- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Đoản Văn
- Dắng Thiếp - Nàng Hầu
- Chương 3
Dắng Thiếp - Nàng Hầu
Chương 3
9.
Ta làm nũng với Thế tử gia: “Gia, râu của ngài đâm ta, ngài đến tịnh phòng cạo nó đi.”
Thế tử gia nghiêng người liếc ta, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, so với trước đó còn u ám tịch mịch hơn.
Nhưng mà cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng, lại vẫn nghe lời đứng dậy đi tới tịnh phòng.
Hắn vừa rời khỏi, ở cửa phòng ngủ của ta liền vang lên tiếng cửa bị người đá văng, đích tỷ mang theo người, khí thế hung hăng vọt vào.
Ta làm bộ kinh ngạc “A” một tiếng, thân thể sợ hãi rụt ra phía sau.
Trong lòng lại vỗ tay cho chính mình.
Ta nhìn thời gian, chuẩn đến thế là cùng!
Miệng lại mềm mỏng yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, tỷ tới tìm cái gì vậy? Gia không có ở đây, ngài ấy chăm sóc thϊếp thân ba ngày trời, đã quá mệt mỏi, muội muội không đành lòng nhìn như vậy nên đã bảo ngài đi nghỉ ngơi rồi.”
Nũng nịu đối với đích tỷ, bày ra một màn cười nhạo với vẻ đắc thắng.
Đích tỷ làm sao chịu được điều này?
Nàng ta vọt tới mép giường, liên tục cười lạnh:
“Muội muội triền miên trên giường bệnh lâu như vậy, không chỉ có Thế tử gia sốt ruột thôi đâu, đến người làm tỷ tỷ như ta đây cũng đau lòng vô cùng, nên đã cố ý vì muội mà cầu xin một liều thuốc tốt! Muội muội uống nó bảo đảm bách bệnh tiêu tan.”
“Thuốc tốt…”
Hai chữ này từ miệng nàng nói ra, vừa đẫm m.áu vừa mang theo vụn băng rét lạnh, vừa nghe đã biết không phải thứ gì tốt lành.
Ta kinh hoàng kêu lên: “Không! Muội muội đã khoẻ rồi, muội muội không cần tới cái kia!”
Ta càng kiều mị, nàng ta càng tức giận, rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà lộ ra sắc mặt dữ tợn, giáng một cái tát lên mặt ta:
“Tiểu tiện nhân, đến bây giờ ngươi còn giả vờ?! Gia lại không có ở đây, ngươi kêu lên như vậy cho ai nghe?!”
Nói xong thì ra lệnh cho Lỗ ma ma: “Rót cho ta!"
Ta đã hoàn toàn chọc giận nàng ta.
Nàng ta đã chịu giáo huấn thiên kim tiểu thư quá mức nghiêm khắc, cho dù bất mãn với một thị thϊếp cũng sẽ không tự mình xử lý. Mà hiện tại, nàng ta phải đích thân tới nơi này, chứng tỏ đã hận ta đến tận xương tuỷ, nên mới nhất định phải tận mắt chứng kiến ta xui xẻo thì mới hả lòng hả dạ.
Mà ta sao có thể để cho nàng vừa lòng đẹp ý được?
Ta gắt gao ngậm chặt miệng, một giọt thuốc cũng không chịu nuốt.
Lỗ ma ma nóng nảy, vội vàng bóp mũi ta, buộc ta phải mở miệng để hô hấp. Ta vẫn không chịu há miệng, mặc cho cảm giác hít thở không thông đang dần bao phủ. Trong lòng chợt hốt hoảng nghĩ, như vậy cũng tốt, nói không chừng cứ thế mà ch.ết, vậy là có thể đi gặp nhi tử của ta…
Trong lúc mơ hồ liền nghe thấy âm thanh cuồng nộ của Thế tử vang lên: “Họ Bùi kia, ngươi đang làm gì?!”
Thế tử thực sự tức giận, phu thê thân mật đến thế nhưng một tiếng “Lục nương” cũng không chịu gọi…
Tiếp theo Lỗ ma ma đã bị xốc lên, không khí lập tức tràn vào trong phổi. Ta ho khan mãnh liệt, theo bản năng chống tay đến bên môi, lại âm thầm bỏ một viên thuốc nhỏ vào trong miệng.
