệnh cấm nàng ta đến gần Lý phủ, hơn nữa về sau nếu nhìn thấy nàng còn phải đi đường vòng, tuyệt đối không thể làm nàng thấy mặt.”

“Nhị tỷ tỷ thật đúng là…… lợi hại!”

Hắn lại nói: “Nhị tỷ tỷ mạnh miệng mềm lòng. Nàng đuổi Trương Uyển Dao đi nhưng lại cho nàng ta một căn nhà.”

Ta gật gật đầu.

Hắn dè dặt hỏi: “Nàng có tức giận hay không?”

“Ta nào có hẹp hòi như vậy?”

“Không có không có, Tương Nhi rộng lượng nhất.”