Đáng Tiếc Đều Không Phải Là Ngươi

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Suriel & Miêu Nhi Beta: Zeno, Miêu nhi Thể loại: Cổ trang, Thử Miêu đồng nghiệp, trước ngược (nhẹ) sau thường (ngược cả Thử lẫn Miêu ^_^), HE. Trích đoạn: " Miêu Nhi, buổi tối hôm nay tôi không  …
Xem Thêm

Chương 6
Mặc dù mùa thu thời tiết chỉ là hơi hơi lạnh, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy hơi mồ hôi lạnh túa ra, tự cảm giác thấy nội lực không thể

điều

động thêm chút nào nữa, mà giờ chính là thời

điểm mấu chốt chữa trị thương thế cho Triển Chiêu, chỉ cần bản thân có một sơ xuất, sẽ khiến nội thương của Triển Chiêu càng thêm nặng hơn.

Đúng lúc hắn đang vạn phần lo lắng, Lô

đại tẩu nhẹ nhàng

đẩy cửa vào, Bạch Ngọc

Đừng giống như nhìn thấy cứu tinh vậy,

đôi

đồng tử mắt sáng rực lên tràn

đầy chờ mong nhìn vị Hoa

Đà tái thế này. (Ý muốn ví Lô đại tẩu giống như Hoa

Đà – Một vị thần y nổi danh của TQ). Lô

đại tẩu vẻ mặt lạnh lùng: “Ngũ

đệ,

đừng tưởng rằng giả bộ nhu thuận sẽ khiến ta thương tâm.”

Bạch Ngọc

Đường tuy biết

đại tẩu là trách cứ mình làm việc lỗ mãng, nhưng biết là nàng không có ý làm khó dễ, lúc này không mời mà

đến, nhất

định là

đến

để giúp

đỡ cứu chữa.

“Đại tẩu, tình huống của Triển Chiêu nguy cấp, đệ chống

đỡ không

được bao lâu nữa, nếu có biện pháp gì, xin hãy mau lên!”

“Xú tiểu tử, nếu không phải lão nương thương tiếc Triển Chiêu, dù ngươi nội lực kiệt quệ muốn chết muốn sống ta cũng không thèm quản nữa.”

Tuy là nói như vậy, Lô

đại tẩu vẫn nhanh nhẹn tới xem xét một chút thương thế của Triển Chiêu, sau

đó

lấy ra một cái hộp con tinh xảo làm bằng ngọc từ gói thuốc nhỏ vẫn

đeo theo bên người, mở nắp hộp ra, bên trong là một viên thuốc được bọc lại cẩn thận. Bạch Ngọc Đường cũng đã quen với những vị thuốc trân quý của đại tẩu mình, thấy viên thuốc này được giữ cẩn thận như vậy, nhất

định là tiên dược cho dù có là cửu chuyển hoàn hồn cũng không hề khó khăn.

Đại tẩu cầm viên thuốc lên, nhẹ nắm lấy cằm Triển Chiêu,

đem viên thuốc bỏ vào trong miệng Triển Chiêu, sau

đó hai tay nâng cằm lên cao, Triển Chiêu không tự giác mà nuốt một cái, cũng không cần uống thêm nước viên thuốc

đã trôi xuống cổ họng. Trong chốc lát, Bạch Ngọc

Đường

đã cảm thấy dưới tay dần dần ấm áp lên, khí huyết thông hoạt, kinh mạch giãn ra. Bạch Ngọc

Đường trong lòng thầm nghĩ, cũng không thần kỳ

như vậy chứ, vì thế chậm rãi thu lại nội lực của mình, mới bỗng nhiên thấy trời

đất xoay tròn, sao vàng bay loạn xạ trước mắt.

Thật vất vả chấn

định lại

đầu óc, Bạch Ngọc

Đường thấy

đại tẩu

đỡ Triển Chiêu nằm xuống cạnh giường, tay Bạch Ngọc

Đường vừa

định quơ lấy gói thuốc của

đại tẩu, móng chuột liền bị vị

đại tẩu không lưu tình chút nào chụp lấy.

“Xú tiểu tử,

đừng tưởng là ta không biết đệ

đang nghĩ

cái gì trong đầu. Viên thuốc vừa rồi ta dùng để bảo hộ sinh mệnh, nguyên liệu bên trong

đều là dược liệu quý hiếm có tiền cũng không mua

được, khi xưa chỉ làm có hai viên.”

