Còn Tiểu Đức Tử, không giống như Tiểu Điền Tử, Tiểu Đức Tử cực kỳ biết xử lý chuyện công, giống như ban đầu hắn ta kết giao quan hệ với Hương Bồ sớm hơn Tiểu Điền Tử vậy. Mấy ngày nay Thanh Đại và Hương Bồ luôn trở về nhà với chi chít vết thương chỗ bầm xanh, chỗ bầm tím trên người, vì thế Tiểu Đức Tử đặc biệt xung phong đảm nhận đi tìm rượu thuốc cho hai nàng ấy.
Mà hắn ta thật sự tìm được, nghe nói là rượu thuốc do ngự dược phòng bào chế, vả lại còn không mất đồng nào, nhưng mà sau việc này, Bàn Nhi còn ban thưởng cho hắn ta một nén bạc.
Đây là dựa vào sự thể hiện giá trị của bản thân! Trong cung nhiều nô tài như vậy, có năng lực hầu hạ bên cạnh chủ tử đâu được mấy người, kẻ không được việc có cả đống, mà Tiểu Đức Tử này lại rất khá, chí ít là so với Tiểu Điền Tử.
Hơn nữa Tiểu Đức Tử còn thu thập tin tức rất nhanh nhẹn, luôn luôn có thể cung cấp thông tin cho Bàn Nhi một cách kịp thời. Ví dụ như Thái tử gia mấy ngày nay không tới hậu viện, hôm kia đã ở Kế Đức Đường, thì đáng lẽ mấy hôm nay nên thị tẩm Hà lương viện và Lưu thừa huy. Thái tử gia không tới hậu viện, Lưu thừa huy trước nay chưa hề tỏ thái độ gì cả, còn Hà lương viện thì cực kỳ tức tối.
Tại sao nói cực kỳ tức giận, lại còn bị người khác biết nữa chứ?
Bởi vì sự tức giận của Hà lương viện không giống với những người khác. Các chủ tử khác nếu giận dữ thì sẽ bộc lộ sự khó chịu và trút giận lên người của nô tài, nhưng Hà lương viện này thì khác, nàng ta chỉ bực dọc ở trong lòng, đến nửa đêm thì đem đàn ra gảy.
Viện của Hà lương viện không cùng hướng với Bàn Nhi, nên ở đây không nghe thấy gì. Nhưng Lưu thừa huy và Mã thừa huy sống ở đối diện với nàng ta thì bị làm phiền suốt mấy ngày nay.
Mà điều này do chính Bàn Nhi quan sát thấy. Bởi vì buổi sáng những ngày gần đây khi đi thỉnh an Thái tử phi, hai mắt của Lưu thừa huy và Mã thừa huy đầy quầng thâm, phải dùng phấn để che đi nhưng vẫn che không hết, thần sắc của hai nàng ta cũng không tốt, trông ỉu xìu và thiếu sức sống.
Đáng lẽ mọi người đều nhìn thấy cả, Thái tử phi không nói gì, người bên cạnh cũng không nói gì, nhưng sáng hôm nay Thái tử phi đã nổi trận lôi đình.
“Ngươi cũng quá vô lý rồi! Mắc gì mà làm ồn hả?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hà lương viện xấu hổ như vậy, nàng ta ngồi đó lấy khăn che mặt và khóc hu hu.
“Ngươi vẫn còn khóc à, Thái tử gia bận trăm công nghìn việc, không thường xuyên lui tới hậu viện, đây là việc mà ai ai cũng biết. Ngươi lại còn ở đây làm ầm làm ĩ nói là Thái tử phi ta bất công, lại còn trách móc Thái tử gia không đoái hoài tới viện của ngươi sao?”
Từ trước đến nay, Thái tử phi là người rất điềm tĩnh, thế mà hôm nay không biết vì lý do gì mà nàng ta lại tức giận đến như vậy, câu từ thốt ra còn không nể tình, nể mặt.
Lời phê bình này quá nặng, Hà lương viện không dám gánh. Cả người nàng ta mềm nhũn, trượt từ trên ghế xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.
“Thường ngày cho dù các ngươi làm gì, có âm thầm lén lút ồn ào như thế nào, ta cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua hết, nhưng mà việc này cũng quá đáng rồi đấy! Thái tử gia là người kế vị, trong cung ngoài cung có bao nhiêu người được trông thấy Thái tử gia? Để người ngoài biết chuyện, có biết họ sẽ nói như thế nào không hả? Nói Thái tử gia trị gia không nghiêm! Lần sau còn như vậy nữa thì không xong với ta đâu, nếu như ai dám có những hành động phá hoại thanh danh của Thái tử gia, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.”
Nói xong, Thái tử phi cáu kỉnh phất phất tay: “Ngừng đi, đều lui xuống hết cho ta. Hà lương viện đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm trong nửa tháng, chép Giới Luật Nữ Nhân mười lần, sau khi hết lệnh cấm thì đến đưa cho ta xem.”
Những người bên dưới đều đứng dậy, hành lễ với Thái tử phi, lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi đó. Hà lương viện cũng được một cung nữ thân cận đỡ đi.
Sau khi mọi người đã về hết, mặt mũi Thái tử phi vẫn còn rất cau có.
Trần ma ma thấp giọng khuyên nhủ: "Người cũng đừng nóng giận, kẻo tổn thương thân thể.”
“Ta không muốn tức giận, nhưng hôm nay Sở Vương phi kia lại lăng mạ ta ở trước mặt Thái hậu, còn không phải là vì ỷ vào bản thân đang mang thai sao.” Thái tử phi vừa xoa xoa hai đầu lông mày, vừa nói.
Nói trắng ra, Hà lương viện hôm nay cũng chỉ là bị liên lụy mà thôi. Thái tử phi chỉ vì không sinh được con trai mà không có chỗ dựa vững chắc, lại còn bị quở trách hạ bệ trước mặt Thái hậu, chả trách nàng ta lại tức giận đến như vậy.
“Chuyện này cũng không nôn nóng được, ngày kinh nguyệt tháng này của người đã chậm gần nửa tháng rồi, hay là mới Ngô thái y đến xem sao?”
Thái tử phi vẫn cau mày, nhưng không nén nổi lấy tay xoa xoa bụng dưới.
“Cứ đợi thêm ít hôm nữa rồi mời.” Ngừng lại một lát, nàng ta nói tiếp: “Lần này phải lập tức sắp xếp thời gian thị tẩm của tháng sau rồi, sợ rằng đến lúc đó sẽ lại phải huyên náo đấy. Hai nàng ta không phải là vẫn ngồi yên sao, trước hết cứ loan tin này đến tai của họ, đã trải qua chuyện lần trước, cộng thêm sự việc lần này nữa, ta không tin hai nàng ta vẫn sẽ ngồi yên.”
Nói xong, Thái tử phi cười khẩy một tiếng.