Chương 14: 🌻Sự Cam Chịu Của Đế Vương🌻 【14】

Con dao găm đâm đến quá nhanh, vẻ mặt Lâm Cẩn Chi tức khắc kinh hãi, dùng sức khống chế được cơ thể của mình, tránh đòn công kích của Diệp thái y.

Diệp thái y xông đến là muốn đâm vào điểm yếu, tuy rằng Lâm Cẩn Chi né tránh được, nhưng vẫn xẹt qua cánh tay hắn.

Con dao găm quả thực rất sắc bén, mảnh vải trực tiếp bị cắt, cánh tay của Lâm Cẩn Chi bắt đầu chảy máu.

Hô hấp hắn mất trật tự, che lại chỗ bị thương: “Làm càn! Ngươi quả thực điên rồi!”

Trong phòng ánh nến chiếu rọi trên mặt hắn, đồng tử Diệp thái y mở cực lớn: “Gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi! Như vậy bệ hạ sẽ không còn đau khổ nữa!”

Bộ dạng này, thấy thế nào cũng không bình thường.

Lâm Cẩn Chi cắn chặt răng, vì sợ Diệp thái y nổi điên liên lụy đến Sở Yến.

Hắn lùi về phía sau một cách thận trọng, cố gắng hết sức dời Diệp thái y ra khỏi phạm vi của Sở Yến.

Vết thương trên cánh tay chảy rất nhiều máu, lan tràn ra xung quanh, từ từ chảy ra ướt đẫm.

“Diệp thái y, nếu bây giờ ngươi thu tay lại, ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống.”

“Võ An Hầu công tử muốn kêu thị vệ bên ngoài sao? Bọn họ đều bị Hàn đại tướng quân gọi đi rồi.”

Đáy mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên kinh ngạc.

“Là ta đã nói với Hàn đại tướng quân, bệnh của bệ hạ cần tĩnh dưỡng, không thể có quá nhiều người bên ngoài quấy rầy.”

Lâm Cẩn Chi nhăn chặt mày nhìn qua: “Ngươi ngấm ngầm mưu tính đến như thế ư?!”

Giọng Diệp thái y tức khắc cất cao: “Vậy thì đã sao!? Ngươi và Hàn Tranh căn bản không hề biết bệnh tình bệ hạ bây giờ đã nghiêm trọng đến thế nào!”

Tuy rằng bề ngoài có vẻ tốt, nhưng khi tỉnh lại. Tinh thần của ngài ấy đã đến cực hạn, hết lần này tới lần khác ho ra máu, dù có dùng thuốc tốt đến đâu cũng không khỏi. Những điều này là do ai đã gây ra? Hiện tại ngươi còn dám đến đây giả nhân giả nghĩa nói yêu quý bệ hạ hay sao?

Nghe xong lời hắn nói, hô hấp Lâm Cẩn Chi đều rối loạn: “Nhưng mấy thái y khác đều nói với ta, chỉ cần bệ hạ tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không có việc gì!”

“Đó còn không phải là do ngươi đã nói, nếu bệ hạ không được điều trị tốt, chúng ta đều sẽ phải chết sao?! Bọn họ tất nhiên phải tránh nói vào vấn đề chính để lừa ngươi cho qua rồi!”

Lâm Cẩn Chi sững sờ ngay tại chỗ, nghe được việc này liền hoảng sợ không biết nên làm sao.

Đầu óc của hắn bây giờ chỉ còn lại…… bệnh tình của Sở Yến.

Diệp thái y tựa hồ rốt cuộc không chịu đựng được nữa, cầm dao găm đâm về phía Lâm Cẩn Chi, sát khí trên dao nổi lên, thật sự muốn đâm chết Lâm Cẩn Chi.

Lâm Cẩn Chi lại không tránh né: “Ngươi nói quả không sai……Tất cả đều là do ta.”

