Chương 10: 🌻Sự Cam Chịu Của Đế Vương🌻【10】

Hàn Tranh không biết tâm tình chính mình giờ phút này là cái gì, chỉ là…… Nặng trĩu tới cực điểm.

Tại sao càng nhìn thấy Sở Yến, hắn lại càng ngày càng sinh ra tâm tư đồng cảm với y?

Hàn Tranh mượn rượu giải sầu, không ngừng khuyên nhủ bản thân ngẫm lại chuyện nghĩa huynh bị chết oan uổng, trong lòng một mảnh thê lương.

Hắn bắt đầu điều tra chuyện của Sở Yến, chỉ là sau khi Sở Yến đăng cơ, y đã gϊếŧ chết hết tất cả những cung nhân biết được việc kia.

Hàn Tranh tra xét mấy ngày, các manh mối có được đều bị cắt đứt, chỉ còn lại có một cái.

Đó chính là Lăng Vương còn sống hiện tại, bệ hạ đã gϊếŧ sạch những người đó, nhưng lại lưu lại một mình Lăng Vương, giam cầm ở một cung điện khác.

Hàn Tranh đi đến chỗ đó, hắn võ công cao cường, cho dù bên ngoài có nhiều người canh giữ đi chăng nữa, Hàn Tranh cũng dễ dàng trèo tường mà vào, không bị những người khác phát hiện.

Lăng Vương ăn mặc giản dị nhưng không che giấu khí chất cao quý. Thấy Hàn Tranh đến, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là……?”

Ánh mắt Hàn Tranh lóe lên: “Lăng Vương điện hạ, tại hạ là Hàn Tranh.”

“Hóa ra là đại tướng quân.” Lăng Vương tươi cười càng thêm chân thành vài phần, “Đại tướng quân lặng lẽ tới tìm ta, là vì chuyện gì?”

Có thể do ở khoảng cách xa, làm cho Hàn Tranh cảm giác như nhìn hoa trong sương, dần dần không phân biệt được.

“Nói vậy hẳn là điện hạ đã đoán được.” Ngày đó Lăng Vương bởi vì dùng thuốc Hàn Thực Tán, tính cách tàn bạo nhưng lại không bị tiên hoàng phế truất ngôi Thái Tử, chính là do bởi vì Lăng Vương có chiến tích không nhỏ.

Mặc dù hắn bị giam ở biệt viện, nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Con thú dữ này vẫn là một con thú, ngay cả khi răng nanh của nó đã bị nhổ bỏ.

Lăng Vương khẽ gật đầu, bảo hắn ngồi xuống, hai người cứ như vậy nói chuyện hết một buổi trưa.

Thời điểm khi trở lại trong cung, sắc mặt Hàn Tranh cực kỳ kém. Chờ hắn bất tri bất giác lại đi tới cung điện nơi Sở Yến đang ở thì thấy Lâm Cẩn Chi ánh mắt nhu hòa vuốt ve mặt Sở Yến. Mà Sở Yến cứ ngủ say như vậy, quanh thân đều bị bao phủ một tầng khói mù.

Hàn Tranh cảm thấy chói mắt, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời nói của Lăng Vương hôm nay.

Hắn nhăn chặt mày, cuối cùng rời khỏi chỗ này.

Hắn để lại một tai mắt theo dõi Lâm Cẩn Chi, bắt đầu điều tra những chuyện gần đây.

Không nghĩ tới kết quả làm Hàn Tranh rất kinh ngạc, trong cung bố trí hỗn loạn, Lâm Cẩn Chi tựa hồ đang lên kế hoạch chuyện gì đó.

Sắc mặt hắn xanh mét, hung hăng cắn răng: “Quả thực đúng như những gì Lăng Vương nói, Cẩn Chi mềm lòng……!”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tên hôn quân kia nhất định sẽ thoát ra khỏi l*иg giam, hậu quả khó lường được. Đối với hắn thì không quan trọng, nhưng những huynh đệ đã theo hắn từ biên quan thì sao?

Đáy mắt Hàn Tranh hiện lên đau đớn, cuối cùng dứt khoát đưa ra một quyết định.

Liên hợp với Lăng Vương, trừ bỏ thế lực của Lâm gia.



Khiến Lâm Cẩn Chi rất vui mừng gần đây chính là Sở Yến rất ngoan ngoãn ăn cơm.

Hắn đút từng miếng, mà đối phương cũng ăn từng miếng.

Bọn họ không có ai chĩa vào nhau, một ngày trôi qua giống như đang nằm mơ, như vậy thật tốt đẹp.

Lâm Cẩn Chi đột nhiên hỏi: “Bệ hạ có muốn ra ngoài không?”

“Ta bị khóa như vậy, có thể ra ngoài sao?”

Sở Yến kinh ngạc ngẩng đầu, bên trong đôi mắt đen mang theo vài phần nghi hoặc.

Lâm Cẩn Chi biết y hoài nghi chính mình, vốn tâm tình đang vui vẻ giờ phút này liền yên lặng xuống.

Là hắn quá đắc ý vênh váo, thế nhưng lại mở miệng muốn quan tâm Sở Yến.

Lâm Cẩn Chi hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc chính mình: “Không cần để ý.”

Giọng nói Sở Yến rất khàn: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Chi khi nghe thấy giọng của y, không khỏi nhăn chặt mày. Chờ hắn cẩn thận xem qua thì mới phát hiện vòng sắt trên cổ Sở Yến có vết tích bị ghìm chặt, ánh mắt Lâm Cẩn Chi giật lên: “Cái này……”

Sở Yến hoảng loạn cúi đầu, mở mắt nhìn rồi dùng tay che lại nơi đó.

Lâm Cẩn Chi cau mày càng sâu: “Ai bóp cổ ngươi?”

Sở Yến không muốn nói, thậm chí cố ý giấu giếm, nếu không cũng sẽ không cố ý lấy vòng sắt che đi dấu vết bị siết lại.

Trong lòng Lâm Cẩn Chi giận dữ: “Rốt cuộc là tên nô tài nào? Lại dám làm như vậy!”

Sở Yến dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía hắn: “Ngoại trừ các ngươi, còn ai vào đây?”

Lâm Cẩn Chi thu lại lửa giận, hô hấp hỗn loạn.

Hắn đã làm chuyện này…… Không ngờ Hàn Tranh cũng……

Lâm Cẩn Chi có chút nói không ra lời, nhưng ngực lại ẩn ẩn phát đau.

Vốn cũng không phải điều vinh quang gì, Sở Yến cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này. Y mím môi hỏi: “Cao Hoa thế nào?”

Bên trong cặp mắt âm trầm vô hồn kia, y chỉ quan tâm duy nhất một mình Cao Hoa mà thôi.

Lâm Cẩn Chi càng cảm thấy đau đớn, mấy ngày nay hắn đã làm nhiều chuyện cho Sở Yến như vậy…… thậm chí còn dùng mọi thế lực của nhà họ Lâm, nhưng hắn không ngờ Sở Yến vẫn chỉ quan tâm đến duy nhất một tên thái giám mà thôi.

Lâm Cẩn Chi chỉ muốn đôi mắt kia của Sở Yến có thể một lần nữa dừng lại trên người hắn, cho dù chỉ một chút quan tâm cũng tốt lắm rồi.

Nhưng một giọng nói khác trong lòng hắn luôn không ngừng nhắc nhở hắn ta rằng, đây là chính hắn ta không biết quý trọng.

Lâm Cẩn Chi buông tay xuống: “Cao Hoa…… Bình phục rất tốt.”

Sở Yến nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là được rồi.”

Lâm Cẩn Chi có chút không muốn ở lại nơi này nên liền rời khỏi nơi này như chạy trốn.

Bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa…… Điều quan trọng là đến nơi đó hỏi Lăng Vương về chuyện nghĩa huynh của Hàn Tranh.

Trước khi ra khỏi cung, Lâm Cẩn Chi thấy Hàn Tranh đang ở Ngự Hoa Viên.

“Cẩn Chi, ngươi muốn xuất cung?”

“Ừ.”

Hàn Tranh rũ mắt xuống: “Xem ra chúng ta đã rất lâu không có thời gian nói chuyện……”

Lâm Cẩn Chi đang nóng lòng muốn gặp Lăng Vương, không muốn nhiều lời với gã. Hiển nhiên nhìn thấy Hàn Tranh như vậy, Lâm Cẩn Chi không khỏi nhíu mày: “Hình như ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Hàn Tranh mở miệng thở dốc: “Hiện tại tình cảm ngươi đối với bệ hạ là gì?”

Lâm Cẩn Chi hơi giật mình.

“Yêu, hay chán ghét?” Hàn Tranh tựa hồ vội vàng muốn biết đáp án.

Lâm Cẩn Chi biết không thể bại lộ, chỉ trả lời: “Tất nhiên là chán ghét!”

Hàn Tranh cuối cùng cũng thu lại một tia chân thành tha thiết cùng tín nhiệm của bản thân, nhìn Lâm Cẩn Chi cười nói: “Ta biết rồi.”

Lâm Cẩn Chi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết ra khỏi cung.

Không ngờ khi đi đến biệt viện kia, Lâm Cẩn Chi mới phát hiện người của Trình Hàn đã chết hết ở cửa biệt viện. Vừa định quay trở về cung, Trình Hàn mới vươn bàn tay đầy máu tươi về phía hắn.

“Công tử……”

Trong miệng Trình Hàn tràn đầy máu tươi, Lâm Cẩn Chi đi qua nắm lấy tay hắn.

“Cố chống đỡ! Bệ hạ không muốn nhìn thấy ngươi chết!”

“Công tử…… Ta có việc muốn nói với ngươi.”

Trình Hàn thấy mình sắp chết rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn có một việc luôn nghẹn không thể nói ra.

Trên mặt hắn tràn đầy máu tươi, tay vẫn luôn nắm lấy quần áo Lâm Cẩn Chi, tựa hồ đang chịu đựng đau đớn cực lớn, muốn nói chuyện đó cho Lâm Cẩn Chi biết.