Đích tỷ ở bên kia đối diện với Thế tử gia sát khí cuồng nộ hệt như sư tử thì thanh âm mang theo oan ức: “Gia, ngài hiểu lầm rồi! Thϊếp thân đến xem muội muội bệnh lâu như vậy rồi vẫn chưa khỏi, cho nên ép nàng uống chút thuốc bổ.”
Thế tử rõ ràng không tin, thế nhưng nàng một phen đoạt chén thuốc trong tay Lỗ ma ma, dốc một hơi uống cạn. Sau đó, giơ chiếc chén đã cạn lên cho Thế tử gia xem.
Nàng ta rơi lệ đầy mặt: “Phu thê chúng ta đã bao lâu, vậy mà gia không hề tin thϊếp thân! Thϊếp thân còn mặt mũi nào ở Vương phủ này nữa? Chi bằng cầu gia một tờ hưu thư, chúng ta từ đây chia cắt!”
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, mà Thế tử thấy trong thuốc thực sự không có độc thì lạnh mặt, sau một hồi vẫn không nói chuyện.
Suy nghĩ một lát, hắn liền tới chỗ đích tỷ, ngữ khí cũng đã mềm đôi chút: “Lục nương, đừng nói những lời giận dỗi như vậy…”
Quả nhiên, trong lòng nam nhân, cuối cùng thì đích thê vẫn không giống những kẻ khác. Chiêu này của đích tỷ thực sự là cao tay mà.
Giả nói thành thật, thật cũng thành giả, nếu ta tin trong thuốc có độc, đến trước mặt Thế tử gia khóc lóc kể lể, lúc ấy nàng ta sẽ nói là ta đang bôi nhọ nàng ta!
Một tiểu thϊếp nho nhỏ ỷ vào chút nuông chiều của chủ tử thì nghĩ cách bôi nhọ đương gia phu nhân, đó mới chính là tai hoạ ngập đầu. Đến lúc đó, nàng ta chỉ cần làm lớn chuyện, thậm chí náo loạn đến quan phủ, ta đây coi như xong đời.
Nói như vậy, dù cho Thế tử gia yêu chiều ta cũng sẽ không thể cứu được ta. Thế nên, ta làm sao có thể để cho nàng thực hiện được ý đồ này đây?
Ta vừa lăn vừa bò ngã xuống giường, gắt gao ôm lấy chân Thế tử, ngẩng đầu rưng rưng nhìn hắn. Cố hết sức mới nói được một chữ lại thêm một chữ: “Gia, ngài đừng hiểu lầm tỷ tỷ, nàng chưa cho ta uống thuốc độc! Thực sự đấy, đừng bởi vì kẻ râu ria như ta mà làm hỏng tình cảm phu thê các người…”
Ta vừa nói, m.áu tươi liền trào ra từ bên miệng, lan lần trên da thịt như tuyết trắng, nhất định là vừa thê lương vừa tuyệt diễm, khiến Thế tử đến ch.ết cũng khó quên.
Ngay lúc trông thấy Thế tử gia hoảng sợ đến cực điểm, ta nhắm chặt hai mắt lại. Đích tỷ rót cho ta là thuốc giả, mà ta cho chính mình uống là độc thực sự.
Nàng ta có lo lắng, nhưng ta thì không.
10.
Nếu như ta thực sự ch,ết, vậy thì tỷ tỷ ngươi cũng chôn cùng ta đi!
Có lẽ ông trời thấy ta chưa chịu đủ khổ sở, nên đã đưa ta từ nơi cận kề cái ch.ết trở về.
Thái y nói lần này quá hung hiểm, nếu không phải trước đó thân thể ta suy yếu khiến dược hiệu hấp thụ không tốt thì khả năng lớn là đi gặp Diêm Vương rồi.
Thế tử sợ hãi không thôi, vẫn luôn trông chừng ta.
Sau chuyện này, Thế tử cùng với đích tỷ cãi cọ một hồi, triệt để không tới chỗ nàng ta.
Trên tay ta gom quyền lợi càng lúc càng lớn, cho tới khi cân sức ngang tài cùng đích tỷ mới thôi.
