Chương 16: 🌻Sự Cam Chịu Của Đế Vương🌻【16】

Lâm Cẩn Chi đã sớm biết, mối quan hệ giữa bọn họ không có cách nào hòa hoãn được nữa.

Nhưng khi nghe Sở Yến nói như vậy, tâm hắn vẫn hung hăng đau đớn.

Lưng Lâm Cẩn Chi thẳng tắp, chắp tay bái chào Sở Yến một cái, cho đến khoảng khắc cuối cùng, bóng dáng kia rời đi chìm vào trong cơn mưa bụi.

Sở Yến bỗng đau đầu cực kỳ, không biết có phải cảm lạnh hay không: “Cao Hoa, lấy quần áo cho trẫm ……”

Khi y hô ra những lời này, bỗng nhiên nhớ tới Cao Hoa đã chết.

Thói quen thật là đáng sợ, Sở Yến nhấp môi, không cần phải nhiều lời nữa.

Nhưng sau khi y hô lên lời này, thật sự có người mang một bộ quần áo đến: “Bệ hạ, thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”

Sở Yến cầm lấy quần áo trong tay hắn, mới thấy mặt đối phương: “Yến Phong?”

Yến Phong cúi đầu càng thấp: “Thần, Yến Phong, bái kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ!” Sở Yến kéo hắn dậy, giọng hỏi dồn dập, “Ngươi thế nào rồi……”

Yến Phong biết Sở Yến muốn hỏi cái gì, cho nên kể hết tất cả những chuyện gần đây cho Sở Yến nghe.

Nghe Yến Phong kể xong, tay Sở Yến hung hăng siết chặt: “Ngươi nói…… Lâm Cẩn Chi chẳng những không gϊếŧ ngươi, thậm chí còn đang âm thầm phân bố thế lực bảo vệ trẫm sao?”

Yến Phong gật đầu một cái: “Chính là như thế.”

Sở Yến bỗng nhiên hung hăng hiện ra một nụ cười, nụ cười này trông vô cùng khó coi: “Tại sao tới bây giờ còn muốn làm như vậy? Rõ ràng hận trẫm thì tốt rồi, chúng ta trả thù nhau không phải sẽ tốt hơn sao?”

Khó nhất chính là, ta đã yêu ngươi, ta lại hận ngươi.

Tay Sở Yến siết rất chặt, thân thể run rẩy, lại hộc ra một búng máu.

Sắc mặt Yến Phong thay đổi rõ rệt, vội vàng đi lên đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Sở Yến.

Chỉ tiếc Sở Yến đã hôn mê, Yến Phong hiểu một ít y thuật, tìm kiếm mạch tượng của y, không khỏi hoảng hốt: “Bệ hạ, bệ hạ!”

Bệ hạ bị hôn mê trong cung ——lời đồn đãi giống như măng mọc sau mưa nhanh chóng lan tràn khắp nơi.

Trong triều đình một mảnh nhốn nháo, ngay cả Tín Vương cũng biết tin tức này.

Hắn suốt đêm đuổi tới trong cung, thấy thái y đông đúc đang vây quanh Sở Yến, bên trong mùi thuốc quả thực gay mũi đến cực điểm. Tín Vương đỏ hốc mắt, khàn giọng hô vào bên trong một tiếng: “Hoàng huynh……”

Nhưng mà Sở Yến không cách nào nghe thấy, y phong bế ở bên trong thế giới của chính mình, rất lâu vẫn không chịu tỉnh lại.

Tín Vương ở trong cung Sở Yến một đêm, buổi sáng cùng ngày, Sở Yến mới chậm rãi mở mắt.

“Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi!!”

Sở Yến nhìn về thiếu niên phía bên kia, giữa ánh mắt của hắn tràn đầy lo lắng cùng hâm mộ, tựa như ánh mắt bản thân mình nhìn Lâm Cẩn Chi năm đó. Phong hào Tín Vương …… Là y tự mình định ra.

Tín.

Bởi vậy, tuy rằng tuổi Tín Vương còn nhỏ, năm nay chỉ mười lăm, nhỏ hơn y ước chừng mười tuổi. Là đệ đệ duy nhất còn sống sót hơn nửa ở trong triều rất kính sợ đối với y.

Dẫu sao thái độ bệ hạ, cũng đã nói rõ ràng.

