Chương 20: 🌻Sự Cam Chịu Của Đế Vương🌻【20】

Sở Yến hôn mê, còn sốt cao, ước chừng ba ngày cũng không tỉnh lại.

Thân thể y vốn đã suy yếu, bị kí©h thí©ɧ này, càng thêm không muốn tỉnh lại.

Lâm Cẩn Chi chỉ hận chính mình lúc trước tại sao không thể giải thích rõ ràng, còn muốn che chở cho phụ thân của hắn, khiến Sở Yến hiểu lầm bản thân lừa gạt y.

Trong lúc Sở Yến hôn mê, Lâm Cẩn Chi chính mắt đi xem Hàn Tranh.

Quan tài từng chút khép lại, cho đến khi che đậy hết toàn bộ mặt hắn.

“Là ta sai……” Giọng Lâm Cẩn Chi khàn khàn đến cực điểm, Hàn Tranh ngoại trừ được bệ hạ tín nhiệm thì vẫn là bạn thân hắn.

Lâm hầu gia muốn gϊếŧ người, một người là người hắn yêu, một người là bạn thân của hắn.

Lâm Cẩn Chi kiên quyết, khi trở lại Lâm gia, việc đầu tiên làm là chiếm hết tất cả các thế lực đang nằm trong tay Lâm hầu gia, khiến Lâm hầu gia vô cùng đau buồn mà đi sơn trang ở nông thôn để tĩnh dưỡng.

“Cẩn Chi, phụ thân đều là vì muốn tốt cho con, con không thể……!”

“Đủ rồi!” Lâm Cẩn Chi lấy quyển sách nhỏ ra, “Vậy cha nói xem, rốt cuộc cha đã dùng cách gì mà lại đoán ra được mọi chuyện?”

Lão Lưu vẫn luôn ở bên cạnh Lâm hầu gia, viết hết lời Lâm Cẩn Chi ở lòng bàn tay Lâm hầu gia.

Thân thể Lâm hầu gia cứng đờ, một chữ cũng nói không nên lời.

“Ta chỉ muốn cho con cả đời an khang! Bệ hạ sẽ hại tính mạng của con!”

Lâm Cẩn Chi nhấp môi: “Bệ hạ sẽ không hại tính mạng con, y có vô số lần có thể cướp đi tính mạng con, thậm chí lúc trước Diệp thái y đâm con, y còn bảo vệ con ở trong tay Diệp thái y, thậm chí còn nói mạng con là của y, ai cũng không được đυ.ng đến.”

Sắc mặt Lâm hầu gia cứng đờ: “Nhưng y cưỡng bức con! Thậm chí còn làm loại chuyện này!”

“Con cũng cưỡng bức y, cũng đã làm loại chuyện đó, chúng ta nợ nhau từ trước.”

Không nghĩ tới Lâm Cẩn Chi lại làm loại chuyện này đối với Sở Yến, Lâm hầu gia nhất thời nghẹn lời, không khỏi mở to mắt.

“Loại chuyện này, chung quy không phải chính đạo……” Khí thế Lâm hầu gia đã yếu xuống.

Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, dùng một loại ánh mắt cực kỳ hờ hững nhìn lão ta: “Ông không phải cha ta, rốt cuộc ông là cô hồn dã quỷ nơi nào tới? Rõ ràng khi ta còn bé, phụ thân rất trung liệt ái quốc.”

Lâm hầu gia nghe thấy Lâm Cẩn Chi cũng không tín nhiệm lão ta, trong giọng nói mang theo nôn nóng: “Cẩn Chi, có thể con không tin, trên người ta đã xảy ra rất nhiều chuyện cổ quái, một giấc ngủ dậy lại trở về khi con còn nhỏ…… Ta còn mơ thấy Lâm gia suy bại, con giúp Thái Tử đoạt vị nhưng không được bệ hạ thích.”

Lão ta nói rất nhiều, tất cả đều là Lâm Cẩn Chi nghe không hiểu: “Ý ông nói, là ông mơ thấy sao?”