Ở trong hậu viện, mọi người đều là người thông minh, xem chừng đều đã rõ ràng, người tới nịnh bợ ta cũng ngày càng nhiều. Mà ta lại vô cùng tỉnh táo, biết rõ chiêu lớn của đích tỷ còn chưa xuất ra đâu.
Tháng tám, Lão thái quân Bùi gia sinh thần, ta đi theo đích tỷ và Thế tử gia cùng nhau trở về Bùi gia chúc thọ.
Đích tỷ vẫn biểu lộ công khai địa vị một cách giống nhau, vẫn mặc một thân chính hồng, ta mặc váy lụa màu lam nhạt, giả dạng đến mức quy củ, một chút nổi bật cũng không có.
Thoạt nhìn đúng là không có vấn đề, nhưng Thế tử gia lại mặc tương đồng với ta, cùng ta khắp nơi hô ứng.
Hắn mặc trường sam màu chàm, mà thắt lưng của ta cùng màu với vải áo của hắn. Đường viền trên y phục của hắn cũng tương đồng với vải áo của ta. Thậm chí, hầu bao của hai chúng ta cũng đều giống nhau, ai được coi trọng, liếc mắt một cái cũng biết rồi.
Suốt hành trình đích tỷ đều nhẫn nại, đích mẫu bắt đầu đen mặt. Ta không quá để tâm đ ến bọn họ, lực chú ý của ta đặt hết lên người Viên di nương bên cạnh ta.
Viên di nương là mẫu thân của ta, bởi vì ta được Thế tử coi trọng, cho nên hôm nay bà cũng phải cho ta mặt mũi, ngồi xuống bên cạnh ta.
Hai mẹ con chúng ta đã lâu không gặp, Viên di nương kích động đến hốc mắt cũng đỏ lên, uống cũng nhiều thêm vài chén.
Sau đó, bà ấy đứng dậy đi thay y phục. Lần đi này lại chậm chạp không thấy trở về. Lòng ta cảm thấy không ổn.
Nhìn đến ánh mắt của đích tỷ, ngay cả khoé miệng cũng không ngăn được mà mỉa mai, trong lòng ta lộp bộp: Hỏng rồi!
Những người này không đυ.ng đến ta, bọn họ động thủ với di nương của ta!
Ta chụp lấy Hồng Nhi, kéo nàng ra ngoài, nóng vội đến mức ngữ khí cũng trở nên trầm trọng:
“Ta biết trong tay em có người, em lập tức giúp ta tìm di nương của ta đi.”
Hồng Nhi giật mình liếc mắt nhìn ta một cái. Lòng ta nôn nóng, không để ý đến nàng.
Hồng Nhi này, trung thành quá mức, cũng có năng lực quá mức, đã vô số lần gãi đúng chỗ ngứa mà đề điểm chỉ dẫn cho ta. Bất luận sự tình như thế nào, rơi vào tay nàng đều sẽ được xử lý sạch sẽ gọn gàng, không khiến ta phải nhọc lòng dù chỉ một chút. Nhân tài như thế, làm sao có thể bị che khuất mà làm một nha đầu tam đẳng ở hậu viện của ta được? Chắc chắn phải có ai đó đứng sau chuyện này!
Nhưng vào giờ khắc này, ta không thể tâm tư nhiều lời cùng với nàng, ta chỉ muốn nàng cùng người phía sau nàng bảo vệ di nương ta.
Hồng Nhi cúi đầu, suy nghĩ một lát sau đó mới nhìn về phía ta: “Ngài đừng nóng vội, Di thái thái chắc chắn không có việc gì.”
Nói xong, liền có có hắc y nhân tới bẩm báo:
“Viên di thái thái đã trở về nghỉ ngơi.”
Trong lòng ta một trận mờ mịt, cứ như vậy thôi à?
Thế nhưng không xảy ra chuyện xấu?
Ta còn tưởng rằng, bọn họ sẽ nhân cơ hội này đưa di nương ta vào phòng các nam tử quan khách, sau đó ồn ào tạo tai tiếng. Như vậy là có thể huỷ hoại thanh danh của di nương ta, cũng đả kích đến ta.
Nhưng bọn họ lại không làm vậy, rất kỳ lạ. Ta nhướng mày, trong lòng vẫn vô cùng bất an.