“Vậy không phải là còn có một viên nữa sao?

Đại tẩu, tẩu trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào thế?”

“Ngũ

đệ, kế khích tướng

đối với ta cũng vô dụng. Viên thuốc này chỉ có thể tạm thời kéo dài tính mệnh, ngươi vẫn là nên

đưa Triển Chiêu tiến cung trị liệu

đi. Xem thương thế Triển Chiêu,

đi Hãm Không

Đảo là tuyệt

đối không có khả năng, viên thuốc này cũng không có thêm nữa, phải giải quyết tận gốc mới

được”

Nếu không phải vừa rồi

đại tẩu xuất hiện

đúng lúc, tính mạng Triển Chiêu hiện tại chỉ sợ là vô cùng nguy nan, tuy rằng Bạch Ngọc

Đường trong lòng trăm ngàn không muốn

đem Triển Chiêu tiến cung, nhưng vì sinh mệnh người yêu, Bạch Ngọc

Đường không còn lựa chọn. Quyết định xong xuôi, hắn ôm lấy Triển Chiêu, lấy Họa Ảnh, nhìn Lô

đại tẩu một cái liền vội vàng

đá

cửa xông ra ngoài.

Gió

đêm thổi từng

đợt, bạch Ngọc

Đường cảm giác người trong lòng

động nhẹ, cúi

đầu nhìn xuống, Triển Chiêu tựa hồ

đã tỉnh, đôi mắt mở to phản chiếu ánh sáng trong trẻo, phảng phất như sao sa. Bạch Ngọc

Đường tạm thời dừng cước bộ, nhẹ nhàng nói:

“Miêu Nhi, ngươi tỉnh rồi? Còn khó chịu lắm không?”

“Ưm, không có.”

Triển Chiêu vốn tưởng rằng trúng một chưởng kia là cửu tử nhất sinh, thật không ngờ khi tỉnh lại phát hiện mình đã được Bạch Ngọc

Đường ôm vào trong ngực. Tự thân thăm dò thương thế một chút, biết so với ngày xưa thì thương tích lần này nghiêm trọng hơn nhiều, nếu không liên tục dùng thuốc, chỉ sợ sớm

đã hồn bay phách lạc.

“Chúng ta

đi

đâu vậy?”

“Hoàng cung. Thương thế của ngươi quá nặng, cần vào cung mời thái y

đến chữa trị.”

Triển Chiêu

đầu dựa vào l*иg ngực

đang

đập thình thịch của Bạch Ngọc

Đường, lại nhìn tới người phong lưu tiêu sái này, giờ phút này cũng là bộ dáng vô cùng tiều tụy, sắc mặt chỉ sợ so với chính mình cũng không có tốt hơn chút nào.

“Ngọc

Đường, mỗi người mỗi mệnh, không cần miễn cưỡng,

đừng

đi Hoàng cung gì gì

đó

nữa, chỉ cần ngươi có thể bồi bênh cạnh ta cũng

đủ.”

Nói xong Triển Chiêu liền giãy dụa muốn xuống dưới, tiếc rằng trên người hoàn toàn không có khí lực, lại bị Bạch Ngọc

Đường ôm càng chặt hơn.

“Mèo ngốc, nói lời ngốc nghếch gì

đó? Mèo con nhà người ta

đều có chín cái mạng. Ngũ

gia ta không tin mèo con nhà ta lại không nhiều mệnh như nhà khác”

Cảm giác cơ thể Triển Chiêu hơi trầm xuống, e rằng lại tiếp tục hôn mê, Bạch Ngọc

Đường tiếp tục gia căng cước bộ, tiến về phía Hoàng cung.

Tiến vào trong cánh cửa Hoàng cung, sau

đó

phi thân vào sâu bằng con

đường tối tăm mà Hộ vệ thϊếp thân Hoàng thượng thường dùng, những tưởng phải vượt qua trùng trùng lớp lớp trạm kiểm soát rồi phải

đưa ra lệnh bài tầng tầng tra xét, chính là mọi người vừa trông thấy Bạch Ngọc

Đường đã phải kiêng kị ba phần, huống hồ hôm nay vẻ mặt, bộ dáng thật sự không tốt chút nào, càng có vẻ khủng bố, huống hồ trong lòng ngực hắn

đang ôm một người mà tất cả mọi người

đều

đã quen biết, chính là Triển hộ vệ mất tích một năm, tuy rằng giật mình, nhưng là cũng không ai hỏi,

để họ tự nhiên

đi qua.