Lâm hầu gia cho rằng Lâm Cẩn Chi đã tin tưởng lão ta, vội vội vàng vàng nói: “Đúng! Là ta mơ thấy!”

“Chỉ bởi vì như vậy, mà ông lại làm những chuyện này, phái tử sĩ ám sát bệ hạ?” Lâm Cẩn Chi bóp đến trắng tay, “Bệ hạ đã sớm biết là tử sĩ do Lâm gia phái ra! Còn có mấy năm trước, ông phái người ám sát bệ hạ, y cũng biết!”

“……”

“Ám sát đế vương, tội như vậy cũng đủ tru di cửu tộc, ông chỗ nào là muốn giúp Lâm gia, rõ ràng là bất nghĩa muốn hại Lâm gia! Cha ta sẽ không bởi vì một giấc mộng cảnh mà làm như vậy, ông rốt cuộc…… Rốt cuộc là ai!?” Lâm Cẩn Chi dùng ánh mắt cực độ phức tạp nhìn Lâm hầu gia.

Trái tim Lâm hầu gia thình thịch nhảy dựng lên, hô hấp lão ta trở nên khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn lại như nói mê.

Lão ta rốt cuộc là ai?

Lão ta không phải Lâm Tĩnh Bình, còn có thể là ai?

Thấy lão ta một chữ cũng đáp không được, Lâm Cẩn Chi siết chặt tay: “Lão Lưu!”

“…… Có thuộc hạ.”

“Đưa hầu gia đến sơn trang ở nông thôn tĩnh dưỡng! Nơi này không hợp với ông ấy! Ngươi cũng cùng ông ấy về nông thôn đi, không cần trở về nữa.”

Hắn không hề gọi hầu gia là cha, mà là gọi thẳng hầu gia. Lão Lưu cảm thấy bản thân như nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng, khi nhìn Lâm hầu gia, trong lòng cũng e ngại hơn. Hơn nữa Lâm Cẩn Chi nói không cho ông ta trở về, bên trong hoàn toàn cất giấu sát khí, chân lão Lưu cũng phát run.

“Làm sao vậy?”

Lão Lưu trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Cẩn Chi, khóc đến rơi lệ đầy mặt: “Công tử, lão nô, lão nô có thể không cùng hầu gia đến nông thôn hay không?”

Giọng Lâm Cẩn Chi cực lạnh: “Nếu không phải do ngươi truyền lại tin tức, tử sĩ sẽ đến ám sát bệ hạ sao?”

Lão Lưu run run lên: “Lão nô chỉ là kêu tử sĩ, khi hầu gia cùng tử sĩ mật đàm, lão nô không nghe thấy chuyện ở bên trong! Nếu biết chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, lão nô nhất định sẽ nói cho công tử!”

Lâm Cẩn Chi không muốn nghe ông ta giải thích, chỉ cảm thấy lão nô này cực kỳ đáng giận.

“Không muốn đến nông thôn, ta sẽ khiến ngươi trở thành giống như hầu gia.”

Giống như hầu gia? Tai điếc mắt mù, đời này chỉ có thể dựa người khác để biết tin tức bên ngoài ……

Lão Lưu rùng mình, tức khắc cũng không dám nói chuyện.

Lâm Cẩn Chi xoay người rời khỏi nơi này, để lại hai người Lâm hầu gia cùng lão Lưu.

Lâm hầu gia phảng phất như già hơn mười tuổi, im lặng không lên tiếng đi theo lão Lưu đến sơn trang ở nông thôn.

Lão ta cả đời tự phụ, lần đầu tiên cảm thấy…… bản thân có phải đã làm sai rồi hay không?

Lâm Cẩn Chi nói đúng, lão ta rốt cuộc là cô hồn dã quỷ từ nơi nào tới, những thứ trong trí nhớ kia được xem là cái gì?

Chuyện hoàn toàn không giống nhau với đời trước, lão ta lại cứ xem như đời trước mà làm tới.

