Chương 49

Nhưng hắn vì sao không nghĩ một chút đến hoàn cảnh của nàng ta, chưa sinh nhi tử trưởng đã để cho con vợ lẽ sinh trước. Chắc chắn rằng năm sau nàng ta sẽ là một Phó Hoàng Hậu tiếp theo hay không, nhi tử nàng ta sẽ bước trên con đường cũ của Thái Tử hay không.

Thái Tử Phi không nhịn được mà lại nghĩ bản thân khó khăn lắm mới mang thai đứa con này.

Nhớ đến Thái Tử mãi không có nhi tử, áp lực cũng rất lớn.

Nhưng hắn lại chưa từng oán trách nàng ta, cho nên, dù có bất hòa cũng không phải là không thể bù đắp lại. Giờ nàng ta lại mang thai, nói không chừng là nhi tử.

"Điện Hạ không cần lo lắng đến sức khỏe của thϊếp, thϊếp trước nay luôn khỏe mạnh. Chỉ là gần đây kinh nguyệt không đều, cũng không nghĩ rằng kinh nguyệt trễ là do có thai. May mà đứa bé này không làm loạn gì, cũng không gây rắc rối gì, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi. Có điều nghỉ ngơi một chút là ổn.”

Thái Tử nhìn sang Thái Tử Phi, ánh mắt u ám: "Nàng đã biết phải nghỉ ngơi nhiều thì hãy nghỉ ngơi đi, tĩnh dưỡng nhiều vào.”

Nói xong hắn đứng lên nói: "Giờ ta vẫn còn việc phải làm, tối muộn ta lại đến thăm nàng.”

Thái Tử Phi gật đầu, Thái Tử rời đi ngay lập tức.

Nàng ta cảm thấy thái độ của Thái Tư có hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ rằng trước khi hắn đến đây, chắc là lúc đó có việc gì cắt ngang nên không nghĩ gì nhiều.

Thái Tử rời khỏi Kế Đức Đường, những nô tài khác đều đi theo xa xa ở phía sau, chỉ có Phúc Lộc theo bên cạnh.

Phúc Lộc nhìn sắc mặt của Thái Tử cẩn thận từng li từng tí, cúi đầu xuống càng thấp.



Những lời ban nãy của Thái Tử Phi, lão ta đều nghe thấy rồi.

Nhưng Thái Tử Phi lại không biết rằng, động tĩnh của Kế Đức Đường Thái Tử điện hạ đều thấy hết cả. Bao gồm cả việc mượn cớ Trần Ma Ma bị cảm phong hàn để gọi thái y.

Cho nên Thái Tử Phi nói nàng ta không biết đã mang thai, chắc chắn là nói dối.

Mà Thái Tử Phi biết rõ bản thân mang thai, lúc đó Tam Quận Chúa bệnh nặng lại còn bận trước bận sau vẫn ở cùng Thái Tử hai đêm. Sau đó luôn là một bộ dạng quan tâm, thậm chí còn khiến bản thân mệt đến ngất đi. Còn cả chuyện nâng đỡ hai người vừa mới đến, chia sẻ giải quyết vấn đề ở Đông Cung thay cho Thái Tử Phi.

Việc này là do Hoàng Hậu nương nương cứ luôn tạo áp lực nên Thái Tử Phi mới ban hạ lệnh.

Rốt cuộc Thái Tử Phi muốn làm gì? Làm cho Hoàng Hậu nương nương khó xử? Lại cố ý khiến cho bản thân mệt đến ngất đi, là vì thể hiện bản thân hiền lương thục đức trước mặt Thái Tử?

Đúng vậy, tất cả những việc làm của Thái Tử Phi đều là để thể hiện bản thân hiền lương thục đức và rộng lượng.

Xem mọi người như kẻ ngốc.

Nhưng Phúc Lộc lại có thể lý giải cho hành vi này, nữ nhân trong cung trước giờ không bỏ qua bất kì một cơ hội nào để thể hiện bản thân. Nói ra thì cũng thật đáng thương, nhưng loại thể hiện này lại dựa vào Phó Hoàng Hậu, Thái Tử để thể hiện bản thân. Đại khái Thái Tử cũng không vui vẻ, rõ ràng là việc khiến kẻ khác vui vẻ.

Phúc Lộc thầm thở dài một hơi lại không dám nói điều gì.

Khôn Ninh Cung, sau khi Niệm Thu quay lại, Phó Hoàng Hậu lập tức gọi nàng ta đến.

Phó Hoàng Hậu đã hơn bốn mươi tuổi, lông mày lá liễu, tướng mạo có vài phần giống với Thái Tử, chỉ là có nét mềm mại hơn. Bà ta chăm sóc rất tốt, tóc đen bóng đẹp đẽ, giữa chân mày có vài đường nếp nhăn hơi sâu, chứng tỏ bình thường bà ta lo lắng nhiều hơn là vui vẻ.



"Thái Tử Phi vẫn ổn?”

"Bẩm nương nương, Thái Tử Phi vô cùng khỏe mạnh. Lúc nô tì đến, thị thϊếp ở Đông Cung đều đến chúc mừng Thái Tử Phi. Có điều, Hồ Lương Đệ lại không hề đến, sợ là vẫn chưa nhận được tin?”

Câu cuối này Niệm Thu nói vô cùng khẽ. Biết rằng đây chỉ là viện cớ, người khác đều đã nhận được tin hết rồi, Hồ Lương Đệ sao lại không nhận được.

Có lẽ là đang không vui.

"Nàng ta được bản cung dung túng đến hư, quên mất bổn phận rồi." Phó Hoàng Hậu nhíu mày nói, dừng một chút bà ta lại nói: "Cũng là một kẻ ngu xuẩn, sao ta có thể làm cho nàng ta khó xử.”

Nàng ta, chính là Thái Tử Phi.

Niệm Từ ở bên cạnh do dự một lúc, nói: "Thái Tử Phi có thai, đây là chuyện tốt. Chỉ là Thái Tử Phi khó tránh việc không chú ý. Bản thân mang thai, lẽ nào lại không biết?

Trong khi trước đây còn từng sinh một lần rồi. Nàng ta vừa nâng đỡ người của Đông Cung, vừa chăm sóc cho Tam Quận Chúa mệt đến mức ngất đi. Người không biết còn cho rằng vì nương nương chúng ta làm gì nàng ta rồi!”

Niệm Thu trừng mắt nhìn Niệm Từ, trách mắng: "Ở trước mặt nương nương mà ngươi nói việc này làm gì!”

"Nô tì chẳng qua cũng chỉ là...”

"Được rồi!" Giọng nói của Phó Hoàng Hậu cắt ngang cuộc đối thoại của hai cung nữ, bà ta có hơi mệt mỏi nhích lại gần gối, lại day day ấn đường: "Mặc kệ chủ ý của nàng ta là gì, trước tiên ta nhất định phải giữ mặt mũi cho nàng ta.