Diệp thái y dừng lại bước chân của mình “Ngươi lại đang muốn dùng thủ đoạn gì? Muốn giả vờ giả vịt làm ra bộ dạng đáng thương để thực hiện ý đồ của mình sao?”

Lâm Cẩn Chi tự giễu nói: “Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào cũng được.”

Ánh mắt hắn xuyên qua người Diệp thái y, nhìn Sở Yến phía bên kia.

Gió lùa ban đêm thổi l*иg lộng vào những lớp màn lụa bên trong. Màn tơ lụa màu vàng nhẹ nhàng lay động, mà người trên giường vẫn đang ngủ li bì từ đầu đến cuối. Khuôn mặt của y cực đẹp, Lâm Cẩn Chi có thể nhớ lại lúc y mở mắt có thể đẹp đến nhường nào.

Không khí trầm lặng ở trên giường, căn bản cũng như không muốn mở đôi mắt đẹp kia nhìn hắn.

Hắn muốn y tồn tại, có thể sống được lâu dài.

“Nếu bệ hạ chết, ta sẽ cùng chết với bệ hạ.”

Diệp thái y mở to mắt.

“Đời này ta sẽ không cưới vợ, ta sẽ vì bệ hạ chặt đứt đời sau của Lâm gia, tuyệt hậu cũng không sao. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không lại rời bỏ y, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh y. Dù cho y không muốn nhìn thấy ta, muốn ta chết, ta cũng có thể lập tức cắt đứt yết hầu của mình.”

Trên mặt Lâm Cẩn Chi lộ ra ôn nhu, phảng phất bản thân nói ra không phải lời thề, mà ngược lại đó như là lời tỏ tình ngọt ngào vậy.

Diệp thái y nghe hắn nói làm cho khϊếp sợ, nhưng vẫn cảm thấy tên công tử Võ An Hầu này mưu trí vô song, Lâm Cẩn Chi hẳn đang mê hoặc để hắn đừng xuống tay.

“Ta không tin ngươi!”

“Tùy ngươi nghĩ như thế nào, ta không cần làm ngươi tin ta.” Lâm Cẩn Chi lạnh nhạt nói.

Dù cho Lâm Cẩn Chi đã biết chân tướng, Võ An Hầu công tử ôn nhã trước kia cũng không thể trở lại. Hắn sớm đã bị những chuyện xảy ra liên tiếp bên trong, biến thành một con người khác rồi.

Nếu Sở Yến biết suy nghĩ trong lòng Lâm Cẩn Chi, nhất định sẽ yên lặng nhổ nước bọt một cái ——sau khi hắc hóa, làm sao có thể dễ dàng biến trở về tới như vậy?

“Lâm công tử miệng lưỡi khéo léo nói cứ y như thật, thiếu chút nữa ta cũng đã bị ngươi gạt. Nếu công tử thật sự yêu bệ hạ như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại làm tổn thương y?”

Diệp thái y lập tức đâm đến Lâm Cẩn Chi, hai người quấn vào đấu nhau, mắt thấy chủy thủ sắp đâm đến trên người Lâm Cẩn Chi, bỗng nhiên bọn họ bị một người đánh gãy.

Sở Yến cầm lưỡi dao trong tay, nhìn Diệp thái y nói: “Buông hắn ra.”

Sắc mặt Diệp thái y thay đổi rõ rệt, nháy mắt liền buông lỏng tay ra.

Trong mắt Sở Yến hiện lên vẻ thoáng buồn, chủy thủ trong tay y trượt xuống, mà tay y cũng vô lực rũ xuống, máu tươi tức khắc liền chảy vào trên mặt đất, từ đầu ngón tay y rơi xuống.

“Bệ hạ!”

Sở Yến cương quyết nói với Diệp thái y: “Ai cũng không được làm tổn thương hắn, mạng hắn là của trẫm!”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Cẩn Chi chấn động cực lớn.

Vô số tình cảm đan chéo vào nhau, có vui mừng, chua xót cũng có những thứ khó hiểu dày đặc quấn quít lấy nhau ở trong lòng hắn, tựa như những sợi tơ..

