Phí Nam Xuyên thực sự rất thông minh, ít nhất là anh ta thông minh hơn so với tôi. Anh ta cũng thực sự có năng lực, cuộc sống trong viện và nhà trước cho dù một chút cũng không khiến anh ta phải hốt hoảng. Tôi có chút bội phục anh ta, đồng thời ở trong lòng cũng âm thầm hâm mộ.
Chỉ trong chớp mắt anh ta đã tá túc ở nhà tôi được một tuần, vậy nhưng người mà anh ta gọi là trợ lý kia dường như không có dấu hiệu sẽ đến đây. Tôi rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được hỏi anh ta: "Anh còn muốn ở lại đây bao lâu nữa?"
Phí Nam Xuyên khó xử nhìn tôi, "Tôi cũng không rõ nữa."
Quả thật anh ta cũng không nắm rõ lắm. Hôm anh ta vừa đến đây đã nói với tôi và bà nội rằng ví tiền của mình đã bị trộm mất, nhưng chẳng được bao lâu anh ta lại phát hiện di động đặt trong túi hành lý cũng đã biến mất.
Anh ta cũng không nhớ được số điện thoại di động của trợ lý, nói cách khác anh ta chỉ có thể chờ người nọ đi đến đây tìm mình. Nghĩ đến người đàn ông tuấn tú như vậy cũng thật đáng thương, vì thế tôi liền tràn ngập lòng trắc ẩn mà đưa ra một lời tuyên bố vô cùng táo bạo: "Anh Nam Xuyên anh cứ việc an tâm ở lại đây, ở bao lâu đều được."
Phí Nam Xuyên nở nụ cười, cười đến vô cùng đẹp trai. Anh ta giống như là lại tìm được cảm hứng, vì thế lại khom lưng đi tưới nước cho vườn hoa. Nhìn thân ảnh anh ta bận rộn như vậy thế nhưng tôi lại ẩn ẩn cảm thấy có chút an tâm.
Đến giờ cơm chiều, bà nội tới lui bưng từng món ăn lên bàn. Tôi tò mò hỏi, "Hôm nay là ngày gì sao ạ?"
Bà nội nhẹ nhàng cười với tôi: "A Chi, hôm nay là sinh nhật của con đó!"
Ngón tay bà chỉ vào ngày tháng trên tấm lịch: "Bà đã sớm đánh dấu nó rồi mà."
Phí Nam Xuyên nhìn theo ngón tay của bà nội, thấp giọng nói: "Ngày ba tháng sáu."
Tôi bỗng nhiên có chút thẹn thùng, huơ huơ chiếc đũa trên tay trêu ghẹo nói: "Vậy thì con sẽ không khách khí nữa đâu."
Bà nội thấy vậy liền cười, Phí Nam Xuyên cũng cười. Nhà của chúng tôi đã lâu rồi không có náo nhiệt đến như vậy, cũng thật lâu không ăn một bữa ăn phong phú như vậy. Buổi tốt hôm nay thật là tốt đẹp, tôi phải càng thêm quý trọng mới được.
Vui vẻ qua đi bà nội giục tôi mau chóng đi nghỉ ngơi, bà chớp mắt nói: "Nơi này cứ giao cho bà với Nam Xuyên là được."
Phí Nam Xuyên gật đầu với tôi, mặc dù rất nghi hoặc nhưng tôi vẫn quay trở về phòng. Đến tối tôi mới vừa chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên cảm giác được một luồng sóng nhiệt quét ngang qua người. Luồng sóng nhiệt này giống hệt như những gì đã diễn ra trong giấc mơ của tôi, thứ đã làm tôi sợ hãi và vô cùng khổ sở. Tôi cố giãy dụa để tỉnh lại, chợt phát hiện trong sân đã tràn ngập khói. Theo bản năng biện pháp an toàn gì tôi cũng đều không tuân thủ đã vội chạy ra khỏi nhà.
Tôi vội tóm lấy vòi tưới nước, dùng sức dập lửa thế nhưng lửa lại càng lúc càng lớn hơn. Tôi sợ hãi hét lên, Phí Nam Xuyên từ nhà bên cạnh đã vội vàng chạy đến, anh ta lớn tiếng gào lên: "A Chi, mau dừng lại! Đó là xăng đấy!"
Tôi vô cùng hoảng sợ, Phí Nam Xuyên một phen đoạt lấy vòi tưới nước trong tay tôi. Anh ta ôm tôi vọt ra ngoài nhà trước rồi dùng điện thoại gọi cho 119.
"Bà nội, bà nội của tôi đâu rồi! Bà nội ơi!"
Tôi tránh khỏi anh ta, dường như nổi điên lên tìm kiếm bà nội mình. Nhưng cho dù là trong nhà hay là bên ngoài đều không có bóng dáng của bà.
Phí Nam Xuyên giống như đã nghĩ đến điều gì đó, vừa vặn xe cứu hỏa lúc này đã đến. Anh ta dẫn nhân viên cứu hỏa đi vào sân sau, dùng vòi xịt chữa cháy chuyên nghiệp dập tắt đám lửa. Lúc này một khối t.h.i t.h.ể khô héo đang nằm giữa căn nhà rách nát bên trong dần hiện ra.
Tôi vô cùng khổ sở, đó vốn là bà nội của tôi mà! Tôi đau lòng như bị người khác dùng dao xẻo đi từng miếng thịt trên người mình, sau đó tôi ngã quỵ xuống mặt đất. Phí Nam Xuyên cởi áo khoác đắp lên người tôi. "A Chi, nén bi thương."
"A Chi em đừng sợ, tôi sẽ chăm sóc em."
Tôi nhất thời mê mang hỏi anh ta: "Thật vậy sao?"
Phí Nam Xuyên kiên định gật đầu.