Chương 46

Sau khi Bàn Nhi trở về thì cho người lấy bạc, đến Phủ Nội Vụ làm một chiếc Khóa Trường Mệnh.

Chiếc khóa không nhỏ, bên trên có điêu khắc hoa văn Phúc Thọ Lộc, áng chừng trong tay không nhẹ cũng không nặng, khoảng chừng ba bốn lượng, vừa hợp với tuổi tác của Tam Quận Chúa.

Đương nhiên chắc chắn là Tam Quận Chúa sẽ không đeo, cả người tặng và người nhận đều biết rõ trong lòng, chẳng qua chỉ là tấm lòng.

Nghiễm nhiên viện của Hồ Lương Đệ ở là cái to nhất trong mấy cái nhỏ, cũng được bày trí xa hoa nhất. Nghe nói viện đối diện với viện của nàng ta cũng lớn như vậy, theo lệ Thái Tử có thể phong hai vị Lương Đệ nhưng đến nay chỉ có một vị, vì vậy viện đối diện kia đến nay vẫn còn trống.

Mọi người đến thăm Tam Quận Chúa, lại nói mấy lời an ủi không mặn không nhạt, sau đó từng người dâng lên lễ vật. Đến lượt Bàn Nhi, Hồ Lương Đệ nhìn lâu hơn một chút, nói: “Vẫn là muội có lòng.”

Không nghe ra lời này có ý tứ gì, nhưng Bàn Nhi ở trong cung đã lâu, đương nhiên là biết đạo lý sinh tồn trong cung.

Trong cung kỵ nhất là tặng đồ ăn quần áo, ngược lại tặng như nàng là an toàn nhất. Một tấm mỏng nhẹ, bên trong cũng không thể giấu được cái gì, đương nhiên cũng sẽ không rơi vào tay người khác hay bị người khác hãm hại.

Bàn Nhi nhìn gương mặt Hồ Lương Đệ, trong nét đẹp kiều diễm lại có vẻ tiều tụy, nhìn sang cơ thể yếu ớt gầy gò cùng gương mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của Tam Quận Chúa, đối với nàng cũng xem như là lời hay.

Đối với nàng những thứ khác không phải là sở trường, nhưng giỏi nhất là tự an ủi bản thân, suy cho cùng nếu không phải trái tim nàng mạnh mẽ thì kiếp trước nàng cũng không sống được hơn ba mươi năm.

Đương nhiên Hồ Lương Đệ sẽ không giữ các nàng ấy ở lại uống trà, thế là một đám người cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.

Bệnh của Tam Quận Chúa, làm cho vùng trời của Đông Cung bị che phủ bởi một tầng mây mù.

Con nối dõi Thái Tử rất gian nan, ba đứa con gái như vậy, nếu thiếu đi một đứa, tuy không đến nỗi trời sẽ sập xuống, nhưng cũng là một chuyện làm người khác không vui.



Nhiều ngày liên tiếp, các Thái Y cứ ra ra vào vào Đông Cung.

Thậm chí đến cả Hoàng Hậu cũng đã nghe nói, còn phái cả Bào Viện Sử của Thái Y Viện đến. Y thuật của Bào Viện Sử vô cùng tài giỏi, chuyên xem bệnh cho Thành An Đế cùng Phó Hoàng Hậu và Thái Hậu, có lẽ Bào Viện Sử có thể cứu được.

Bào Viện Sử đã ra vào Đông Cung nhiều ngày, nghe nói đến cả đơn thuốc cũng đã đổi mấy lần, cuối cùng bệnh của Tam Quận Chúa cũng có khởi sắc. Thực ra Tam Quận Chúa cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng, là do lúc trước thai không đủ ngày nên dễ bị bệnh, cộng với tuổi còn nhỏ, dễ mắc phong hàn là chuyện rất bình thường, mấy lý do đó đều làm cho bệnh của nàng thêm nguy kịch.

Nghe đâu Tam Quận Chúa đã bị kinh sợ, mới đột nhiên mắc bệnh nặng như vậy.

Nói rằng bà vυ" không chăm sóc tốt, còn bị Hồ Lương Đệ phát hiện, lúc đó Hồ Lương Đệ đang muốn dùng trượng đánh chết người ngay trong viện, sau đó bị Thái Tử Phi biết được thì ngăn lại.

Với mấy năm này Tề Vương, Sở Vương liên tục thay nhau nắm quyền, ngược lại khó lắm Thái Tử mới nhận được việc vặt, vẫn là thay Thành An Đế sửa cái gì mà .

Thành An Đế lâm chính gần hai mươi năm, tự khoe khoang rằng văn trị võ công đều không tệ, đến nay thiên hạ thái bình, nên muốn biên soạn một cuốn sách tập hợp văn hóa cổ kim có một không hai, để lưu danh muôn đời, để con cháu nhiều đời sau khi nhắc về ông ta không phải từ sử sách, mà là nhờ xem được bộ này có thể nhớ đến uy danh của ông ta.

Bộ này Thái Tử đã sửa gần năm năm, từ sau đại hôn là bắt đầu sửa, nghiễm nhiên Thành An Để còn định để Thái Tử tiếp tục sửa, không có ý định để hắn lâm triều.

Giờ đây tình hình Đông Cung không ổn, đang ở ngay đầu sóng ngọn sóng, nếu như Hồ Lương Đệ dùng trượng đánh chết bà vυ" của Tam Quận Chúa thì không biết bên ngoài sẽ loan tin như thế nào nữa, đương nhiên Thái Tử Phi phải ngăn lại.

Nhưng hành vi này nghiễm nhiên đã đắc tội đến Hồ Lương Đệ, thậm chí mở rộng ra thì có thể là bà vυ" đã bị Thái Tử Phi mua chuộc, mới có thể xuống tay với Tam Quận Chúa.

Đương nhiên đằng sau những chuyện này là tự Bàn Nhi suy đoán, bởi vì từ sau khi chuyện này xảy ra Hồ Lương Đệ vẫn còn có những hành động biết sai còn làm.

Đầu tiên là mượn bệnh của Tam Quận Chúa đến thỉnh an, sau khi thấy bệnh của Tam Quận Chúa có khởi sắc, lại mượn chuyện bản thân bị động thai khí phải dưỡng thai không thể đến thỉnh an, ngược lại thời gian đó chạy đến Khôn Ninh Cung hai vòng, dáng vẻ này có chỗ nào giống bị động thai khí chứ?