Đi qua một cửa ngầm cuối cùng, liền nối thẳng tới Ngự thư phòng của Hoàng thượng. Bạch Ngọc

Đường cũng không khách khý,

đẩy cánh cửa

đi vào, phát hiện Triệu Trinh tựa hồ

đang rất mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ, một người thái giám lẫn hộ vệ cũng

đều không có. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nhưng là tình hình Triển Chiêu hiện tại mới là quan trọng nhất.

Bạch Ngọc

Đường nhẹ nhàng

đỡ Triển Chiêu vào một cái ghế dựa gần nhất

đó,

đang

định tiến lên lay tỉnh Triệu Trinh, nhưng là không ngờ Triệu Trinh hơi hơi giật giật, tỉnh lại. Ngẩng

đầu, ánh mắt mơ màng liền nhìn thấy Triển Chiêu ngồi trên ghế. Không khỏi lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ, liền thốt ra một tiếng ôn nhu xen lẫn kích

động: “Chiêu”.

“Chiêu, ngươi quả nhiên không thất hẹn, thời hạn một năm, ngươi rốt cuộc trở về bên người trẫm.”

Triệu Trinh vừa định đứng dậy tiến lại gần, liền phát hiện Bạch Ngọc Đường đứng thẳng một bên, vô cùng giật mình, lại nhìn kỹ Triển Chiêu, mới phát hiện hắn kỳ thật đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ bị trọng thương.

Nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ vừa rồi đã bay biến không còn sót lại chút gì.

“Bạch Ngọc Đường, đây là có chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường nhìn một màn vừa rồi, cũng là

đang mê mang không rõ biến hóa kia là

đâu ra, nhưng hiện tại không phải là lúc suy xét,

đặc biệt

đối mặt với vị Hoàng thượng này, hơn nữa còn có thỉnh cầu, tuy nhiên xem bộ dáng kinh hỉ vừa rồi của Triệu Trinh khi nhìn thấy Triển Chiêu, ý muốn cứu Triển Chiêu chỉ sợ so với mình cũng không hề kém.

“Hoàng thượng, Triển Chiêu hôm trước bị

đại sứ Tây Hạ

đả thương, Ngọc

Đường thi cứu bất lực, hiện tại sinh mệnh Triển Chiêu nguy cấp một sớm một chiều, khẩn cầu Hoàng thượng triệu Thái y cấp tốc tới cứu chữa.”

Bạch Ngọc

Đường mắt thấy sắc mặt Triệu Trinh trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm giác xấu, nhưng là không biết mình nói sai ở nơi nào.

“Hôm trước sao? Vì sao hiện tại mới

đến?”-Triệu Trinh trong lòng mất mác, hắn không biết là tự bản thân Bạch Ngọc

Đường

đi tìm Triển Chiêu, lại nghĩ

tới Triển Chiêu bị thương nặng như vậy, thế nhưng người

đầu tiên hắn nghĩ

đến vẫn là Bạch Ngọc

Đường. Lại nhìn Bạch Ngọc

Đường sắc mặt tiều tụy, nhất

định là vì cứu Triển Chiêu căn bản không có nghỉ ngơi, hơi thở mạnh mẽ, chỉ sợ còn mất không ít nội lực.

Kỳ

thật chuyện của Bạch Ngọc

Đường cùng Triển Chiêu, Triệu Trinh ít nhiều

đều có nghe thấy, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt

ăn ý hay khóe miệng ý cười khó nén ôn nhu của hai người dành cho nhau, Triệu Trinh sẽ buồn bực khó hiểu mãi không thôi. Mình và Triển Chiêu quen biết từ hồi thiếu niên, sau Triển Chiêu lại trở thành cận vệ của chính mình, bao nhiêu lần vào sinh ra tử, hắn lấy mệnh tương trợ, bảo vệ mình. Tuy rằng Triển Chiêu bị thương, bản thân cũng thấy

đau lòng, nhưng nghĩ

đến những vết sẹo

đóchính là kỷ niệm bảo vệ mình, thế nhưng lại cảm giác

được một tia ngọt ngào. Thì ra nguyên nhân là bởi mình là vua một nước, Triển Chiêu luôn cố ý duy trì khoảng cách quân thần, tuy nhiên tới khi bạch Ngọc

Đường xuất hiện trong cuộc sống Triển Chiêu, tương cứu lúc hoạn nạn dường như chính là một chuyện thuận theo tự nhiên. Triệu Trinh quả thật hối hận, lúc trước cư nhiên lại không có luận tội danh trộm tam bảo của Bạch Ngọc

Đường, còn giúp hắn có cơ hội cùng làm việc với Triển Chiêu,

điều này cũng coi như là người

định không bằng trời

định

đi.