“Ta ngủ bao lâu?”

“Suốt một đêm.”

Tinh thần Sở Yến trở nên ngẩn ngơ, khàn giọng nói: “Thì ra đã lâu như vậy.”

Tín Vương hỏi: “Hoàng huynh, thân thể của ngươi tại sao lại yếu đến như vậy? Có phải do hai tên nghịch tặc Lâm Cẩn Chi và Hàn Tranh kia hay không ……?”

“Nói bậy gì đó, liên quan gì đến bọn họ? Lúc trước Trẫm đi săn bị thương, cho tới bây giờ thân thể cũng chưa khôi phục, đừng đoán mò.” Sở Yến nhăn chặt mày.

Tín Vương vừa nghe y nói như vậy, mới nhẹ lòng: “Trước đó vài ngày, trong cung có khác thường, ta còn tưởng rằng bọn họ gây bất lợi cho hoàng huynh ……”

“Đừng lo lắng, trẫm biết chuyện của mình, ngươi an tâm đọc sách tập võ đi.”

“…… Vâng.”

Hai huynh đệ nói trong chốc lát, Sở Yến bảo Tín Vương trở về.

Trong điện im ắng, bên trong lư hương lượn lờ khói trắng dâng lên, tựa hồ đã bỏ thêm thành phần an thần.

[ Chủ nhân, ngày hôm qua nói như vậy…… Lâm Cẩn Chi sẽ còn đến sao? Tôi thật sự lo lắng một chút giá trị hối hận cuối cùng kia. ]

Con người Sở Yến đến thời điểm thì đặc biệt cà lơ phất phơ, biểu cảm yếu ớt trên mặt kia tức khắc biến đổi, lười biếng nheo lại mắt: [ Ta không lo, ngươi lo cái gì?]

[……]

[Nhân loại chúng ta có câu nói có thể hình dung ngươi đấy. ]

[ Cái gì? ]

[ Hahaha, hoàng đế không vội thái giám gấp. ]

[ Chủ nhân…… anh mắng tôi là thái giám á!! ]

Sở Yến ho khan một tiếng, nào biết đâu rằng hệ thống phản ứng nhanh như vậy: [ Nói thật, ngươi biết cái gì gọi là cầu mà không được không? Khó có thể buông, ăn không vô đi lại nghẹn không đi vào, hiện tại ta ở trong lòng Lâm Cẩn Chi chính là tồn tại như vậy đấy! ]

[……]

[ Cho nên hắn nhất định sẽ đến thăm ta, đây là bệnh chung của đàn ông. Cho tuyệt vọng đủ rồi thì nên cho một chút ngon ngọt thôi -v-]

Chủ nhân vui vẻ như vậy!! Nội tâm hệ thống lại điên cuồng nhổ nước bọt.

Tin tức bệ hạ hôn mê, kinh động đến trong phủ Lâm Cẩn Chi.

Tuy rằng ngày hôm qua Sở Yến đối với hắn như vậy, Lâm Cẩn Chi cũng lo lắng nhớ mong Sở Yến như cũ.

Chờ khi hắn đến trong cung yết kiến, phát hiện cây hoa lê bên ngoài tẩm cung Sở Yến đã rụng hết rồi, thì ra bất tri bất giác đã tới tháng tư rồi.

Lâm Cẩn Chi thu hồi ánh mắt mình, vội vàng đi đến tẩm cung.

Thái giám tự cho thêm than vào bên trong, Lâm Cẩn Chi nhẹ giọng gọi hỏi một câu: “Cũng tháng tư rồi, thời tiết đã nóng, sao còn thêm than?”

Thái giám vừa thấy Lâm Cẩn Chi, vội vàng quỳ xuống: “Hồi công tử, bệ hạ vẫn luôn kêu lạnh, cho nên nô tài mới thêm than vào.”

Nghe một câu như thế, Lâm Cẩn Chi thật lâu không nói câu nào.

Thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, hắn chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn, tình trạng thân thể của Sở Yến đã kém đến như vậy rồi.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Khi Lâm Cẩn Chi bước vào bên trong, trông thấy Sở Yến trên giường, y vẫn ngủ say như cũ, than lửa nhẹ nhàng tỏa bốn phía, làm độ ấm trong cung điện có chút nóng lên.

Độ ấm như vậy, y vẫn kêu lạnh như cũ.

