- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Dắng Sủng
- Chương 41
Dắng Sủng
Chương 41
Bàn Nhi không thích thế này lắm. Kiếp trước, khi ở Tử Cấm Thành, dù đã nhìn thấy biết bao âm mưu tâng bốc người này, chà đạp người kia, dù nàng tự nhận bản thân nàng không hẳn là người tốt, nhưng nàng tự hào rằng nàng chưa bao giờ làm ra những chuyện như giậu đổ bìm leo, thấy người lâm nguy, thừa cơ hãm hại.
Nàng gọi tất cả mọi người vào và dặn bọn họ cần kiềm chế bản thân hơn.
“Đừng bao giờ vì sự tốt xấu của bên ngoài và sự thiệt hơn của bản thân để rồi cảm thấy buồn bã hoặc vui mừng. Lúc việc thành phải kiểm soát được bản thân để tránh những quyết định sai lầm, lúc thất bại càng không được buông thả bản thân để rồi đánh mất trạng thái vốn có. Hơn hết, hiện tại chính ta cũng đâu đắc ý hay tự hào gì. Không cần biết những người khác ở chỗ khác đang như thế nào, nhưng đã ở chỗ ta thì các ngươi buộc phải ghi nhớ những điều này thật kĩ.”
Bạch Thuật nhìn Bàn Nhi một cái, Bạch Chỉ nói vâng, còn Tiểu Đức Tử nói rất nhiều và liên tục nói về sau không dám tái phạm nữa. Khi ra ngoài, ai nấy đều đã tiết chế rất nhiều.
Sẩm tối, bầu không khí bên chái Đông chán nản vẫn hoàn chán nản, có người lấy nước cho Triệu Hi Nguyệt tắm rửa.
Triệu ma ma cũng ra ngoài một chập, bà ta bỗng có hứng nói bóng nói gió rồi chửi mắng mấy tên nô tài xối xả.
Màn đêm buông xuống.
Vì biết đêm nay Thái tử sẽ không đến, nên từ chủ tử đến nô tài bên chái tây thoải mái hơn nhiều. Hương Bồ thì ngược lại, nàng ấy hay đi ra đi vào để nghe ngóng động tĩnh từ phía đối diện, lúc về báo một câu chắc đêm nay Triệu phụng nghi lại khó có thể ngủ ngon rồi.
Bàn Nhi bất lực nhìn nàng ấy và không nói gì. Lúc sáng, khi Triệu Hi Nguyệt ra oai với nàng, người khác có khi không biết chuyện này, nhưng lúc ấy Hương Bồ cũng có ở đấy. Nha đầu này ấm ức trong lòng, dù Bàn Nhi không để nàng ấy xoi mói lại vài câu nhưng có lẽ nàng ấy cũng khá bực bội.
“Được rồi, ngươi xuống xem người khác làm gì đi. Trời cũng không còn sớm, ngươi sai người chuẩn bị nước rồi hầu hạ ta tắm rửa. Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi sớm một chút bởi sáng sớm ngày mai còn phải đi thỉnh an nữa.”
Hương Bồ nở nụ cười tinh nghịch với Bàn Nhi, sau đó nhận lệnh và đi xuống.
Chẳng bao lâu sau, nước nóng được đưa lên, Bàn Nhi cùng Hương Bồ vào gian tắm rửa. Đang cởi y phục, nàng bỗng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.
Tiếng động ấy khá lớn xen lẫn với tiếng Tiểu Đức Tử hô: “Điện hạ vạn an.”
Bàn Nhi vội vàng đi ra ngoài, vừa mới vào gian trong đã thấy Thái tử bước vào.
Hôm nay Thái tử mặc trường bào màu xanh lam, là màu xanh của bầu trời sau khi tạnh mưa, càng tôn lên dung mạo thanh tú mỹ lệ của hắn ta. Dáng người hắn cao lớn rắn rỏi, lưng luôn thẳng tắp như cây bút lông, dáng vẻ cực đẹp của hắn đem đến cảm giác vừa dịu dàng, lịch thiệp mà khoan thai.
Nhìn dáng vẻ của Bàn Nhi, Thái tử cau mày khó hiểu.
Bàn Nhi vô thức sờ vào vạt áo mới phát hiện, ban nãy lúc Hương Bồ thay quần áo cho nàng ở trong, áo trong áo ngoài đều đã cởi ra, cho nên bây giờ nàng cứ thế bước ra với bộ y phục xốc xếch xộc xệch như thế.
“Xin điện hạ cho thần thϊếp chuộc tội, vừa rồi thϊếp thân định tắm rửa ở trong, vì quá gấp gáp nên mới mặc thế này.” Nói xong, mặt nàng đỏ ửng vừa do căng thẳng, cũng vừa vì khó xử.
Đúng vậy, Bàn Nhi đang rất căng thẳng và lo lắng.
Có trời mới hiểu vì sao mỗi khi đối mặt với Thái tử nàng đều hồi hộp như thế. Dường như là từ kiếp trước cho đến kiếp này, lại còn nằm trong hoàn cảnh như vậy, sự thay đổi của nàng đã mang đến điều khác biệt.
Cuộc đời của nàng ở kiếp này không phải gặp được một Kiến Bình Đế với hai bên tóc mai bạc trắng cùng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Nàng cũng không phải một Hoàng quý phi sống trong nhung lụa, an nhàn từ bé và được hắn ta sủng ái nhiều năm, mà nàng là một Tô phụng nghi mới vào Đông cung, còn hắn ta là một Thái tử gia trẻ tuổi thanh tú và anh tuấn.
Cảm giác căng như dây đàn, thấp thỏm không yên lúc gặp mặt Thái tử lúc mới vào Đông Cung ở kiếp trước dường như đang đồng loạt trút xuống người nàng. May mà bên cạnh nàng có Hương Bồ, Hương Bồ chọc vào lưng nàng, kéo Bàn Nhi trở về hiện thực ngay lập tức.
“Điện hạ, mời người ngồi. Hương Bồ, Thanh Đại mau dâng trà lên.”
Bàn Nhi vội vàng bước qua đó và mời Thái tử ngồi xuống giường đất.
Để che giấu tâm trạng bối rối như tơ vò của mình, nàng nhìn chằm chằm Hương Bồ, Thanh Đại ra hiệu cho họ dâng trà. Đến khi nàng nhận chén trà từ tay Thanh Đại rồi đặt lên ở trên giường lò, nàng mới bình tĩnh hơn một chút.
“Sao hôm nay điện hạ lại đến chỗ thϊếp thân, nơi này là...”
Vừa mở miệng, Bàn Nhi nhận ra nàng vừa nói sai gì đó, nói thế đâu khác gì nàng đang đuổi Thái tử đi? Nàng giận mình đến nỗi muốn đánh mình một cái, nghĩ xong nàng lại vội vàng nói: “Thϊếp thân không có ý đó, ý của thϊếp thân là... Đêm nay hình như là ngày thị tẩm của Triệu phụng nghi...”
Chẳng lẽ Thái tử đi nhầm cửa?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Dắng Sủng
- Chương 41