Vui mừng Sở Yến còn có thể bảo vệ hắn, cho dù hắn đã làm ra loại chuyện như vậy, Sở Yến cũng bảo vệ hắn như cũ; thật chua xót khi quan hệ bọn họ đã không thể trở về như trước đây nữa, Sở Yến sẽ không lại tin tưởng hắn, cho dù có nỗ lực đến thế nào, Sở Yến cũng sẽ như thế.

Thân thể Sở Yến run lên, hung hăng ho khan mấy tiếng.

Tay y đã bị thương, lại vẫn theo bản năng dùng cái tay kia che kín miệng.

Máu tươi nhiễm trên gương mặt trắng nõn của y, Sở Yến ho khan lại hộc ra một ngụm máu tươi.

Lâm Cẩn Chi cùng Diệp thái y đều đau lòng tới cực điểm, vội vàng đỡ lên: “Bệ hạ, mau trở về nằm!”

Sở Yến nhìn máu trong tay, ngơ ngẩn nói không ra lời.

Y thật sự bình tĩnh hỏi, giọng lập tức trầm thấp đi: “Ta sẽ chết sao?”

“Sẽ không! Bệ hạ đừng nghĩ quá nhiều!”

Sở Yến lại không tin lời hắn nói, ngơ ngác về tới trên giường, tùy ý Diệp thái y băng bó miệng vết thương trên tay y. Y mờ mịt nhìn tấm màn màu vàng, nhìn Diệp thái y nói: “Mạng Lâm Cẩn Chi là của trẫm, lần này trẫm tha cho ngươi, lần sau đừng làm như vậy nữa.”

Diệp thái y lau nước mắt: “Vâng.”

Lâm Cẩn Chi biết, Sở Yến nói như vậy là vì muốn bảo vệ Diệp thái y. Biết Diệp thái y làm ra chuyện như vậy nhất định sẽ chết, nên Sở Yến muốn bảo vệ hắn.

Nhưng mà Lâm Cẩn Chi lại điên cuồng nghĩ, trong lòng Sở Yến chắc chắn vẫn còn nhớ đến hắn.

Mạng của hắn nếu như là của Sở Yến, thật sự là không có gì tốt hơn được!

Sau khi chờ Diệp thái y rời đi, trong điện chỉ còn lại có hai người Lâm Cẩn Chi cùng Sở Yến.

Sở Yến phảng phất lại lâm vào bên trong hôn mê, vẫn luôn lặng yên nói mớ.

Chờ Lâm Cẩn Chi để sát vào, lại nghe y nói: “Vì sao ta còn…… Thích ngươi.”

Lâm Cẩn Chi còn chưa tới kịp vui vẻ, rồi lại nghe Sở Yến nói, “Ta hận ngươi.”

Trái tim hắn nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, vĩnh không siêu sinh, đây là nghiệt mà chính hắn đã phạm phải.



Thời gian Sở Yến thanh tỉnh càng ngày càng ít, đến cuối cùng hơn phân nửa thời gian đều là ngủ say.

Cái chết của Cao Hoa gây ra đả kích rất sâu với y.

Đây là hiện tại Lâm Cẩn Chi cùng Hàn Tranh, cũng không biết suy nghĩ trong lòng Sở Yến rốt cuộc là cái gì.

Từ sau khi Lâm Cẩn Chi nghe thấy Sở Yến nói mớ thì không dám lại đến thăm Sở Yến nữa, dù cho trong lòng nhớ đến cực điểm, hắn lại thật sự sợ Sở Yến thấy hắn sẽ phải chịu thêm kí©h thí©ɧ.

Lời Diệp thái y nói quanh quẩn ở bên tai thật lâu không tiêu tan, trong lòng Lâm Cẩn Chi càng thêm hối hận lên, hận không thể lôi bản thân của trước kia ra đập một trận.