Ngĩ

đến

đây, Triệu Trinh trong lòng một trận dấm chua

trào dâng, lại nhìn tới Bạch Ngọc

Đường ngày thường bừa bãi tiêu sái, giờ phút này thần tình thống khổ, trong mắt tràn ngập khẩn thiết, Triệu Trinh nhất thời cảm thấy vui sướиɠ không nói nên lời. Không khỏi lạnh lùng nói:

“Bạch Ngọc

Đường, trước

đó

ngươi gạt ta tội tư tàng Triển Chiêu, huống chi Triển Chiêu chỉ là một tên Ngự tiền tứ phẩm

đới đao hộ vệ nhỏ nhỏ, căn bản không có tư cách mời thái y tới cứu, đại tẩu ngươi không phải đệ nhất thần y giang hồ sao? Ngươi tại soa không mời nàng ta tới cứu? Ngự y trong triều ta chỉ biết giải chút bệnh nhà giàu hoàng gia, cho dù có tâm, cũng là vô lực.”

Câu trả lời của Triệu Trinh làm người ta chấn động, nhưng là thông minh như Bạch Ngọc Đường như thế nào lại không hiểu vì yêu ghét mà sinh ý tứ muốn làm khó dễ trong câu nói kia chứ. Bạch Ngọc Đường biết bất luận mình cầu khẩn thế nào, cũng chỉ càng khiến Triệu Trinh đắc ý, nếu như đây là tính mạng của bản thân thì cũng thôi đi, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không cúi đầu với bất cứ kẻ nào, nhưng đây là sinh tử của Triển Chiêu, bản thân dù thế nào chăng nữa cũng tự nhiên không đứng dậy.

“Khai Phong phủ dược liệu không đồng đều, quay về Hãm Không Đảo đường xá quá xa xôi, trong cung dược liệu đầy đủ, ngự y cũng gần bằng thần y, tính mạng Triển Chiêu có thể cứu trở về, thình Hoàng thượng tích tài cứu Triển Chiêu một mạng.”

Bạch Ngọc Đường cuộc đời này chưa bao giờ cầu người, hôm nay vì Triển Chiêu mà liền phá giới. Triệu Trinh mi mắt hơi hạ xuống, trong mũi hừ lạnh một tiếng:

“A? Ý tứ Bạch hộ vệ là, nếu Triển Chiêu có thể kiên trì

đến Hãm Không

Đảo, ngươi còn muốn dẫn hắn lên

đảo trị liệu, ngươi có coi trọng trách của ngươi ra cái gì không?

Có coi Khai Phong phủ ra gì không? Ngươi có coi trẫm ra gì không? Muốn tới thì tới, muốn

đi thì

đi. Ngươi cho rằng nơi này giống như trên giang hồ sao?”

Nghe xong chất vấn của Triệu Trinh, Bạch Ngọc

Đường trong lòng cũng chợt nguội lạnh, tạm thời không tính chính mình từng tận tâm tận lực

đối Triệu Trinh, thế nhưng Triển Chiêu hết lòng hết sức thủ hộ, Hoàng thượng như thế nào có thể bạc tình như vậy.

Nhưng vào lúc này, hô hấp Triển Chiêu bỗng dồn dập lên, cơ thể cũng chậm từ trên ghế trôi xuống dưới, Bạch Ngọc

Đường vội vã chạy tới ôm, ngẩng

đầu liền thấy khóe miệng Triển Chiêu tràn ra một

đường máu nhỏ, chỉ sợ thời gian không nhiều. Triệu Trinh nhìn cũng là trong lòng cả kinh, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Ngọc Đường ôm chặt lấy Triển Chiêu, ghen tỵ trong lòng tràn ra như nước lũ. Âm thầm nghĩ, Triệu Trinh ta không phải không thể sống thiếu Triển Chiêu, nhưng không có Triển Chiêu, trên đời này sẽ không có Bạch Ngọc Đường. Hôm nay cho dù là ngọc nát, ngói tuyệt đối chẳng lành. Bạch Ngọc Đường chạm tới thân thể rét run của Triển Chiêu, trong lòng lại đau, ánh mắt nhìn về phía Triệu Trinh đỏ ngầu giống như ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, Họa Ảnh ra khỏi vỏ, âm thanh tựa rồng ngâm xen lẫn bi phẫn:

“Triệu Trinh, Triển Chiêu tâm vì dân chúng, yêu ngươi kính ngươi, ta nhưng không vậy, hôm nay Triển Chiêu nếu chết, chẳng sợ ngươi là vua một nước, ta cũng sẽ không buông tha ngươi. Ngươi biết Lý Nguyên Hạo thích nam sắc, ngươi vì lấy lòng hắn liền hai tay đem Triển Chiêu đưa cho hắn, tuy rằng ta biết sứ mệnh Triển Chiêu đi Hạ quốc tuyệt đối không đơn giản, nhưng mà ngươi không cảm thấy đê tiện sao? Còn nói ngươi là vua một nước, ngay cả thần tử yêu quý nhất cũng có thể “dương đưa hổ khẩu”

(đem dê đặt

miệng hổ-ý nghĩa chắc ai cũng hiểu nhỉ?)
, trách không được bên cạnh ngươi không có lấy một người có thể thân tín.”

Mũi kiếm Họa Ảnh chĩa ngay cổ họng, thoáng động, Triệu Trinh liền cảm thấy đau đớn khác thường. Lời nói Bạch Ngọc Đường đánh thẳng ngay chỗ đau của mình, Triệu Trinh nhất thời không nói nên lời.

“Ngọc Đường, ngươi làm gì?”

Phía sau Bạch Ngọc Đường truyền đến một tiếng yếu ớt, nhưng là âm thanh tràn đầy ý quở trách. Triển Chiêu vừa mới tỉnh lại, liền nhìn thấy kiếm của Bạch Ngọc Đường đặt ngang cổ Triệu Trinh, máu hồng chậm rãi chảy xuống. Triển Chiêu nghĩ tính mạng mình là nhỏ, nhưng Bạch Ngọc Đường hành thích vua là đại tội, Triển Chiêu tình nguyện từ bỏ tính mạng cũng không mong muốn nhìn đến Bạch Ngọc Đường mất lý trí lớn mật làm bậy như vậy. Bạch Ngọc Đường nghe được giọng nói Triển Chiêu, biết Triển Chiêu tỉnh, trong lòng vui sướиɠ, Họa Ảnh trong tay liền buông lỏng ra.

Sau đó chưa kịp trả lời, chỉ nghe Triệu Trinh lấy tay che lại miệng vết thương trên cổ, cơ thể không vững, đυ.ng phải cái bàn, khiến cho chồng tấu chương chất đống kia rơi rụng khắp nơi. Triệu Trinh đau đớn rêи ɾỉ, nói:

“Bạch hộ vệ, trẫm chỉ nói các thái y hiện đang hội chẩn cho Thái Hậu, phải muộn một chút mới có thể để tâm đến Triển Chiêu, trẫm biết ngươi đối Triển Chiêu tình thâm, chình là vì lẽ gì lại đột nhiên rút kiếm uy hϊếp trẫm như vậy? Trẫm biết hào khí giang hồ ngươi rất khó sửa đổi đi, nhưng là sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần cố tình làm bậy như thế? Trẫm hôm nay coi như là ngươi vì sốt ruột cứu Triển Chiêu, tha cho ngươi lần này, hiện tại ta liền tự mình đưa Triển Chiêu tới Thái Y Viện, ngươi không cần theo tới. Ngày mai lâm triều, ta có lời muốn nói với ngươi. Đừng xúc động, phải nhớ kỹ, Triển Chiêu ở chỗ của ta.” – Câu nói sau cùng Triệu Trinh nói phi thường nhỏ, thời điểm đi qua bên người bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng không hề để ý mà đem nó tiến vô lỗ tai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đứng yên tại chỗ không hề

động, hắn cảm thấy thực buồn cười,

lại cười không nổi. Triệu Trinh có lẽ là một đứa nhỏ cô độc, dùng phương pháp vụng về để cướp lại món đồ chơi âu yếm, cũng là bởi vì vụng về, thương tổn của nó Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đoán không ra.

Thêm Bình Luận