Không có khả năng! Tác phong của đích tỷ và đích mẫu trước sau như một, cơ hội tốt như vậy bọn họ sẽ tuyệt đối không buông tha dễ dàng như vậy!
Nhưng đến cùng thì bọn họ muốn làm gì?
Ta bực bội mà đứng tại chỗ xoay xoay hai vòng, trân châu trên chiếc trâm cài trên đầu bị ta vung vẩy, rơi xuống đất. Hồng Nhi nhìn thấy liền nhặt lên, đưa hai tay lên cho ta.
Trâm…
Ánh sáng trong đầu ta chợt loé, ta biết bọn họ muốn làm gì rồi!
Nếu đích tỷ muốn bôi nhọ thanh danh của di nương ta, nghĩa là gián tiếp làm hỏng thanh danh của phụ thân ta! Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không cho phép!
Nhưng nếu di nương ta trộm đồ trang sức của các vị quý phụ nhân…
Vậy thì chỉ do di nương ta phẩm hạnh không đủ, không liên quan cũng không có nửa điểm tổn hại đối với Bùi gia!
Nhớ đến trước đây, đích tỷ từng để Lỗ ma ma bôi nhọ Hạch Đào, cũng nói nàng trộm trang sức!
Thủ đoạn giống nhau như đúc, thật là khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa tức giận. Có phương hướng thì sẽ dễ làm, ta nhanh chóng phân phó Hồng Nhi, để cho nàng đến phòng của di nương tìm kiếm đồ.
Đang nói thì trong sảnh vang lên tiếng ồn ào.
Vương ngự sử phu nhân kêu chói tai: “Chuỗi ngọc thất bảo của ta đâu? Chuỗi ngọc thất bảo của ta không thấy đâu nữa rồi!”
Ta cười lạnh, quả nhiên!
Sau đó, nghe thấy đích mẫu nghiêm chính lẫm liệt đảm bảo với Vương phu nhân, nói nhất định sẽ bắt được kẻ trộm này, giúp Vương phu nhân tìm về trang sức.
Ta cười ha ha.
Sự tình vẫn còn chưa rõ ràng đâu, cứ một mực chắc chắn là bị người trộm mất, nói đích mẫu và đích tỷ không liên quan quả thực đến chó cũng còn không tin.
Ta đứng ở cửa hông nhìn về phía đại sảnh, nhìn bọn họ thay nhau diễn kịch, đúng là một màn diễn xướng xuất sắc.
Lỗ ma ma lập tức tiến tới, nói rằng dường như trông thấy Viên di nương thần sắc không ổn đã vội vã trở về. Đích mẫu của ta lập tức dựng ngược mày liễu, mang theo người đi đến chỗ của di nương ta. Các khách nhân vì muốn xem náo nhiệt nên đã sôi nổi đi theo sau bọn họ.
Một hắc y nhân không tiếng động xuất hiện trước mặt ta, tiến về phía ta khom người. Trong tay hắn cầm một chuỗi vòng cổ ngọc thạch sáng óng ánh. Ta duỗi tay khẩy khẩy, thật tốt, thoạt nhìn đúng là đồ tốt:
“Vất vả cho ngươi, tìm cơ hội đưa đến trên người Lỗ ma ma đi.”
Không phải thích bôi nhọ người khác trộm đồ hay sao? Để cho các ngươi nếm thử quả báo rơi trên chính người mình có mùi vị như thế nào đi!
Tiệc mừng thọ Lão thái quân Bùi gia vô cùng náo nhiệt. Trang sức của Ngự sử phu nhân ở tiệc mừng thọ bị mất mà tìm lại được, thế nhưng không phải ở trong phòng của thϊếp thất mà là ở bên người ma ma của Thế tử phi Tĩnh Vương!
Như thế này đúng là có ý mà!
Thế tử gia sắc mặt đã đen đến mức có thể vặn ra nước, ở trên đường lôi kéo ta đi về. Trở về liền phân phó đóng lại cửa lớn, để Lỗ ma ma và đích tỷ quỳ ở cửa Vương phủ ước chừng hai canh giờ mới thả bọn họ về phủ.