Dưới thân tràn đầy mùi máu tươi, Trình Hàn ho khan dữ dội lên, cuối cùng dùng âm thanh mỏng manh kể lại sự việc ngày đó.

Hóa ra, Trình Hàn là người mà Lăng Vương sắp đặt ở bên cạnh Sở Yến.

Kể từ khi Sở Yến lên ngôi, tất cả những người liên quan đến Lăng Vương đều đã chết, chỉ có mình hắn kéo dài hơi tàn sống sót.

“Nghĩa huynh Hàn Tranh …… Không phải lỗi của bệ hạ, khụ khụ, mà là Lăng Vương.”

Hơi thở của hắn càng ngày càng yếu, nói xong lời cuối cùng liền nhắm mắt lại.

Lâm Cẩn Chi khϊếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng đột nhiên nghĩ đến sự bất thường của Hàn Tranh hôm nay, trong lòng cuối cùng cũng hoảng hốt.

Bệ hạ đang gặp nguy hiểm!

Hắn thả người xuống, vuốt lại hai mắt cho người kia: “…… Đa tạ.”

Chỉ là hiện giờ, Lâm Cẩn Chi sợ hãi cực kỳ, Lăng Vương đã cho người ra tay, bắt Lâm hầu gia đi.

Võ An Hầu, Lâm hầu gia có khả năng điều động một đội quân cấm, sau khi Lâm hầu gia bị tước hiệu, lực lượng này tự động rơi vào tay của Lâm Cẩn Chi. Bệ hạ cũng không lấy đi cái này, cũng coi như là vô cùng may mắn.

Lâm Cẩn Chi đã chuẩn bị bước cờ này từ lâu, thời điểm khi Hàn Tranh cùng Lăng Vương hợp lực, Lâm Cẩn Chi liền dẫn bọn họ đánh trở lại hoàng cung.

Lửa lớn liên miên kéo dài suốt một đêm.

Sau một đêm hỗn chiến, ba hướng thế lực kết thúc, Lăng Vương chiếm giữ được Bích Hoàng Cung.

Lăng Vương trên đường làm phản, có lẽ mục đích chính là đến gặp Sở Yến. Bằng không hắn bị giam ở biệt viện suốt đời, làm sao có thể gặp lại bệ hạ lần nữa?

Hàn Tranh vô luận như thế nào cũng không tin bản thân lại bị Lăng Vương phản bội, đêm qua vẫn luôn là huynh đệ bọn họ xông vào trước nên phần lớn những người chiến đấu với quân Võ An cũng là huynh đệ bọn họ.

Mất đi thế lực ủng hộ của Lăng Vương, Hàn Tranh đã cùng đường bí lối.

Chờ khi Lâm Cẩn Chi cả người đầy máu đi qua, Hàn Tranh mới cười lạnh: “Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ.”

“Hàn Tranh, ngươi là bạn thân của ta, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

Hàn Tranh gắt gao cắn răng: “Không gϊếŧ ta? Ta tình nguyện để ngươi gϊếŧ ta! Lúc trước chúng ta đã ước hẹn cùng nhau báo thù hôn quân, nhưng ngươi đã làm cái gì? Yêu tên hôn quân kia?”

Đáy mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên vẻ buồn bã: “Chúng ta đều là bị Lăng Vương lợi dụng.”

“…… Ta biết.”

“Ngươi không biết!” Lâm Cẩn Chi mím môi, “Là ta coi thường Lăng Vương, ta đã tự mình đi gặp hắn, chuyện này khi bắt đầu đã bị Lăng Vương tính kế. Hắn muốn mượn tay ngươi và ta để gϊếŧ bệ hạ!”

Hàn Tranh hơi sửng sờ, như là phán đoán sự chân thật trong lời nói của Lâm Cẩn Chi.

Quân Võ An đã chết một nửa, hắn không thể chống lại đội quân của Lăng Vương. Nếu Hàn Tranh không hợp tác với hắn, bệ hạ thực sự sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Cẩn Chi không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc phải kể lại những gì đã xảy ra năm đó.

Thời điểm sau khi nghe toàn bộ chuyện Trình Hàn kể lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao bệ hạ không nói, Lăng Vương cũng không nói.

Hắn nghe lại được…… Cũng không muốn nói ra.

“Hàn Tranh, ngươi nghe đây! Nghĩa huynh của ngươi không phải bệ hạ gϊếŧ!”

Đáy mắt Hàn Tranh hiện lên tia kinh ngạc: “Là ý gì? Rõ ràng Lăng Vương đã nói với ta……”

“Vô luận hắn nói cái gì với ngươi, đều là muốn lừa gạt ngươi, lợi dụng ngươi!”

Giọng nói của Hàn Tranh dồn dập lên: “Nhưng làm sao ta có thể biết là ngươi không lừa gạt ta, lợi dụng ta?”

Lâm Cẩn Chi cắn răng: “Chỉ mong ngươi nghe xong chớ có hối hận!”

Đáy mắt Hàn Tranh hiện lên băng sương, trầm thấp nói: “Bất luận là cái gì, ta cũng không hối hận!”

Lâm Cẩn Chi rốt cuộc chịu đựng không được, lúc này mới nói ra từng chút sự việc của năm đó.