Chương 37: Ráng chiều hạnh phúc

Trời một màu xanh thẳm, nơi phía đông hiện ánh sáng le lói cố len vào chiếc màng mỏng nơi ô cửa sổ.

Tiếng báo hiệu 5 giờ 30 sáng hằng ngày của di động Hạ Cầm reo vang.

Cô mơ màng tỉnh giấc, chợt thấy bên cạnh mình còn một người nằm cùng. Liền nhớ lại màng kí©h thí©ɧ hôm qua, hai má hơi nong nóng.

Vỗ vỗ nhẹ vào má, cô cúi người xuống giường, tính nhặt lại quần áo.

Vừa cúi người, một lực từ cánh tay rắn chắc đã kéo cô vào lòng ngực nóng hổi, sau đó là tiếng thở điều đặn, giọng trầm khàn: “Còn sớm mà, em ngủ một xíu nữa đi.”

Cô thở dài, “Em còn phải về làm đồ ăn sáng cho Đậu Đậu, còn phải thay đồ đi làm nữa.”

Doãn Chí Đằng mở mắt, đầu dụi vào tóc cô, nũng nịu: “Đậu Đậu chưa thức đâu, còn việc làm của em thì nghỉ đi, anh nuôi.”

Cô thở dài lần nữa: “Chí Đằng, câu nói của anh làm em cảm giác như mình được bao nuôi vậy.”

Doãn Chí Đằng im lặng một hồi lâu mới nói: “Bao nuôi cả đời được không?”

“Giá em cao lắm đấy!” Cô bật cười. “Anh không mua nổi em đâu.”

Cái siết chặt ở hông cô càng có lực, “Anh lấy tính mạng mình ra để đổi lấy em được không?”

Cô giật mình, nụ cười trở nên cứng ngắt, “Đùa chẳng vui gì cả.”

Đến lượt anh thở dài, “Anh không đùa. Hạ Cầm, anh có thể nuôi em cả đời này, có thể cho em những thứ em thích nhất, cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ người nào. Đổi lại, anh chỉ cần em cho anh một danh phận ở bên cạnh em, là chồng em.”

“Chí Đằng, anh có biết lời anh nói mang tính nghiêm trọng nếu là sự thật không?” Cô xoay người lại, nhìn anh cười, mang theo ánh mắt đầy sương mù bao phủ.

Cô không biết bây giờ mình vui hay là buồn nữa...

Anh nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết, kéo cô lại vào lòng mình, lấy chăn bao phủ cô lại cùng anh. “Anh đang dùng tính chất nghiêm trọng của sự việc để nói chuyện cùng em.”

“Anh rút lời nói còn kịp đấy.”

“Anh không phải kẻ nói mà không giữ lời.”

“Chí Đằng! Chúng ta bây giờ vừa bắt đầu thôi.”

“Anh muốn đốt cháy giai đoạn!”

“Giai đoạn gì cơ?”

“Mình cưới nhau đi.”

“Cái, cái... gì?”

“Hạ Cầm, em có đồng ý làm bà Doãn không?”

“.... Anh điên rồi!”

“Anh đang rất tỉnh táo, nếu điên, mỗi lý do là em.”

“...”

Cô ngồi bật dậy, lấy tay chống mặt mình, thở phì phì. Chốt lại một câu, cô không bao giờ nói lý lẽ cùng anh được!

“Nếu em im lặng là đồng ý?” Anh cũng ngồi dậy, từ phía sau gian tay ôm cô vào lòng.

“Chí Đằng, anh rồi sẽ hối hận.”

Anh chỉ cười, kéo cô ngã xuống người anh, chăn ấm phủ lên hai người một lần nữa.

Hạ Cầm mở điện thoại, chỉ thấy tin nhắn báo cáo của Lâm Lâm, đã cho Đậu Đậu ăn sáng, dẫn Đậu Đậu đi nhà trẻ, còn không quên mắng cô một câu “Trọng sắc quên gia đình!” Nhưng lướt đến dòng cuối tin nhắn, Lâm Lâm bảo: Tớ chỉ mong cậu hạnh phúc.

Cô thấy cay cay khoé mắt.

Sau đó, cô xin nghỉ phép ở công ty một ngày nữa, biện lý do Đậu Đậu sức khoẻ không tốt.

Cô nghe tiếng Trác Viễn cười, mà cô biết tiếng cười này chắc chắn không phải anh đang vui. Đây là tiếng cười ôn hoà mà đầy xa cách, khó hiểu, khó tiếp xúc.

Trong phòng khách sạn, cô vừa buông di động xong, nhìn anh từ phòng tắm bước ra, mặt mày anh biểu hiện cho sự không thích. Ờ! Không thích Trác Viễn.

