Chương 3

Ta nghe theo lời của Lý Vinh Khanh, học làm một nữ nhân ôn nhu. Ta đem thành quả khổ học nửa tháng đến triển lãm trước mặt Lý Dự Khanh, hắn lại ghét bỏ không thôi, nói ta bắt chước bừa, dáng vẻ kệch cỡm.

“Lý Dự Khanh!” — Ta tức giận đến mức cho hắn một cái tát, tông cửa xông ra.

Ta cũng không biết rốt cuộc ta giận hắn cái gì. Ta đã hứa chỉ làm tỷ tỷ của hắn, nhưng ta lại làm ầm ĩ như vậy, đúng là có chút buồn cười.

Ta đứng trên cầu khóc lóc một trận, khóc thoải mái xong lại đi tửu lầu uống rượu. Uống được 2-3 ly bụng ta đã choáng váng, cứ vậy mà bò ra bàn nằm ngủ, chờ ta tỉnh lại đã là buổi tối.

Lúc ta đi ngang qua cầu để về nhà, bắt gặp Lý Dự Khanh ngây ngốc đứng trên cầu, dáng vẻ như muốn tìm cái c.h.ế.t.

Bị ta tát một cái mà thôi, không đến mức đó đi!

“Lý Dự Khanh, ngươi đừng xúc động, ta sai rồi, ta không nên đánh ngươi.” — Ta vội vàng lao đến trên cầu, ôm eo kéo hắn về phía sau.

Hắn khϊếp sợ nhìn ta nửa ngày, hai tay ôm lấy mặt ta vừa xoa vừa bóp, mắt rưng rưng, nở nụ cười ôm ta vào trong ngực, siết chặt đến mức ta đau cổ.

“Tần Tương, ngươi không có chuyện gì thì tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi.”

“Ngươi làm sao vậy?” — Ta đẩy đẩy hắn, ai ngờ hắn càng ôm chặt hơn.

Hắn kéo ta ngồi bên thành cầu, bắt đầu kể lể.

Ta chưa từng rời khỏi hắn nửa bước, hôm nay lại bỏ đi nửa ngày không về, hắn lo lắng nên chạy ra ngoài tìm, ai ngờ nghe người ta nói có một cô nương đứng trên cầu khóc thương tâm vô cùng, lại nghe nói có cô nương nhảy cầu rồi. Hắn tưởng đó là ta, sai người xuống vớt, lại không vớt lên được cái gì, hắn cho rằng ta đã bị nước sông cuốn trôi đi rồi.

“Có phải ngươi tính nhảy sông cùng c.h.ế.t với ta hay không?” — Ta trêu ghẹo.

Hắn hừ lạnh, nói: “Ai muốn cùng c.h.ế.t với ngươi? Dù sao ngươi cũng đi theo ta 10 năm, ta lại không phải lòng dạ sắt đá, đau buồn cũng là chuyện bình thường.”

“Ra vậy.” — Ta mất mát mà cúi đầu.

Hắn kề sát vào người ta hửi hửi, kinh ngạc hỏi: “Ngươi uống rượu?”

“Ừa.”

“Làm gì có cô nương nào một mình chạy ra ngoài uống rượu.” — Hắn lại ghét bỏ ta.

Người này làm ta không bao giờ có thể cho hắn sắc mặt tốt.

“Lý Dự Khanh, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa.” — Ta nén giận chạy về nhà, hắn trở về trực tiếp đi vào phòng cho khách, cũng không thèm dỗ dành ta một câu.

Mắt thấy hắn sắp 22, đến tuổi nên có người nối dõi, ta chiếm vị trí phu nhân lại không thể sinh hài tử cho Lý gia, trong lòng áy náy thật sự.

Nếu đã quyết định làm tỷ tỷ của hắn, ta đây cũng không cần tranh cãi gì nữa. Hôm sau, ta mang một đôi mắt thâm quầng đi tìm hắn, hắn phun một ngụm nước ra, hỏi ta tối hôm qua làm gì.

“Ta đi t.r.ộ.m người.”

Hắn trợn trắng mắt liếc ta một cái: “Chậc chậc, một vị cô nương thế nhưng suốt ngày lại nói những lời này.”

Hắn đưa cho ta một ly trà uống cho thanh tỉnh, ta uống cạn ly, sau đó lau miệng, hạ quyết tâm nói: “Ngươi nạp thϊếp đi, ta thay mặt ngươi đi cầu hôn. Nếu cô nương nhà người ta không muốn, ta có thể làm thϊếp.”

“…… Ngươi có ý gì?” — Hắn hỏi ta.

“Lý Dự Khanh, ngươi đã không có tình yêu nam nữ với ta, ta cũng không thể cưỡng cầu giữ ngươi lại bên người mãi mãi. Lý gia chỉ dựa vào ngươi kéo dài hương khói, giữa chúng ta lại không có khả năng, vậy ngươi coi trọng tiểu thư nhà ai thì cứ cưới nàng ấy đi.”

Hắn cướp lấy ly trà trong tay ta ném xuống đất, nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.

Ta lại chọc hắn chỗ nào?

Lần này, hắn 2 ngày không về nhà, ta đành phải ra ngoài tìm hắn. Một đám công tử chơi cùng hắn vừa thấy ta đã bỏ chạy, ta vội vàng đuổi theo giữ lại một người, dò hỏi xem Lý Dự Khanh đi nơi nào.

“Hắn…… Hắn ở……”

“Ở đâu ngươi nói thật đi.” — Ta cầm gậy quơ quơ.

Tên kia ôm đầu, nhỏ giọng nói: “Xuân Phong Lâu.”

Xuân Phong Lâu!!!

Quản gia giữ chặt ta, nói nơi đó nữ tử không thể tiến vào, ta đành phải giả nam trang, dẫn theo hai gã gia đinh đi vào Xuân Phong Lâu.

Mùi son phấn của nữ nhân xông vào mũi, nữ nhân đứng giữa sân khấu đang õng ẹo tạo dáng cười d.â.m đ.ã.n.g, nam nhân ngồi trên bàn ôm một nữ nhân phanh ngực lộ v.ú, nói những lời thô tục khó nghe.

Hai gia đinh phía sau mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên xem, ta đành phải để bọn họ ra ngoài, ta tự đi tìm.

Ta lên lầu hai, thấy hắn đang uống rượu cùng một đám hồ bằng cẩu hữu, xung quanh còn có mấy nữ nhân hầu hạ, mỗi người đều là tuyệt sắc giai nhân.

✿ Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): Bạn xấu, bạn bè không tốt.

Thấy tình cảnh này, ta ngoài ý muốn không tức giận, chỉ thấy chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Ta lo lắng cho hắn suốt 2 ngày, hắn lại ở chỗ này chơi bời mua vui.

Xuân Phong Lâu còn đang tổ chức cuộc thi hoa khôi, sau khi sân khấu dưới lầu một nhảy múa biểu diễn xong xuôi, tú bà liền đứng ra giảng giải quy tắc vân vân.

Ta ngồi trong góc chú ý từng cử chỉ hành động của Lý Dự Khanh. Da mặt hắn mỏng, lại sĩ diện, ta không thể làm hắn xấu mặt trước mọi người, chỉ đành phải chờ hắn rời đi rồi nói.

Hoa khôi đánh đàn rất hay, làm ta chợt nhớ đến Trương Uyển Dao. Quả nhiên, Lý Dự Khanh nhìn chằm chằm nữ tử trên sân khấu đến ngây người.

Càng làm cho ta giật mình là nữ tử kia đúng thật là Trương Uyển Dao.

Nghe nói Trương gia xuống dốc, vốn tưởng rằng nàng ta đã gả chồng, không nghĩ đến lại lưu lạc chốn phong trần.

Nàng ta cởi khăn che mặt, tất cả mọi người ồ lên thổn thức vì mỹ mạo của nàng ta. Có người nhận ra nàng bỗng ồn ào lên, nói nàng ta tự cho mình là thanh cao, thế nhưng cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện làm hoa khôi.

Lý Dự Khanh ra mặt che chở cho nàng ta, lên án những vị công tử kia là tiểu nhân. Hắn từ lâu hai vung tay chi ngân phiếu mua Trương Uyển Dao.

Đúng là vì hồng nhan mà vung tiền như rác!

Trương Uyển Dao ngẩng đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười, trả lời: “Uyển Dao là người của Lý công tử.”

Hắn từ lầu hai đi xuống, ôm Trương Uyển Dao đi vào phòng của nàng ta.

Ta mất hồn mất vía quay về Lý phủ, ngực rất đau lại không có cách nào khóc ra được.

Ta thu thập đồ vật, không nói lời nào, rời khỏi hoàng thành.

Hắn đã có được người trong lòng, ta không cần phải ở lại gây trở ngại cho hắn.

Trương Uyển Dao tri thư đạt lý, là người hắn thích, Lý gia dưới tay bọn họ cũng sẽ ngày càng thịnh vượng. Ta buông tha cho hắn, cũng buông tha cho bản thân.