Người bị trói buộc, rõ ràng là lão ta.

Sau đó, lão Lưu cùng Lâm hầu gia đến nông thôn, bởi vì nơi chim không thèm ỉa này, ông ta càng thêm kiêu ngạo lên, thậm chí ngược đãi Lâm hầu gia.

Lâm hầu gia tai điếc mắt mù, sinh hoạt căn bản không thể tự gánh vác, chỉ có thể dựa vào lão Lưu, ông ta còn sỉ nhục lão như vậy.

Lão ta tức giận đến cả người phát run, ngày ngày mắng lão Lưu, mà việc này chỉ đổi lại sự ngược đãi càng thêm từ lão Lưu.

“Đều là tại ngươi! Nếu không phải do lão bất tử ngươi thì sao ta có thể bị công tử giam lỏng ở nơi này? Thâm sơn cùng cốc! Rõ ràng nhi tử ta cũng đã thi đậu cử nhân!”

“Nhi tử ngươi thi đậu cử nhân, là công lao của ai?” Lâm hầu gia tức giận đến hộc máu, lúc trước biết vậy không nên giúp tên khinh người này.

Cả đời Lâm hầu gia lần đầu tiên cảm nhận được bị người tín nhiệm đẩy vào tuyệt vọng rốt cuộc là tư vị như thế nào.

Lúc trước lão Lưu khom lưng uốn gối ở trước mặt lão ta, nói con của ông ta tài hoa hơn người, hy vọng hầu gia cho một cơ hội, Lâm hầu gia niệm tình lão Lưu chăm sóc mình nên đồng ý chuyện này.

Lâm hầu gia biết vậy chẳng làm, vẫn luôn vỗ ngực chính mình.

Tức thật chứ! Tên lão nô này lại dám bắt nạt đến trên đầu lão sao?

Uổng công lúc trước lão tín nhiệm ông ta!

Hành vi lão Lưu càng thêm rõ ràng, cảm thấy do Lâm hầu gia liên luỵ ông ta, rõ ràng đến tuổi nên hưởng phúc, còn bị giam lỏng ở chỗ này. Hành động ông ta đối với Lâm hầu gia liền càng ngày càng quá mức.

Cho cho đến một ngày, Lâm hầu gia rốt cuộc nhịn không được, lỡ tay gϊếŧ chết lão Lưu.

Quan phủ phá cửa vào, cáo buộc lão ta tội gϊếŧ người.

Lâm hầu gia nhớ tới cả đời này của mình, nước mắt già nua chảy dài, sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Lão biết sai rồi, cuối cùng cũng cảm nhận sự tổn thương của Sở Yến.

Bị người tín nhiệm nhất phản bội, điều đó đau đớn như muốn chết đến thế nào.

Nhưng mà những thứ này, nói ra bây giờ cũng đã quá muộn màng.



Chờ khi nhiệt độ trên trán hạ xuống, Sở Yến mở bừng mắt một lần nữa.

Lâm Cẩn Chi đã canh giữ ở mép giường y lâu ngày, khi thấy Sở Yến tỉnh lại, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ đón lấy: “Bệ hạ! Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”

Nhưng Sở Yến lại nheo mắt lại, một chút cũng không muốn thấy Lâm Cẩn Chi.

Lâm Cẩn Chi là kiểu thông minh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Trẫm mệt.”

Y rốt cuộc cũng không chịu nổi……

Rốt cuộc cũng muốn buông bỏ tất cả.

[ Lâm Cẩn Chi giá trị hối hận: Năm trái tim. ]

[ Ba ngày sau, rời khỏi thế giới này. ]

[ Hở…… Kết thúc rồi sao? ]

[ Ừ, còn thừa thời gian ba ngày, nhiệm vụ đã hoàn thành, chủ nhân muốn làm cái gì cũng được. ]

[…… Mi đột nhiên cho phép ta nghịch ngợm, ta thực sự cảm thấy kinh ngạc lắm đấy? ]

[ Nhiệm vụ hoàn thành, hiện tại đã không thuộc về thời gian nhiệm vụ, tùy anh. ]

Ánh mắt Sở Yến sáng ngời, có điều kỹ thuật diễn vẫn là đúng chỗ: [ Ta đi làm đẹp đã~ chết cũng phải chết cho đẹp chớ! ]

“Bệ hạ còn sốt, thỉnh bệ hạ…… nghỉ ngơi sớm chút.”

Sở Yến cũng không muốn nhiều lời, hung hăng ho khan lên.

Lâm Cẩn Chi vẫn luôn ở bên cạnh y, đã nhiều ngày, Sở Yến vẫn luôn phát sốt.

Thái y đối với tình huống như vậy, cũng không thể ra sức.

Rõ ràng đã làm mọi cách, nhưng trán Sở Yến vẫn không hạ sốt, còn ngày ngày ho ra máu.

Thái y thậm chí nói với hắn…… Còn tiếp tục như vậy, Sở Yến sẽ không còn nhiều thời gian nữa.

Lâm Cẩn Chi sợ hãi cực kỳ, nhưng mọi chuyện cứ phát triển theo hướng hắn hoàn toàn không muốn.

Cho cho đến có một ngày, Sở Yến suy yếu tới cực điểm, thời gian ngủ say cũng càng ngày càng nhiều.

Thật sự…… phải theo như lời thái y nói vậy sao? Sở Yến sắp phải rời khỏi hắn?

Trong lòng Lâm Cẩn Chi đau tới cực hạn.

Khi Sở Yến tỉnh lại thì sẽ khó chịu ho ra máu. Ngược lại không bằng để y vẫn luôn ngủ say như vậy, ít nhất sẽ không còn đau đớn như thế nữa.

“Túi tiền ta đâu? Người đâu, mau giúp ta tìm túi tiền!”

Lâm Cẩn Chi khàn giọng đem túi tiền ở mép giường đặt ở trong tay Sở Yến: “Túi tiền ở đây, bên gối ngươi! Không có ai động vào cả!”

Sở Yến nhìn túi tiền, nắm chặt ở trong lòng: “Trẫm không cần ngươi.”

Không cần hắn, thế tại sao lại nắm lấy túi tiền kia không buông?

Bệ hạ, ngươi rốt cuộc muốn lừa mình dối người tới khi nào?

Lâm Cẩn Chi nỗ lực nở một nụ cười: “Lúc trước khi Diệp thái y ám sát, bệ hạ không phải nói mạng ta là của người sao?”

Sở Yến mấp máy môi, rốt cuộc nói không ra lời.

Chỉ là thân thể khó chịu cực kỳ, y hung hăng ho khan lên, tựa hồ như muốn ho cả phổi ra ngoài.

“Ngươi đi đi.”

“…… Vậy bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, thần cáo lui.”

Sở Yến cuối cùng đã ngủ say.

Lâm Cẩn Chi ngồi hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy.

Bên ngoài cảnh xuân vô hạn, giữa tháng tư đã hoàn toàn ấm áp đi lên. Bên ngoài muôn hoa đua thắm khoe hồng, hắn nhớ tới lúc này vào mấy năm trước, hắn còn đang cùng Hàn Tranh uống rượu.

Hiện giờ Hàn Tranh đã chết, là vì bảo vệ bệ hạ mà chết.

Lâm Cẩn Chi tràn đầy đau khổ, ngẩng đầu nhìn hoa hải đường kiều diễm vô cùng xinh đẹp trên cây. Như tuyết màu đỏ nhạt rơi xuống, lá cây nhè nhẹ, lười biếng mà nở. Hắn nhớ rõ Hàn Tranh và bệ hạ có cái rất giống nhau, không thích những bông hoa mỏng manh, trước nay đều thích những loại nở trên cây hoa lê và hải đường.

Cùng hắn ngắm cảnh xuân, rốt cuộc cũng tan cuộc.

Cuối cùng đã không cách nào quay trở về trước kia được nữa rồi.