Đáng tiếc lại vào buổi tối, không có bao nhiêu người vây xem. Nhưng cũng đủ làm cho đích tỷ mất thể diện…
Quỳ trước cửa còn không tính, Lão thái phi cùng Tĩnh Vương lại cho gọi đích tỷ đến dạy dỗ một trận.
Khoảng thời gian kia, quả thực đã khiến đích tỷ mặt xám mày tro. Lỗ ma ma cũng bị tống cổ đến phòng tạp dịch làm việc, đãi ngộ xuống dốc không phanh không nói đến, trước kia hạ nhân bị bà ta áp bức cũng nhân cơ hội này để trả thù, khiến bà ta kêu la đến thảm.
Trong trận phong ba này, một người vô tội như di nương ta bị người khác bôi nhọ, vì muốn bày tỏ thành ý nên Bùi gia đã nâng di nương ta lên quý thϊếp.
Là quý thϊếp được đề tên trên hộ tịch.
Từ nay về sau, đích mẫu không thể tuỳ ý đ.ánh gi.ết hay bán di nương ta, thậm chí đến trăm năm sau, di nương ta cũng có thể gia nhập phần mộ tổ tiên của Bùi gia.
Điều này đối với bà dù là trước đây nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện tốt như vậy.
Di nương ta kích động đến mức khóc nức nở, đích mẫu thì bực bội đến nửa tháng không ăn nổi cơm.
Mà nửa tháng kia, ta ăn đến vô cùng ngon miệng…
Vì thế, khi đang thưởng thức món ngon, trong lúc vô ý lại ăn phải một mảnh giấy trong điểm tâm.
Vậy mà là của vị tiền hôn phu kia viết cho ta:
“Từ biệt đã lâu, khanh* có mạnh khoẻ…”
(*) [卿] (Khanh): Mình, anh, em. Tiếng gọi nhau. Như vua gọi bầy tôi là khanh, gọi kẻ ngang hàng cũng dùng chữ khanh. Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên nay vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh.
11.
Là bút tích của hắn, cũng là giọng điệu của hắn.
Hắn nói hiện tại đã thi đậu công danh, đảm nhiệm chức huyện lệnh ở An Nam, mặc dù chức quan không cao nhưng có thể nuôi sống ta vẫn còn dư dả. Hắn biết tình cảnh gian nan ở Vương phủ của ta, hài tử cũng đã mất, mười phần đồng tình với hoàn cảnh của ta, muốn mang theo ta bỏ trốn.
Tết hàn thực ngày đó, hắn hẹn ta, vào thời điểm thủ vệ trong Vương phủ nghỉ ngơi thì gặp mặt hắn, hắn muốn dẫn ta đi.
Ta nắm tờ giấy trong tay, bùi ngùi mãi không thôi. Vốn cho rằng cuộc đời còn lại của ta vẻn vẹn chỉ còn lại báo thù, không nghĩ tới thế mà còn có một người bằng lòng chấp nhận ta, cho ta cuộc sống mới.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị nhận được một mảnh giấy như vậy, chuyện cũ trước kia chợt dâng lên trong lòng, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Tết Hàn thực đêm hôm đó, ta ăn mặc chỉnh tề, trong tay ôm một kiện áo khoác, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa phòng đột ngột bị Thế tử gia mạnh mẽ đá văng.
Mặt mày hắn vương đầy sương lạnh vọt vào, trông thấy dáng vẻ ta đã chuẩn bị sẵn để ra ngoài, sắc mặt hắn lại đen hơn. Hắn bước tới nắm chặt cánh tay ta, lạnh giọng hỏi: “Muốn đi đâu?!”
Ta nghi hoặc nhìn hắn, nhấc y phục trên tay:
“Nghe nói gia uống rượu xong, thϊếp thân đang chuẩn bị đi tiếp gia.”
“Tiếp ta?” Trong giọng nói của hắn vẫn có chút không tin tưởng.
Ta yêu kiều dính tới bên người, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Thϊếp thân đều cầm tới áo khoác này, còn có thể đi đâu được?”
Vành tai Thế tử chợt đỏ lên.
Ta khẽ cười một tiếng, ôm lấy cánh tay hắn hờn dỗi: “Gia cứ như vậy xông tới hỏi tội, là nghe ai nói hươi nói vượn? Có phải là đích tỷ không?”