Dáng vẻ này của Sở Yến, sẽ chỉ làm tâm hắn càng thêm đau.

Lâm Cẩn Chi đi vào trong, si mê nhìn mặt Sở Yến. Y càng gầy đi rồi, bản thân không ở đây trong khoảng thời gian này, Sở Yến cũng không sống tốt. Ngày ấy Lâm Cẩn Chi thấy cảnh tượng Sở Yến và Hàn Tranh ở bên nhau, hắn đã khống chế không được chính mình mà ghen ghét.

Nếu lại nhìn thấy nhiều thêm, hắn sợ bản thân sẽ nổi xung đột với Hàn Tranh.

Mặt Sở Yến tái nhợt đến dọa người, môi không hề có màu máu, một dáng vẻ bệnh nặng, vẫn không giấu được nét ưu nhã.

“Bệ hạ……”

Nghe được âm thanh, Sở Yến chậm rãi mở bừng mắt: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Khi thần phụng chỉ xét nhà, ở chỗ giam cầm Lăng Vương, phát hiện rất nhiều đồ vật.”

Sở Yến vẫn bộ dáng lười nhác kia, nhìn Lâm Cẩn Chi: “Thứ gì?”

Lâm Cẩn Chi lại trầm mặc xuống, ngược lại chắp tay thi lễ một cái với Sở Yến: “Không bằng, thỉnh bệ hạ cùng thần đến nơi đó nhìn xem.”

“Đồ vật kia rất quan trọng?”

“Đúng vậy.”

Sở Yến một tay chống thân thể của mình, từ trên giường đứng dậy. Động tác này, làm quần áo y chảy xuống một nửa, tóc đen cũng bất ngờ rơi xuống. Bóng lông mi y rũ xuống, nhẹ nhàng run rẩy, có vẻ rất mềm mại.

Lâm Cẩn Chi thiếu chút nữa không dời mắt được, cổ họng phát khô đi qua kéo áo Sở Yến lên: “Bệ hạ, đừng để cảm lạnh.”

Sở Yến nhìn về phía hắn, rất nhanh thu hồi ánh mắt chính mình.

Chờ y mặc áo ngoài xong thì mới đi theo Lâm Cẩn Chi ra ngoài cung.

Từ sau khi Yến Phong trở về, vẫn luôn âm thầm bảo vệ y, bởi vậy Sở Yến cũng không cần lo lắng chuyện hành thích linh tinh bên ngoài.

Bọn họ trằn trọc đi tới biệt viện giam cầm Lăng Vương lúc trước, bên trong rõ ràng mới nửa tháng không ai ở thôi, bây giờ đã hiện ra vẻ hoang tàn.

Lâm Cẩn Chi mang theo y, chậm rãi đi tới một chỗ.

Ngay khi Sở Yến thấy rõ tất cả, không khỏi sững sờ ở tại chỗ.

Phòng vẽ tranh, treo đầy tranh của hắn.

Kỹ năng vẽ của Lăng Vương xuất thần nhập hóa, được thế nhân tán thưởng.

Chỉ là hắn cũng không vẽ người, luôn vẽ một ít sơn thủy hoa chim, tùy tiện cầm ra ngoài cũng có giá trị ngàn vàng.

Sau khi bị giam cầm, hắn lại chỉ vẽ người, mỗi ngày vẽ như si như cuồng, phảng phất như vậy mới có thể nói ra tương tư tình cảm khó lòng giải thích kia.

Sở Yến thong thả đi đến trước một bức họa trong đó, mặt trên vẽ một thiếu niên, đứng ở bên trong núi hoa đầy trời.

“Vì sao hoa trên núi lại đỏ như vậy?”

“Bởi vì, đó là lấy máu để vẽ.”

Mưa bên ngoài rơi xuống mái hiên, rơi xuống bên trong hồ nước. Giọng Lâm Cẩn Chi quá nhỏ, hoàn toàn hòa lẫn vào tiếng mưa rơi.

Hắn đến gần Sở Yến, Sở Yến mới nghe được những lời này của hắn.

Tay Sở Yến run lên, động tác rất nhỏ ai cũng không nhìn ra được. Chỉ là Lâm Cẩn Chi nói, rốt cuộc để lại dấu vết thật mạnh trong lòng ở Sở Yến.