Mấy ngày lúc sau, vẫn cứ không có tin tức Sở Yến lành bệnh.

Lâm Cẩn Chi rốt cuộc kiềm chế không được, đi đến tẩm cung Sở Yến thăm y.

Nhưng chỉ là đứng ở bên ngoài nhìn y một cái……

Ngay khi Lâm Cẩn Chi đi qua, lại thấy được một màn làm hắn ghen ghét phát điên.

Hàn Tranh vụng về mà xướng một khúc nhạc, quân ca cứng rắn đã được đổi lại thành lời ca cảnh sắc do Sở Yên dạy hắn ca, Sở Yến xướng một câu hắn học một câu, hiện giờ thật vất vả mới mới kết nối được.

Chỉ là khi Hàn Tranh xướng lên vẫn khá buồn cười, đã lâu rồi không thấy Sở Yến cười đến thực sự vui vẻ như vậy.

Hàn Tranh thấy y như thế, dù cho bản thân xấu mặt cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ cần Sở Yến không hề cau mày khổ mắt, cái gì cũng được.

“Được rồi, đừng hát nữa, đỡ trẫm lên đi hoa viên một chút.”

Sau khi Hàn Tranh nghe xong thì đến bên cạnh Sở Yến, chạm vào thân thể ngày đêm hắn tơ tưởng. Chạm vào liền cảm thấy lạnh, tựa như đang sờ một khối ngọc tốt vậy.

Vốn muốn đỡ Sở Yến đi ra ngoài, chân Sở Yến lại dừng bước.

“Hàn đại tướng quân, ta nhớ người ngươi thích là Cẩn Chi, tại sao hiện giờ lại đối xử với trẫm tốt như vậy? Chẳng lẽ…… chỉ bởi vì Chương Văn là cữu cữu ta sao?”

Khuôn mặt Hàn Tranh đỏ lên, Sở Yến trong tối ngoài sáng đang nói giữa bọn họ là tình địch, Hàn Tranh có thể nghe không hiểu sao?

Sau khi biết chuyện trước kia, áy náy liền tràn ngập ở trong lòng hắn, Hàn Tranh hối hận tại sao bản thân không điều tra rõ đã làm ra loại chuyện này.

Y quỳ xuống trước mặt Sở Yến: “Bệ hạ là người thân cuối cùng của thần ở trên đời này.”

Bởi vì sợ hãi nói ra, hắn chỉ có thể lấy cớ là người thân.

Sở Yến nhìn Hàn Tranh trên mặt đất, bỗng nhiên cong lưng, dùng ngón tay móc lấy cằm hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu cữu cữu.”

Hàn Tranh nhìn Sở Yến như vậy, cổ họng tức khắc lăn lộn hai cái.

Sao y có thể…… Sao có thể dùng biểu cảm mê người như vậy, kêu hắn là tiểu cữu cữu chứ?

“Tiểu cữu cữu, xung quanh ta không còn ai đáng tín nhiệm cả, ngươi hiểu ý ta không?”

“Bệ hạ muốn như thế nào? Vi thần nhất định muôn lần chết không chối từ giúp bệ hạ hoàn thành tâm nguyện.”

Sở Yến bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, trong nháy mắt kia giống như đào hoa tràn đầy, phong hoa vừa lộ ra: “Không cần ngươi muôn lần chết không chối từ, chỉ là…… Thường xuyên đến đây thăm trẫm, trong cung này quá lạnh, trẫm sợ ở một mình.”

Y tỏ ra yếu thế, khiến Hàn Tranh sững sờ.

Có lẽ con người —— đặc biệt là nam nhân đều như thế này, có khuynh hướng thích những thứ mềm mại.

“Thần nhất định sẽ đến cùng bệ hạ!” Giọng Hàn Tranh nói vang có lực.

Mà Lâm Cẩn Chi nhìn tình cảnh này bên trong, lại bỗng nhiên siết chặt tay, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống.