Từng tấm ván gỗ không nhịn được nữa thẳng tắp rơi xuống. Cùng với ánh lửa đang cháy tôi có thể thấy rõ dáng vẻ vào hôm ấy ở thị trấn nhỏ của Phí Xam Xuyên và hiện tại rất giống nhau, anh ấy luôn xuất hiện trước mặt tôi khi đã được trang bị đầy đủ.
"A Chi, anh đến cứu em đây." Động tác của anh ấy vô cùng nhanh chóng, một phen túm lấy dây thừng trói trên cổ tay tôi.
"Chúng ta đi thôi." Phí Nam Xuyên đỡ tôi đi ra khỏi biển lửa.
"A Chi cảnh sát đã đến nơi, mẹ của anh đã bị bắt giam rồi."
"A Chi… Heo nhỏ… em không được ngủ, xe cứu thương và xe cứu hỏa lập tức sẽ đến đây mà."
"A Chi, A Chi!"
Tôi mê mang mở mắt ra nhìn, là Nam Xuyên của tôi. Tôi cố nặn ra một nụ cười khó coi, tôi hỏi anh ấy: "Anh không giận em sao?"
Phí Nam Xuyên nở nụ cười. "Làm sao anh có thể giận A Chi được chứ, cả đời này của anh cũng sẽ không giận em."
Khi chúng tôi đi đến cửa Phí Nam Xuyên bỗng nhiên dừng lại, anh ấy xoay mặt của tôi qua đối diện mình. Hai mắt tràn đầy hương vị thiếu niên kia cười với tôi, anh nói: "A Chi, những gì Phí gia của anh nợ em, anh nhất định sẽ trả lại."
Tôi khổ sở nhìn Phí Nam Xuyên, anh ấy dùng sức một tay liền đẩy tôi ra khỏi biển lửa, ngoài cửa sớm đã có người đang chờ tôi nhưng tôi lại không quan tâm. Khi tôi xoay người lại tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ Phí Nam Xuyên cười đến vô cùng rạng rỡ. Anh ấy vẫy tay với tôi, lúc này một thanh gỗ trên không đột nhiên rơi xuống.
"Phí Nam Xuyên!"
Tôi thét chói tai muốn chạy vào trong biển lửa, nhưng hết thảy đều đã muộn. Phí Nam Xuyên đã ngã xuống biển lửa hừng hực kia.
Anh ấy, anh ấy rõ ràng có thể cùng ra ngoài với tôi mà. Anh ấy rõ ràng có thể vĩnh viễn đi cùng tôi, giúp đỡ tôi. Đây thật sự là việc mà anh ấy muốn thay Phí gia trả lại những gì đã nợ tôi sao?
Vậy nhưng, vậy nhưng hôn lễ mà anh ấy đã nợ tôi, ai sẽ trả lại đây?
Một cái chớp mắt đã là ba tháng sau, vườn hoa bách hợp của Phí gia đã nở hoa rồi. Số tiền mà tôi đã tích góp thật lâu cuối cùng cũng đã có công dụng.
Ở trên phố, tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt khác thường của mọi người khi nhìn vào vết sẹo trên mặt mình. Tôi chọn mua một chiếc váy màu trắng, tuy rằng rất đơn giản nhưng thoạt nhìn lại đẹp giống như áo cưới vậy. Tôi mặc chiếc váy kia đi đến nơi diễn ra hôn lễ của mình.
Đầu tiên tôi cầm kéo lên dọn sạch cỏ dại, vườn hoa bách hợp lâu ngày không ai chăm sóc nên cỏ dại đã mọc đầy, sau khi xong việc nhìn qua rốt cuộc cũng đã đẹp hơn một chút. Sau đó tôi ngồi giữa vườn hoa bách hợp, tùy ý để chúng nó bao quanh lấy tôi. Hương hoa khiến tôi trầm mê, tôi hít sâu một hơi giống như cả thế giới đều đã biến thành mùi hương.
Thế giới này thật tốt đẹp biết bao, nhưng cho dù có tốt đẹp đến đâu tôi cũng không muốn ở lại nơi này một giây phút nào.
Phí Nam Xuyên, thế giới không có anh cho dù có tươi đẹp như thế nào đi nữa, em cũng không cần. Trên đường đến kiếp sau, anh hãy đi chậm lại một chút để đợi em nhé.
Em đến tìm anh đây.
-HOÀN-