Anh chỉ choàng khăn tắm ngay eo, lộ ra thân hình rắn chắc, mái tóc ướt rối, làm anh càng trở nên quyến rũ, cô bất giác nuốt nước bọt ừng ực.

Doãn Chí Đằng rất đẹp trai, thời gian làm cho anh càng phong vị đàn ông, đôi mắt nâu thâm sâu, mày lúc nào cũng nhíu chặt, môi mỏng càng tinh quái, tạo ra một Doãn Chí Đằng lạnh nhạt lại tiêu sái ngời ngời.

Cô bước xuống giường với chiếc áo sơ mi của anh, lấy chiếc khăn trắng từ tay anh, giúp anh lau khô tóc, còn không quên nói: “Anh ngồi xuống đi, anh cao quá!”

Anh rất hợp tác, ngồi xuống ghế cho cô dễ dàng lau tóc anh hơn. Mà giọng anh đầy bực dọc: “Em nghỉ việc đi!”

Cô ngẩn mặt lên trần phòng, thở hắt một phát, mới lau đầu anh tiếp: “Em nghỉ việc lấy gì sống?”

“Anh đã nói rồi, anh sẽ nuôi em. Anh muốn em tránh xa Trác Viễn, hắn ta không tốt như em nghĩ.”

Cô tức giận, vứt khăn xuống giường, muốn nhặt lại đồ vào phòng tắm, “Bệnh tưởng tượng của anh nặng quá đó, lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác.”

“Anh không nghĩ xấu! Hạ Cầm, ánh mắt Trác Viễn nhìn em không như cấp trên và cấp dưới, ánh mắt đó đầy lửa du͙© vọиɠ, em hiểu không?” Anh bắt lấy tay cô, kéo cô lại.

Cô giằng co không được, liền thở phì phò, “Giống như anh nhìn em đúng không?”

“Đúng! Anh không phủ định. Nhưng ngoài ham muốn du͙© vọиɠ, em không thấy ánh mắt nào khác nào từ anh ư?”

Có! Rất nhiều.

Cô mím môi, im lặng.

Anh thất vọng, thở dài. Kéo cô lại gần mình, rướn cổ, hôn cô.

Dứt nụ hôn, cô nhỏ giọng khuyên bảo anh: “Mình đừng nói chuyện này nữa, được không?”

Anh khàn khàn phát âm từ cổ, một từ: “Ừ!”

Cô cùng Doãn Chí Đằng đến rước Đậu Đậu khi đến giờ tan lớp của nhà trẻ.

Lúc cô giáo đưa Đậu Đậu ra, không khỏi phải kinh ngạc, mấy giây định thần lại, cô giáo cười: “Không ngờ Hạ Cầm có chồng đẹp trai như thế, thật bất ngờ nha.”

Hạ Cầm cười cười, Doãn Chí Đằng nở nụ cười với cô giáo, chớp thời cơ sợ Hạ Cầm phản biện, “Cám ơn cô giáo quá khen.”

Đậu Đậu nhìn thấy người đàn ông hôm qua gặp trước cửa nhà mình, thì thấy kỳ lạ lắm. Còn kỳ lạ chuyện gì, cậu đâu nào có rõ.

Từ trong nhà trẻ, người người bước ra đông như hội, cậu liếc nhìn những người bạn của mình được ba ôm vào lòng, cõng lên cổ, lòng nôn nao cũng muốn được như thế.

Cậu ngước nhìn người đàn ông đứng cạnh mẹ mình, kéo kéo ống quần người ta, chẳng sợ hãi gì cả.

Doãn Chí Đằng nhướng mày nhìn xuống cậu bé trắng trẻo này, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả thành lời, miệng vui vẻ: “Sao Đậu Đậu?”

Đậu Đậu chỉ tay về phía bạn mình đang được ba bế lên cổ, đi đung đưa như múa lân, cậu nhìn anh, đôi mắt nâu sáng tròn xoe lay láy, môi mím lại.

Anh nhìn phía tay cậu, xong lại nhìn cậu, anh bật cười vì đã hiểu, cũng có nổi xót thương vô hình dần dần len lén vào tim.

“Được rồi, để chú bế Đậu Đậu nhé!” Anh vừa nói xong, đã khom người xuống bế cậu, đặt lên cổ mình rồi đứng thẳng dậy, hai tay anh nắm lấy hai tay nhỏ xíu của cậu, đung đưa tới lui.

Đậu Đậu sung sướиɠ cười khanh khách, không quên hét lên: “Thích lắm! Thích lắm!”

Doãn Chí Đằng vui vẻ đi lòng vòng, cười híp cả mắt. Không ngờ, có lúc anh lại yêu thích cái việc trẻ con như thế này.

Hạ Cầm đang nói chuyện cùng cô giáo Đậu Đậu, cứ nghe có tiếng cười, nên mới liếc nhìn sang xem. Không ngờ cảnh tượng trước mắt làm cô xém kích động há mồm, muốn rơi nước mắt.

Xem kìa... hai bố con họ đang cười rất vui... vui lắm! Cảnh tượng này, ước gì cô có máy chụp ảnh ở đây để lưu giữ kỷ niệm này thì hay biết mấy.

“Ái chà... nhìn hai bố con kìa, thật là làm nhiều người phải ganh tị cùng cô đấy, Hạ Cầm. Cả bố và con điều đẹp trai như thế, nhìn kỹ Đậu Đậu giống bố lắm.” Cô giáo không ngại ngần khen ngợi.

Hạ Cầm mỉm cười, cô vuốt tóc mai về sau tai, giọng tràn ngập hạnh phúc: “Chị thấy họ cũng giống nhau sao? Em cũng thấy rất giống, giống như khuôn đúc.”

Doãn Chí Đằng dẫn Đậu Đậu vào công viên, dẫn cậu nhóc đi chơi hết trò này đến trò khác. Trong đời cậu nhóc, đây là lần đầu tiên cậu vui quên trời đất như thế và trong đời Doãn Chí Đằng, anh cũng chưa bao giờ vui đến thế, hạ mình làm mấy trò con nít trong đời chưa thử lần nào.

Doãn Chí Đằng ôm cậu nhóc thấm mệt mà ngủ say sưa vào lòng. Cậu cự quậy để tìm chổ dễ chịu rồi thở đều.

Hạ Cầm ngồi bên cạnh, nhìn hành động hai người không chớp mắt, quá xúc động, nhìn anh cười, đôi mắt còn ươn ướt: “Đậu Đậu có vẻ rất thích anh.”

Anh cười, vuốt tóc con vươn ở trán cô, “Anh cũng rất thích Đậu Đậu.” Ừ! Nếu sau này, anh cưới Hạ Cầm, tất nhiên Đậu Đậu sẽ là con anh, bây giờ là lúc lấy cảm tình hai mẹ con Hạ Cầm, như thế anh mới là một ông chồng tốt!

Hạ Cầm dựa đầu vào vai anh, nhìn hoàng hôn phía xa xa, màu cam rực rỡ cả buổi chiều tà. Trong lòng cô đang suy nghĩ, có nên nói với Doãn Chí Đằng rằng Đậu Đậu là con anh và cô muốn anh cùng cô đối đầu với sóng gió sắp tới, muốn anh cùng cô yêu thương nhau cả đời này không?

Lúc cô nhìn thấy Doãn Chí Đằng và Đậu Đậu chơi cùng nhau, lòng cô vui sướиɠ không bút mực nào tả thành lời. Thế này không tệ chút nào.

Bây giờ cô muốn có bờ vai vững chải để dựa vào đón giông bão đến, cô không muốn chịu đựng một mình nữa, cô không muốn cô đơn một mình nữa.

Cô bèn hỏi anh: “Chí Đằng, anh yêu em không? Hãy trở lời em thật lòng...”

Doãn Chí Đằng hơi ngạc nhiên, sau đó cũng bình tĩnh khoác vai cô, “Anh yêu em, rất nhiều. Nhiều hơn hôm qua, ít hơn ngày mai!”

Cô bật cười, “Anh sến quá đi.”

Anh cũng bật cười, anh hít thở đều, quay sang nhìn cô, đôi mắt đầy mong đợi.

“Hạ Cầm, em có yêu anh không? Em phải trả lời anh thật lòng đấy.” Đây là câu hỏi, anh ấp ủ suốt tám năm nay...

“Nếu không, anh thử suy nghĩ xem em tại sao lại ở bên cạnh anh?” Cô ngẩn mặt nhìn anh, đôi mắt ướŧ áŧ nụ cười đầy lẵng lơ, “Chí Đằng, em không phải phụ nữ dễ dãi đâu...”

“Vòng vo mãi, nói yêu anh một tiếng đi!” Doãn Chí Đằng hôn chụt vào đôi môi cô, ra lệnh.

“Đồ vô sỉ, em yêu anh.” Cô cười tươi đến sắc má hồng hào cả lên.

Doãn Chí Đằng mãn nguyện vô cùng, anh đặt tay sau gáy cô, hôn cô nồng nhiệt, chẳng cần quan tâm họ đang ngồi ngoài công viên, có thể sẽ có người bắt gặp.

Hạ Cầm, thật may mắn, khi anh quay trở lại thành phố D một lần nữa vì em! Lần này đã không tốn công vô ích.