Ta cố ý tức giận: “Đích tỷ đúng là quá đáng! Ngày thường luôn lấy cớ Thế tôn sinh bệnh gọi ngài rời khỏi đây còn chưa tính, thế mà còn hắt bát nước bẩn này lên người thϊếp thân thì không thể nhẫn nhịn được! Chuyện này cần ba mặt một lời nói cho rõ ràng!”
Vừa nói vừa lôi kéo Thế tử gia đi đến Ngọc Lan Đường của đích tỷ. Trong viện của nàng lại im ắng đến mức quỷ dị, người hầu hạ cũng đều không có. Cảm thấy quá mức kỳ lạ, đột nhiên bên trong nội thất vọng ra âm thanh đ ộng tình của nam tử, kêu một tiếng “Lục nương.”
Nghe được âm thanh này, đôi mắt của Thế tử trong nháy mắt đỏ ngầu. Không màng ta cản trở, “ầm” một tiếng đá văng cửa phòng.
Ta không đi vào, chỉ ở bên ngoài chặn những nha đầu bà tử muốn vào. Nha đầu bà tử kích động nhất là Lỗ ma ma. Bà ta nhiều lần phá tan phòng thủ, muốn chạy tới bắt lấy mặt của ta nhưng bị các bà tử khác chặn lại, chặt chẽ ấn xuống.
Ta nhìn mặt bà ta đã bị ấn xuống, thật giống một con chó đang nằm rạp trên mặt đất.
Chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng kêu r3n xin tha thứ cùng tiếng khóc kêu của nữ tử, ta lười biếng cười cười, thờ ơ gõ gõ móng tay.
Đích tỷ, ngươi muốn đưa đại lễ cho ta, ta giao nguyên lại cho ngươi đây, ngươi có vui mừng không?
Sỡ dĩ, ta dám làm như vậy, là bởi vì ta chắc chắn với tâm ý của Thế tử dành cho ta.
Kiện áo khoác kia, khi mở ra ta mới biết được, bên trong dùng tơ hồng thêu sinh thần bát tự của Thế tử gia!
Nếu không phải ta tự mình cắt kiện y phục kia, ta không biết Thế tử cũng có một mặt ôn nhu tinh tế như vậy. Phát hiện này cũng tiếp thêm dũng khí lớn lao để cho ta tính kế đích tỷ.
Mà nam nhân ở trong phòng kia, không phải ai khác, chính là cháu trai của Lỗ ma ma. Nói ra cũng thật buồn cười, hắn dường như là cóc ghẻ mơ ước đến thiên nga trắng như đích tỷ.
Hắn nhớ mãi không quên, mà ta chỉ cần bắt chước bút tích của đích tỷ gửi một phong thư cho hắn, nói cho hắn biết rằng đích tỷ đã hiểu được tình nghĩa của hắn, lại hẹn hắn vào phủ một lần.
Lâm vào tình yêu, người nào còn có đầu óc nữa?
Người nọ thấy được một mặt kia của đích tỷ, tự nhiên không tiếc vượt qua khói lửa. Cũng vừa lúc bị Thế tử bắt gặp tại trận.
Về phần vị hôn phu trước đó của ta…
Hắn tiếp nhận số tiền lớn để vứt bỏ hôn ước của chúng ta, từ lúc ấy người kia ở trong lòng ta cũng đã ch.ết. Ta làm sao có thể tin tưởng hắn mà cùng hắn vượt núi băng rừng?
Sự việc xảy ra ở Ngọc Lan Đường đã rất nhanh có được kết luận. Thế tử tự mình bắt gian trên giường, chứng cứ vô cùng xác thực.
Phu nhân Thế tử bị ban ch.ết, mà ta thuận lý thành chương được đề làm Trắc phu nhân, nuôi nấng tiểu thế tôn.
Ta không cảm thấy vui sướиɠ, ta chỉ cảm thấy còn không bằng ch.ết đi. Đích tỷ đã ch.ết, thế gian này không còn điều gì khiến ta vực dậy tinh thần để tiếp tục sống.
Tinh thần ta bất ổn, bệnh nặng một trận.
Khỏi bệnh càng không dễ chịu.