Lấy máu vẽ tranh, vẽ thành bức họa núi cùng hoa, nói lên nổi tương tư xa xăm.

Sở Yến đã hiểu ý tranh, có lẽ là Lăng Vương cảm thấy, màu thuốc đều không xứng được với bức họa này, nên kết hợp máu của mình cùng hương liệu, còn có một ít nguyên liệu khoáng thạch hỗn tạp tạo thành. Dùng thứ này, một chút môi đỏ cùng núi hoa phía sau kia.

Hắn yêu, cũng không khỏi quá điên cuồng.

“Mấy thứ này, đốt hết đi.”

Lâm Cẩn Chi vẫn luôn nhìn y: “Nếu bệ hạ nói đốt, vậy thì đốt đi.”

Sở Yến gỡ một vài bức xuống, nhìn đến tất cả nhân vật bên trong đều là y, phảng phất có thể cảm nhận được khi người vẽ tranh, đã có bao nhiêu điên cuồng.

Y đem những bức họa tụ tập lại cùng nhau, bậc mồi lửa rồi ném qua.

Những tất cả những bức tranh đó đều bị cháy lên, trang giấy yếu ớt bắt đầu bị cháy mạnh, sau đó dần dần biến thành tro tàn.

Ánh lửa chiếu vào trên mặt Sở Yến, y thống khổ đến đáy mắt nhiễm một tầng mây mù, khóe mắt một mạt màu đỏ, cực kỳ đẹp.

“Chuyện cũ, hãy để tất cả tan đi đi…… Ngươi muốn luân hồi thì đi luân hồi, đừng tới quấn lấy trẫm nữa!”

Lâm Cẩn Chi biết, y là đang trả lời câu trước khi lâm chung của Lăng Vương.

Sau đó, Sở Yến xoay người, bắt lấy tay Lâm Cẩn Chi, kéo hắn vào trong lòng ngực mình, một cái hôn rơi vào khóe miệng hắn.

Trong lòng Lâm Cẩn Chi chấn động, môi Sở Yến vô cùng lạnh, chỉ ở bên ngoài.

Chờ hắn phản ứng lại thì đã ôm lấy hôn lên môi Sở Yến.

Phòng này, bức hoạ cuộn tròn lẳng lặng đang cháy, ánh lửa nhảy lên ở trên mặt Sở Yến, Lâm Cẩn Chi ôm y không muốn lại buông ra.

Trong thoáng chốc, hắn tựa hồ thấy một bức hoạ cuộn tròn chưa cháy xong—— đó là một thiếu niên, đứng ở bên trong ngọn đèn dầu rã rời, trong tay cầm một chiếc đèn. Tựa hồ thấy có người tới, liền quay đầu, nhìn bọn họ nở ra một nụ cười.

Nụ cười kia sạch sẽ mà không phòng bị, đúng là Sở Yến mấy năm trước.

Hình ảnh trong bức tranh này, đều không phải là Lăng Vương nhìn thấy. Mà là lần đầu tiên hắn dẫn Sở Yến ra khỏi cung chơi, chính mình cũng thấy cảnh tượng này.

Thì ra lúc ấy…… Lăng Vương sớm đã biết, cũng ngầm đồng ý hắn tiếp cận Sở Yến, hắn cũng thấy hình ảnh như vậy.

Lâm Cẩn Chi thở một tiếng thật dài ở trong lòng, cho đến cuối cùng…… Hắn vẫn không thể hiểu Lăng Vương này.

“Cẩn Chi, tất cả người bên cạnh ta đều đã chết sạch, trừ ngươi, tất cả đều……”

Lâm Cẩn Chi nghe ra thống khổ cùng bàng hoàng bên trong lời nói của y, vì thế nên ôm chặt y: “Bệ hạ đừng lo lắng, thần tuyệt đối không chết sớm hơn bệ hạ một ngày, sẽ không bỏ lại bệ hạ. Cho dù thần bị thương hoặc bệnh nặng, cũng sẽ sống tạm……”

Sau khi nghe câu nói này, Sở Yến bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, cứ như năm đó vậy, sạch sẽ mà không phòng bị.

Hắn nói, trước khi y chết, hắn sẽ sống tạm, tóm lại sẽ sống lâu hơn y một ngày.

Đây là lời âu yếm tốt nhất mà y từng nghe.