Ta không muốn làm cái đồ bỏ Trắc phu nhân này, không nuôi nấng thế tôn còn đỡ, chờ tới khi khỏi bệnh, mỗi ngày hễ phải đối mặt với đứa nhỏ này, ta đều nhớ đến đứa bé đã mất của ta.
Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc trôi qua đối với ta đều là một loại dày vò.
Ta rốt cuộc không chịu nổi.
Hôm nay, thế tôn tròn một tuổi.
Cũng là ngày đứa bé ch.ết yểu của ta tròn một năm.
Trong phủ vô cùng náo nhiệt làm sinh thần cho Thế tôn, một bàn đồ chơi để Nguyên Ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai.
Hài tử kia thế mà một tay bắt lấy bàn tính, một tay bắt lấy quan ấn, đung đưa giơ tới trước mặt ta, đem bàn tính cùng quan ấn đều nhét vào trong lồ ng ngực ta. Đứa bé nhếch môi, cười đến ngây thơ.
Một khắc kia, ta rơi lệ đầy mặt.
Sau khi trở về, ta ru ngủ Tiểu Thế tôn, làm một nhũ mẫu ôm đứa bé ngủ. Sau đó, ta thu xếp rất nhiều đồ vật đoán tương lai mà hài nhi đã chọn, ôm ở trước ngực, cầm theo ngọn nến, châm lên một mồi lửa trong phòng.
Khói rất nhanh đã dâng lên, ta mỉm cười mà nhìn.
Nhi tử, nương tới đây! Nương mang đồ vật đoán tương lai đến cho con đây. Con cũng chọn bàn tính, cũng chọn quan ấn, con chọn hết thảy đều đưa cho nương có được không?
Ngọn lửa bay ngập trời, ánh lửa cùng khói nhẹ dâng lên ngập đỉnh gian phòng. Thoáng chốc, ta nghe thấy tiếng hài tử khóc tê tâm liệt phế ở ngoài kia.
Là hài nhi của ta đang khóc đó sao? Đừng khóc mà, nương lập tức tới rồi đây.
12.
Cửa phòng bị đá văng, Thế tử bất chấp khói lửa dày đặc mà vọt vào. Hắn nổi giận, cắn răng nghiến lợi túm lấy ta.
Ta không chịu đi, hai tay ta ôm cây cột trong phòng, ch.ết cũng không buông tay. Ta khóc cầu xin hắn, ta muốn ở lại đây, ta muốn đi gặp con của ta.
Thế tử nghiến răng đến mức vang lên tiếng ken két, đột nhiên rống lớn: “Nguyên Ca nhi chính là con của nàng!”
Cái gì? Ta như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn hắn:
“Đáng ch.ết! Nguyên Ca nhi là con của nàng! Ch.ết chính là nhi tử của Lục nương!”
Lúc này ta mới chịu thả tay, để hắn tuỳ ý ôm ta ra ngoài.
“Thật không?” Ta không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ túm lấy hắn, một mực muốn hỏi cho rõ ràng minh bạch: “Ngươi không gạt ta phải không?"
Thế tử nhắm mắt lại. Trong mắt hắn là sự cảm tạ vì may mắn. Một phen gắt gao ôm ta ở trong lòng. Hắn dùng sức như vậy, ta cảm giác được bản thân hắn đang run rẩy.
“Đáng ch.ết! Nhi tử lớn lên giống nàng như vậy, nàng một chút cũng không hoài nghi hay sao? Tình ý của ta đối với nàng không đủ để nàng cảm nhận được hay sao? Ta cưới nữ nhi Bùi gia, vốn dĩ người muốn cưới chính là nàng!”
Ta mở to đôi mắt, hoàn toàn không tin lời hắn nói. Vì muốn ta từ bỏ ý định muốn phí hoài bản thân, tự gi.ết ch.ết chính mình, mà Thế tử lời nào cũng có thể nói ra, ngọn nguồn sự việc cũng một lượt bày tỏ:
"Bốn năm trước, nàng ở hồ sen của Bùi gia, tại nơi bệ gỗ hái hoa sen khiêu vũ, nàng có còn nhớ không?"
Ta nhớ lại, đúng là có chuyện này. Khi đó, ta ở cạnh hồ sen khiêu vũ, nhưng mà cả người và bệ gỗ lại cũng ngã xuống hồ, cuối cùng bản thân chật vật mà bò dậy. Lúc ấy, còn nghĩ thật may mắn vì không có người nhìn thấy.
"Ta thấy." Ánh mắt Thế tử khóa chặt vào ta.
"Ta đứng ở đình hóng gió, đã nhìn thấy."
"Nàng khiêu vũ ở trong hồ sen, hệt như từ trong nụ sen sinh ra một nàng tiên nhỏ. Từ ngày đó trở đi, ta thề nhất định phải cưới được nàng!"
Ta hoang mang.
Hắn thế mà…
Cho nên, ở bên trong áo khoác mới thêu sinh thần bát tự của hắn, ngụ ý người hắn muốn giao phó chung thân đại sự chính là ta.
Cho nên, Thái phi phá lệ mà ôn hoà đối với ta, bởi vì Thái phi biết, người mà tôn nhi của bà chân chính yêu thích… chính là ta…
Cho nên, hắn biết đích tỷ muốn hại hài tử của ta, đã tương kế tựu kế, đánh tráo hai đứa bé.
Càng nghĩ, trước mắt lại càng thêm rõ ràng.
Thì ra là như vậy, từ đầu đến cuối là như vậy!
Cho nên, ta mới có thể một đường thong dong mà quật ngã đích tỷ. Không phải bởi vì ta thông minh, mưu kế thâm sau, mà là vì sau lưng có hắn giúp đỡ.
"Ngay cả nha đầu Hồng Nhi kia cũng là ta đưa đến bên cạnh nàng! Nàng xem ra một chút cũng không hề phát hiện ra sao?!"
Thế tử nghiến răng nghiến lợi trừng ta, nhưng lúc này ta lại không hề sợ hắn chút nào cả, lại còn cảm thấy hắn có phần đáng yêu.
"Những điều này, bây giờ nàng cũng đã biết, nếu như nàng còn dám tự đẩy mình vào chỗ ch.ết, ta sẽ…"
Hắn không nói ra được, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nâng mặt của ta lên, ngang ngược mà hôn tới. Trên mặt ta tươm đầy mồ hôi lẫn vết bẩn, vậy mà hắn vẫn hạ miệng xuống cho được.
Ta lại khóc, nước mắt dâng đầy mặt, nhưng lần này lại là những giọt nước mắt của hạnh phúc không kìm hãm được cứ thế tuôn rơi.
Thế tôn cũng bị ôm lấy.
Đúng là do đứa bé khóc lớn, khiến hạ nhân phát hiện bất thường trong phòng mới có thể cứu ta một mạng này.
Đúng là nhi tử của ta rồi!
Một đêm này, ta và Thế tử mở rộng cõi lòng, nói ra hết bao tâm tư mà bấy lâu chôn giấu.
Tâm ta vốn dĩ lênh đênh phiêu bạt, cuối cùng cũng có bến đỗ để quay về.
Sau đêm đó, ta an ổn mà làm thê tử của hắn, một lòng nuôi dưỡng thật tốt Nguyên Ca nhi.
Năm ấy Nguyên Ca nhi vừa tròn năm tuổi, ta lại sinh thêm một đôi long phượng thai. Kể từ đó, ai cũng không thể rung chuyển được địa vị của ta.
Thuận lợi được sắc phong làm chính phi của Thế tử.
Ta cấp cho Hạch Đào một mối hôn sự tốt, để nàng trở về bên cạnh ta làm quản sự ma ma, cùng với Hồng Nhi giúp ta chăm sóc bọn nhỏ.
Cuộc sống không còn bất kỳ tiếc nuối nào.
Thế tử vẫn như xưa, vẫn mặt lạnh ít nói, nhiều nhất cũng chỉ nói một từ "Ừ" rồi thôi. Nhưng mà, hiện tại ta biết hắn chỉ là một con hổ giấy nên ta không sợ hắn đâu, chỉ cần dăm ba câu cũng đủ chọc cho hắn mặt đỏ tai hồng, trêu đùa cũng rất thú vị.
Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua, năm tháng tĩnh lặng, yên ấm bầu bạn.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Đoản Văn
- Dắng Thiếp - Nàng Hầu
- Chương 3